Showing posts with label Hận Thù. Show all posts
Showing posts with label Hận Thù. Show all posts

2015/08/10

CHỐNG CỘNG, MỘT THÔI THÚC YÊU NƯỚC HAY MÙ QUÁNG HẬN THÙ?

CHỐNG CỘNG,
MỘT THÔI THÚC YÊU NƯỚC
HAY MÙ QUÁNG HẬN THÙ?

ĐỊNH NGUYÊN

Chống cộng là sinh hoạt nổi bật nhất của người Việt tỵ nạn. Tinh thần chống cộng nơi người Việt tỵ nạn, tuy tiềm tàng nhưng còn rất mạnh. Tiếc là không có ai đủ tài để khơi dậy và kết hợp tinh thần ấy nên sự chống cộng tuy ồn ào nhưng không có hiệu quả. Ngoài những hoạt động chống cộng có sách lược của các đảng phái, các tổ chức chính trị, điều người viết muốn lạm bàn cùng đồng hương các giới về sự chống cộng của một số ít hội đoàn, đặc biệt nhất là sự “chống cộng tự do” của những cá nhân trong tập thể người Việt nước ngoài.  Họ chống cộng theo bản năng, không cần có đồng minh, không cần để ý đến thời thế, đến tình hình chính trị trong giai đoạn cực kỳ phức tạp như hiện nay.  “Con người là một con vật chính trị” (Aristote), ai cũng có quyền có lập trường và hành vi chính trị.  Nhưng thể hiện hành vi chính trị mà lại không có ý thức chính trị đi kèm chỉ là sự tự hại.  Không ai phản đối sự chống cộng nhưng cách hô hào và mục đích của họ có thể làm cho người ta nghĩ họ đang bị dẫn dắt bởi sự hận thù, không phải là sự thôi thúc của lòng yêu nước.

Chống cộng như thế có thể bị phản ứng ngược.

Năm ngoái, tôi đã viết bài “Loạn” để nói lên một khía cạnh phức tạp của sự chống cộng: sự chụp mũ bừa bãi và vô tội vạ đến nổi dân Việt tỵ nạn, những ngưới có máu mặt, ít còn ai là người Quốc Gia. Nay, tôi nêu lên vài khía cạnh vô lý khác của sự chống cộng: chống cộng có định hướng, đó là “định hướng Việt Nam Cộng Hoà (VNCH) và Cờ Vàng”.  Theo “định hướng” nầy, ai chống cộng mà không tôn xưng VNCH và vinh danh lá Cờ Vàng là “chống cộng cuội”!  Mời quý vị đọc: “Bao lâu những người cs hay lính vc dù là cảnh tỉnh (phản tỉnh?) hay hồi chánh không có một lời ăn năn thống hối đối với Quân Dân Cán Chính VNCH cũng như chào kính Lá Cờ Vàng thì người Việt Quốc Gia tỵ nạn cs hải ngoại phải tẩy chay bằng mọi giá”!  Dù chỉ là phát biểu của một cá nhân tôi đọc được trên “net” không đáng quan tâm, nhưng ý tưởng như thế xuất hiện khá phổ thông trong sinh hoạt chống cộng hiện nay.  Người Việt hải ngoại có nhiều thành phần hiểu biết cao thấp khác nhau.  Không ai ngạc nhiên khi những phát biểu như thế từ những người cực đoan, kém hiểu biết chính trị.  Điều lạ lùng là có những nhà văn, nhà báo có bề dày về chuyện viết lách; những trí thức có bằng cấp cao ngất ngưỡng; những cựu sỹ quan viên chức cao cấp của VNCH…lại cứ ra rả như thế quanh năm suốt tháng. 

Chống cộng là sự nghiệp chung của dân tộc Việt Nam, trong cũng như ngoài nước. Để sự nghiệp nầy ngày càng phát triển và sinh hoạt lâu dài, có hiệu quả, cần phải có sự kết hợp các thành phần dân tộc và các thế hệ già trẻ. Nếu chỉ có nhóm chống cộng theo “định hướng” nói trên (không phải tất cả cựu quân cán chính VNCH) thì sự chống cộng đó không có sức mạnh tổng thể và sẽ đi vào ngõ cụt. Khi những “người con Cờ Vàng” quân cán chính VNCH như họ khuất bóng, còn ai để chống cộng!?
Những lời đanh thép trên, nếu được phát biểu trước năm 1975, khi VNCH còn tồn tại, sẽ được nhiều người đồng tình vì có tính cảnh giác cao trước một kẻ thù xảo quyệt.  VNCH không còn, quân cán chính chỉ còn lại một lớp người gần đất xa trời làm được gì mà bảo người ta phải “ăn năn thống hối” với mình?!  Còn Lá Cờ Vàng?  Cờ Vàng tự nó không phải thần thánh, xuất hiện ở đâu thì ở đó có chính nghĩa.  Nó cũng theo mệnh nước nổi trôi, cùng quân dân cán chính phiêu bạt bốn phương trời.  Hiện nay, nếu có chút suy tư thì sẽ thấy sinh mệnh của nó gắn liền với số phận của những cựu quân cán chính VNCH, một thành phần đã quá già nua, lại đang chia năm xẻ bảy, đang tố cáo chưởi bới nhau vung vít, đang sống nhờ đất khách thác chôn quê người.  Muốn Cờ Vàng mãi mãi tồn tại với dân tộc, hãy làm cho nó có ý nghĩa cao hơn, được nhiều thành phần dân tộc chấp nhận hơn.  Cứ buộc mọi người tuyên dương Cờ Vàng trong khi “những người con Cờ Vàng” thì bôi bẩn nó bằng những cuộc biểu tình “ruồi bu” không khác gì sơn đông mãi võ (ngoại trừ những cuộc biểu tình chính đáng, có quy mô lớn chống các phái đoàn và lãnh đạo cộng sản…).  Tôi nhớ cách đây khá lâu, tại nam California, một tốp mười mấy người trương Cờ Vàng biểu tình chống một ca sỹ (TN?) mang giây nịt có hình ngôi sao.  Rồi những lần chống ca sỹ quốc nội trình diễn tại hải ngoại, cha me ông bà thì trương Cờ Vàng biểu tình chống đối bên ngoài trong khi con cháu lại mua vé vào xem bên trong.  Những sự việc như thế xẩy ra hoài, chẳng ra thể thống gì cả.  Nó có thể tạo ra một khoảng cách giữa hai thế hệ trong các gia đình/cộng đồng Việt Nam. Đã có một số giới trẻ khi nghe “chống cộng” và thấy Cờ Vàng họ nhún vai, tuy không dám ra mặt chống đối nhưng đối với họ đó là “old fashion” của những “old men”!  Càng tung hô và buộc người khác tôn trọng Cờ Vàng trong tình trạng phản chính trị đó, kẻ thù càng vổ tay vui mừng.  VC là kẻ muốn người Việt Nam có ác cảm với Cờ Vàng, muốn biến sự nghiệp chống cộng của chúng ta trở thành phi chính nghĩa.  Những ai, bất luận thành phần nào, vô tình hay cố ý, làm cho tinh thần chống cộng trở nên một mớ hổn tạp bầy nhầy như thế đã tiếp tay đắc lực cho VC.  Đây không phải là một sự võ đoán hoặc chụp mũ mà là một sự thật, một sự thật mà chỉ có những kẻ cuồng tín hoặc kém hiểu biết, hoặc cả hai mới không thấy.  

Chống cộng là sự nghiệp chung của dân tộc Việt Nam, trong cũng như ngoài nước.  Để sự nghiệp nầy ngày càng phát triển và sinh hoạt lâu dài, có hiệu quả, cần phải có sự kết hợp các thành phần dân tộc và các thế hệ già trẻ.  Nếu chỉ có nhóm chống cộng theo “định hướng” nói trên (không phải tất cả cựu quân cán chính VNCH) thì sự chống cộng đó không có sức mạnh tổng thể và sẽ đi vào ngõ cụt.  Khi những “người con Cờ Vàng” quân cán chính VNCH như họ khuất bóng, còn ai để chống cộng!?

Trong nước, có khá nhiều đoàn thể và cá nhân chống chế độ CSVN.  Thế mà ở hải ngoại nhóm người đó cho rằng họ “chống cộng cuội”!  Đơn giản vì họ không “ăn ăn thống hối đối với Quân Dân Cán Chính VNCH cũng như không chào kính lá Cờ Vàng”!  Những người chống cộng theo “định hướng” nầy không biết rằng người Việt Nam trong nước chống chế độ cộng sản hiện nay là muốn thay thế một thể chế khác tốt đẹp hơn, họ đâu chống cộng để tái dựng VNCH?  Có thể họ không hoặc chưa biết lá Cờ Vàng thì làm sao buộc họ “chào kính”?!  Vả lại, đấu tranh ở trong nước trước nanh vuốt của cộng sản sắt máu và tàn bạo, nếu muốn sống và tiếp tục đấu tranh, họ đâu dám “chào kính lá Cờ Vàng”, dù khi họ ra hải ngoại.  Thật là những ý nghĩ điền rồ của những con người thất chí và hoang tưởng.

Mới đây, chuyện nhà báo Điếu Cày lại được hâm nóng khi ông ta xuất hiện ở San Jose, California. Cũng như lần trước tại Washington DC. (20/11/2014), lần nầy ông ta cũng bị buộc phải trả lời câu hỏi “Hồ Chí Minh là người yêu nước, là tội đồ dân tộc, hay yêu nước nhưng lầm đường”?  Ông ta không trả lời trực tiếp theo mong muốn của nhóm cực đoan Cờ Vàng nên lại bị lên án và chống đối gay gắt.  Cái trò tố cáo “Điếu Cày ra hải ngoại để nội tuyến” lại xuất hiện.  [Vừa qua, tin tức báo chí cho rằng xác Hồ Chí Minh tại Ba Đình không phải là người Việt Nam mà là người Tàu (Hồ Tập Chương?).  Vậy thì Hồ Chí Minh người Việt ở đâu?  Biểu Điếu Cày nhận xét về Hồ Chí Minh, Hồ Chí Minh nào?].  Điếu Cày không muốn bình luận về cá nhân ông Hồ là quyền của ông ta.  Khác với người miền Nam, người miền Bắc (như Điếu Cày) chịu ảnh hưởng nặng nề nhân vật Hồ Chí Minh nầy, không thể một sớm một chiều mà từ “ông” sang “thằng”, từ “bác Hồ vô vàn kính yêu” sang “tên tội đồ dân tộc” được!  Buộc những người sinh ra, lớn lên, hấp thụ giáo dục dưới chế độ cộng sản suy nghĩ và phát biểu như mình sao được.  Ép những người đã từng phục vụ chế độ cộng sản phải chưởi bới hạ nhục lãnh đạo khai sinh chế độ đó mà một thời họ đã tôn xưng chỉ là một sự truy bức chính trị, vừa không cần thiết cho đại nghiệp chống cộng chung, vừa chứng tỏ kẻ ép buộc có nhân cách kém, có sự hiểu biết thấp, và đặc biệt có bản chất quân phiệt độc tài không thích hợp cho sự đấu tranh đòi tự do dân chủ.  Qua thời gian làm việc, Điều Cày đã thấy được chân tướng xấu xa của kẻ cầm quyền.  Ông ta trở lại chống đảng CSVN, chống đường lối và chủ trương của chế độ nầy, đó là những gì người Việt Nam chúng ta đang cần.  Cùng nhau, tìm cách để giải thể chế độ CSVN quan trọng và cấp bách hơn những lời chưởi bới và hạ nhục nhân vật Hồ Chí Minh của bất cứ ai, kể cả nhân vật Điếu Cày.  (Bạn sẽ phản biện rằng Hồ Chí Minh là linh hồn, là thần tượng của chế độ CSVN, đánh sập thần tượng đó thì chế độ CSVN sẽ tiêu vong?  Hồ Chí Minh đã bị lên án, chưởi bới, hạ nhục…đã mấy chục năm rồi thế mà CSVN vẫn còn đó, bạn không thấy sao?  Cứ tiếp tục nghiên cứu và viết về tội ác của ông ta một cách nghiêm túc và lịch sự nhưng đừng nghĩ rằng đó là điều quan trọng nhất để giải thể cộng sản.  Đặc biệt, không nên dùng những lời lẽ nặng nề hạ cấp để chưởi bới ông ta vì làm như thế tuy có thể “tự sướng” nhưng sẽ phản tác dụng).

Không ai tin chính sách ve vãn CSVN của Mỹ là quan tâm đến số phận của dân tộc Việt Nam, lại càng không phải “thương” tập đoàn lãnh đạo cộng sản. Họ muốn có đồng minh để chống Tàu, kẻ đang thách thức vị thế của họ tại Đông Nam Á và cả trên thế giới. Hy vọng, qua việc nầy, dân tộc Việt Nam sẽ được “hưởng lộc”, thoát được nạn Bắc thuộc. Nếu Mỹ không can thiệp và thoả hiệp, CSVN vẫn còn đó và nguy cơ mất nước rất lớn. Nếu Mỹ can thiệp và thoả hiệp mà không cần thay đổi thể chế chính trị liền thì CSVN vẫn còn đó nhưng nguy cơ mất nước không còn. Cả hai trường hợp đều xấu, nghĩa là CSVN vẫn còn đó, nhưng trường hợp thứ hai ít xấu hơn nhiều. Tôi tin hầu hết dân Việt trong cũng như ngoài nước đều mong điều nầy xẩy ra. Riêng nhóm chống cộng có “định hướng” thì không, họ đòi lật đổ CSVN với bất cứ giá nào! Với sức mạnh quân sự vô song, Mỹ vẫn không nghĩ đến việc lật đổ CSVN. Họ, một số người chống cộng “có định hướng” ở hải ngoại không có tấc sắt trong tay, không có mảnh đất cắm dùi, lại “đương kiêm tỵ nạn” xa cả nửa vòng trái đất thế mà cứ lớn tiếng đòi “tiêu diệt cộng sản”, tái dựng VNCH cho bằng được!
Ngoài sự chống đối và chụp mũ tứ tung những người quốc gia, những nhà đấu tranh trong nước, họ chống đối và chụp mũ luôn cả Đại Sứ Mỹ tại Việt Nam.  Vừa qua, song song với việc Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí Thư Đảng CSVN thăm viếng Hoa Kỳ; Đại Sứ Mỹ tại Việt Nam, ông Ted Osius đã đến nói chuyện với cư dân Việt tại Nam California và San Jose.  Tại những nơi nầy ông ta từ chối đứng dưới lá Cờ Vàng nên bị chống đối.   Bài báo “Ông Đại Sứ Hai Chiều” của Duyên Lãng Hà Tiến Nhất và bài “Hãy Tống Cổ Tên Đại Sứ Mỹ Chối Bỏ Cờ Vàng Ted Osius Ra Khỏi Cộng Đồng Tỵ Nạn Việt Nam” ký tên Người lính già Oregon, với các danh vị và khẩu hiệu kèm theo: cựu sĩ quan VNCH, đương kiêm tỵ nạn tại Mỹ (đương kim tỵ nạn tại Mỹ?), quyết bảo vệ Cờ Vàng chống VC cho đến hơi thở cuối cùng… là nổi bật nhất cho sự chống đối nầy.  Theo Duyên Lãng HTN, ông Ted Osius vừa là Đại Sứ Mỹ tại Việt Nam vừa là Đại Sứ Việt Nam tại Mỹ, một “người Mỹ gốc VC”, ý nói Đại Sứ Mỹ làm tay sai của VC!  Duyên Lãng HTN nghĩ rằng, Mỹ cũng như Đại Sứ Mỹ cũng phải chống cộng theo “định hướng VNCH và Cờ Vàng” như ông ta và “đồng chí” của ông ta chăng? Sau khi rút khỏi Nam Việt Nam vào tháng Tư năm 1975, Mỹ trở lại bang giao với Việt Nam là để khôi phục chế độ VNCH và Cờ Vàng chăng? Đúng là chuyện “mơ giữa ban ngày”. Không hiểu gì về Mỹ, không thấy được tình hình hết sức phức tạp và nguy hiểm cho đất nước Việt Nam trước âm mưu thôn tính của kẻ thù phương Bắc mà cứ phóng tay chụp mũ, chụp mũ cả ông Đại Sứ Mỹ mới kinh.  Người lính già Oregon càng khiếp hơn, đòi tống cổ Đại Sứ Mỹ ra khỏi cộng đồng Việt Nam tại Mỹ”!  Cộng đồng Việt Nam là cái gì?  Là một “private property” hay một địa phương nào đó có người Việt sinh sống?  Nếu “private property” thì được, nhưng có dám “tống cổ” một viên chức cao cấp của Mỹ không?  Nếu là một địa phương có đông người Việt ở, những kẻ “đương kiêm tỵ nạn” ấy đang ăn nhờ ở đậu trong nhà người ta lấy tư cách gì mà đòi “tống cổ” ông chủ ra khỏi nhà? Người Việt Nam tại Mỹ có lãnh thổ và chủ quyền riêng chăng? Nếu không thì đúng là loạn ngôn, đúng là “Ếch nằm đáy giếng coi trời bằng vung”! 

Người yêu ta xấu với người
Yêu nhau thì lại bằng mười phụ nhau
(Kiều, Nguyễn Du)

Chống cộng và yêu Cờ Vàng kiểu mê sảng và vĩ cuồng như thế là bôi bẩn tinh thần chống cộng và Cờ Vàng rồi, làm sao thuyết phục được ai?!

Chống Đại Sứ Mỹ tức là chống chính sách Mỹ đối với Việt Nam và biển Đông.  Trước sự hung hăng độc chiếm biển Đông, khống chế toàn vùng Đông Nam Á của Trung cộng, ai cũng thấy Mỹ đang lôi kéo Việt Nam để cùng đối phó.  Người Việt trong cũng như ngoài nước đều mong muốn CSVN đi với Mỹ để thoát hoạ Hán hoá.  “Theo Tàu mất nước, theo Mỹ mất đảng”.  Không phải đơn thuần vì xã giao mà Tổng Thống Mỹ phá lệ, tiếp Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí Thư Đảng CSVN, một đảng độc tài toàn trị, tại phòng Bầu Dục, Toà Bạch Ốc.  Có thể đó là một sự tương nhượng về phía Mỹ, chấp nhận sự tiếp tục cầm quyền của Đảng CSVN để đổi lấy những thứ khác quan trọng hơn.  Ngoài việc đó, có thể Mỹ phải thoả mãn những đòi hỏi khác của CSVN trong đó có sự chống cộng và lá Cờ Vàng của người Việt tại Hoa Kỳ.  Ông đại sứ từ chối “chào kính” lá Cờ Vàng không phải ông ta ghét lá cờ đó mà như ông ta nói: “làm như thế tôi sẽ mất job”!  Đại sứ không thể đi ngược lại chính sách của chính phủ.

Không ai tin chính sách ve vãn CSVN của Mỹ là quan tâm đến số phận của dân tộc Việt Nam, lại càng không phải “thương” tập đoàn lãnh đạo cộng sản. Họ muốn có đồng minh để chống Tàu, kẻ đang thách thức vị thế của họ tại Đông Nam Á và cả trên thế giới. Hy vọng, qua việc nầy, dân tộc Việt Nam sẽ được “hưởng lộc”, thoát được nạn Bắc thuộc. Nếu Mỹ không can thiệp và thoả hiệp, CSVN vẫn còn đó và nguy cơ mất nước rất lớn. Nếu Mỹ can thiệp và thoả hiệp mà không cần thay đổi thể chế chính trị liền thì CSVN vẫn còn đó nhưng nguy cơ mất nước không còn. Cả hai trường hợp đều xấu, nghĩa là CSVN vẫn còn đó, nhưng trường hợp thứ hai ít xấu hơn nhiều. Tôi tin hầu hết dân Việt trong cũng như ngoài nước đều mong điều nầy xẩy ra. Riêng nhóm chống cộng có “định hướng” thì không, họ đòi lật đổ CSVN với bất cứ giá nào! Với sức mạnh quân sự vô song, Mỹ vẫn không nghĩ đến việc lật đổ CSVN. Họ, một số người chống cộng “có định hướng” ở hải ngoại không có tấc sắt trong tay, không có mảnh đất cắm dùi, lại “đương kiêm tỵ nạn” xa cả nửa vòng trái đất thế mà cứ lớn tiếng đòi “tiêu diệt cộng sản”, tái dựng VNCH cho bằng được!

Trong bài “Vai Trò Của Việt Nam Cộng Hoà Trong Sự Nghiệp Chống Cộng” tôi viết cách nay đúng hai năm (tháng 7 năm 2013) có đoạn: “…Liệu VNCH có còn đóng vai trò nào trong sự nghiệp chống cộng không?  Theo tôi, có!  Đó là tinh thần chống cộng triệt để; đó là giá trị tương đối của tự do dân chủ; đó là tinh thần yêu nước chống ngoại xâm bảo vệ tổ quốc; đó là những giá trị thiêng liêng về văn hoá, thuần phong mỹ tục…của dân tộc mà VNCH tôn xưng và bảo vệ trong khi chế độ cộng sản miền Bắc (cũng như hiện nay) không có được.  Nhưng điều tôi muốn nhấn mạnh ở đây là chống cộng không phải để khôi phục VNCH.  VNCH đã đi vào lịch sử.  VNCH là chế độ dân chủ do dân bầu lên, không phải là chế độ vương quyền, vua bị cướp ngai vàng phải bôn tẩu chờ ngày lấy lại ngôi báu.  Sau cộng sản, VN phải có một chế độ dân chủ tự do khác do dân bầu, bao gồm những giá trị của VNCH hay hơn thế nữa, tuyệt đối không thể có một VNCH tái sinh với các cấp lãnh đạo và quan chức cũ.  Các lãnh đạo cao cấp của VNCH phần lớn đã qua đời, số ít còn lại đã già nua bệnh tật, ngay cả hàng ngũ nòng cốt là các sỹ quan cấp Tá, cấp Uý cũng đã trên dưới bảy, tám mươi rồi thì làm được cơm cháo gì nữa?  Chống cộng để khôi phục VNCH là điều không tưởng…”

Cũng như phần đông con dân của VNCH, tôi chưa bao giờ có ý tưởng VNCH sẽ được tái dựng, tôi sẽ trở về cố quốc lấy lại những gì đã mất.  Lịch sử đã sang trang.

Cũng như mọi người, tôi hy vọng chế độ CSVN sớm cáo chung hay biến thể để nước Việt được độc lập và có chủ quyền, để dân Việt có tự do và dân chủ.

Trước âm mưu bành trướng lộ liễu và ngang ngược của Trung cộng, tôi nghĩ Mỹ sẽ có biện pháp ngăn chận, nhân đó Việt Nam sẽ thay đổi.

Không phải vô cớ mà Đại Sứ Mỹ Ted Osius viếng các cộng đồng Việt Nam và tuyên bố: “Tình hình sẽ thay đổi.  Việt Nam sẽ có tự do dân chủ”.  Nếu được như ông nói, tương lai của dân tộc Việt Nam sẽ tươi sáng hơn bây giờ.  Tôi không cổ võ mọi hình thức hoà hợp hoà giải trá hình đầu hàng cộng sản, nhưng trong khi người Việt chưa có cách nào để loại bỏ chế độ CSVN, mọi sự tác động (của bất cứ ai) làm giảm được sự độc tài toàn trị của chế độ đó, đem ít nhiều tự do và dân chủ đến cho người dân đều được hoan nghênh.  Ai chống lại mà không có kế sách thay thế đều là những kẻ hoang tưởng, những kẻ mù quáng thù quá hoá…mất khôn.  Họ không thể là người yêu nước mà chỉ là những kẻ phá hoại đi ngược lại với ước vọng của toàn dân.

ĐỊNH NGUYÊN
Sacramento, CA thượng tuần tháng 8 năm 2015

Khai Dân TríĐịnh Nguyên

2015/04/21

NGÀY 30 THÁNG 4 NĂM 1975 LÀ NGÀY GÌ?

NGÀY 30 THÁNG 4 NĂM 1975 LÀ NGÀY GÌ?
ĐỊNH NGUYÊN

Đối với các dân tộc khác trên thế giới, ngày 30 tháng 4 ấy cũng chỉ là một ngày bình thường như mọi ngày, hỏi như thế, họ sẽ ngớ người không biết trả lời sao cho phải.  Nhưng đối với người Việt Nam, ngày đó là ngày đã xẩy ra một biến cố lịch sử quan trọng khó ai quên được. Nhưng, nếu hỏi ngày 30 tháng tư là ngày gì, người Việt Nam sẽ không có câu trả lời như nhau.  Đó là vấn đề mà người viết muốn lạm bàn cùng quý độc giả.

HẬN THÙ
30-4-1975, Cộng Sản Việt Nam (CSVN) chiếm được miền Nam Việt Nam nên ngày đó là “ngày chiến thắng” đối với họ.
30-4-1975, Việt Nam Cộng Hoà (VNCH) sụp đổ nên đó là ngày bại trận đối với quân dân miền Nam.
Sau 30-4-75, CSVN tổ chức duyệt binh mừng chiến thắng.
Sau 30-4-75, xã hội miền Nam tan hoang, người dân miền Nam khiếp hải, kinh hoàng, ngơ ngác, hổn loạn, đói khổ, ly tán; quân, cán, chính VNCH, đảng viên và lãnh đạo các đảng phái quốc gia các cấp… người trước kẻ sau, người lâu kẻ mau lần lượt “được” ví vào các trung tâm/trại cải tạo để tẩy não!

Như thế ngay từ khởi đầu, ngày 30-4 tuy không còn bom đạn nhưng cũng không phải là ngày hoà bình mà mọi người Việt Nam mừng vui đoàn tụ sau mấy chục năm chiến tranh tàn khốc!

Với chính sách khủng bố tàn độc của CSVN đối với quân, dân VNCH; ngày 30 tháng 4 năm 1975, ngày bắt đầu một hận thù mới, có vẻ như sâu sắc và nghiệt ngã hơn trước.  Ông Võ Văn Kiệt, cựu Thủ tướng CSVN nói một câu nghe khá lọt tai tuy hơi muộn màng và gần như mị dân: “Ngày 30 tháng tư có triệu người vui nhưng cũng có triệu người buồn”!  Người buồn kẻ vui trong ngày 30-4 chỉ là chuyện nhỏ, chuyện tâm lý bình thường trước một thay đổi bất ngờ trong đó có người “thắng” kẻ “thua”, người được kẻ mất.  Ông Kiệt đã lờ đi không nói đến cái cốt lõi của vấn đề xẩy ra từ trước cho đến lúc ông qua đời, kéo dài cho đến nay: chính sách phi dân tộc của CSVN!  Họ coi trọng ý thức hệ cộng sản hơn tình cảm dân tộc.  Bành trướng Chủ Nghĩa Cộng Sản mới là mục tiêu hàng đầu của họ, độc lập dân tộc và chủ quyền lãnh thổ chỉ là chiêu bài chiến thuật.  Hận thù Quốc-Cộng bắt nguồn từ chính sách phi dân tộc nầy. Trong lúc hận thù đang sôi sục, họ vẫn tổ chức mừng “chiến thắng”, tự coi mình như một lực lượng chiếm đóng, coi người miền Nam như kẻ thù bị trị. Nếu CSVN đối xứ với quân dân miền Nam như tinh thần hậu Nội Chiến của người Mỹ (1861-1865): không coi người bại trận như kẻ thù, không hạ nhục chưởi bới, không trù dập, không tước đoạt tự do, không bắt bỏ tù, không chiếm đoạt tài sản, không bần cùng hoá đời sống… của phe thua trận thì hận thù đó không có lý do hiện hữu và tồn tại cho đến ngày hôm nay.  Tôi không nói tốt cho Mỹ, đó là sự thật lịch sử.  Mỹ cũng có nhiều cái xấu, nhưng cái tốt đẹp nhất của họ (cũng như của các chế độ tự do) là không đưa hận thù lên hàng quốc sách như các chế độ cộng sản.
Chủ Nghĩa Cộng Sản là “người” duy nhất chiến thắng vào ngày 30-4-1975.  Dân Tộc Việt Nam là kẻ chiến bại.  Chúng ta phải gọi ngày đó là ngày gì cho đúng với ý nghĩa của nó? Ngày mất nước, ngày quốc hận hay gần đây còn có một tên gọi mới: ngày bắt đầu Hành Trình Tìm Tự Do?
Hãy quay nhìn nước Đức để biết thêm. Sau khi bức tường Bá Linh sụp đổ (1989), nếu Tây Đức tự do thua Đông Đức cộng sản thì, cũng như Việt Nam, hận thù Đông-Tây khó tránh khỏi.  Nhờ Tây Đức tự do thắng nên nước Đức đã thống nhất trong hoà bình, đã phát triển một cách tốt đẹp như hiện nay. Người thắng cuộc Tây Đức biết đặt tình cảm dân tộc lên trên hết, không theo một chủ nghĩa ngoại lai phi dân tộc nào nên không thù hận, không trù dập người Đông Đức mà lại dang vòng tay chào đón và cưu mang người anh em trở về từ bên kia chiến tuyến.  Bà Angela Dorothea Merkel là cựu quan chức cao cấp của Đông Đức, thế mà chỉ hơn 15 năm sau ngày thống nhất, bà đã trở thành Thủ tướng nước Đức (từ 2005 đến nay).  Bà là người cộng sản may mắn được Tây Đức tự do giải phóng.  Nếu bà là quan chức miền Nam Việt Nam vào thời điểm 30-4-1975 và “được” CSVN “giải phóng” chắc chắn bà phải là người “có nợ máu với nhân dân”, sẽ bị bỏ tù và con cháu của bà sẽ chịu ảnh hưởng lý lịch ba đời… 

Ở đâu có cộng sản, ở đó có hận thù. CSVN phải chịu tránh nhiệm và phải trả giá cho hận thù dân tộc mà họ hô hào trong hơn nửa thế kỷ nay.

BA MƯƠI THÁNG TƯ: NGÀY MẤT NƯỚC, NGÀY QUỐC HẬN HAY NGÀY BẮT ĐẦU HÀNH TRÌNH TÌM TỰ DO?

Chủ Nghĩa Cộng Sản là “người” duy nhất chiến thắng vào ngày 30-4-1975.  Dân Tộc Việt Nam là kẻ chiến bại.  Chúng ta phải gọi ngày đó là ngày gì cho đúng với ý nghĩa của nó? Ngày mất nước, ngày quốc hận hay gần đây còn có một tên gọi mới: ngày bắt đầu Hành Trình Tìm Tự Do?

Với tôi, ngày 30-4-1975 là ngày mất nước, ngày quốc hận, hay ngày bắt đầu hành trình tìm tự do đều đúng cả, gọi sao cũng được.  Tôi không ba phải, xin được giải thích.

Là một con dân miền Nam, VNCH bị sụp đổ, tôi mất nước, rõ như ban ngày không có gì để bàn luận thêm.  Chắc rằng những công chức, sỹ quan chế độ VNCH, những người quốc gia chân chính đều quan niệm như tôi.   

Ngày 30-4-1975 cũng đúng là Ngày Quốc Hân.  Cả nước uất hận vì đất nước bị lâm nguy bởi hoạ cộng sản.

Chiến Tranh Việt Nam vừa qua, dù hai bên nhân danh bất cứ thứ gì để đánh nhau thì hình thức vẫn là “nồi da xáo thịt” nghĩa là người Việt Nam bắn giết lẫn nhau.  Máu đã chảy thành sông, xương đã chất thành núi, không ai muốn thấy cảnh máu đổ xương rơi nầy kéo dài mãi.  Để chiến tranh có thể kết thúc, nếu không có một giải pháp chính trị hai bên đều có thể chấp nhận, thì phải có một bên thắng một bên thua.  Rất tiếc là “kẻ xấu đã thắng, the bad guys have won” (John McCain, Thượng Nghị Sỹ Hoa Kỳ); VNCH đã thua!  Nhà văn nữ miền Bắc Dương Thu Hương đã viết: “Chiến tranh Việt Nam là một trò đùa ngu xuẩn của lịch sử, kẻ thắng trận lại man rợ hơn kẻ thua trận”!  

Đúng thế, nếu kẻ thắng miền Nam không phải là kẻ “man rợ” CSVN mà là một thế lực dân tộc khác tốt đẹp hơn hẳn VNCH, hoặc ít lắm cũng như VNCH, không tôn thờ một chủ nghĩa ngoại lai tàn ác nào, biết vì dân vì nước, biết tìm cách xoá bỏ hận thù dân tộc sau chiến tranh, biết lo bảo vệ sự độc lập dân tộc và sự toàn vẹn lãnh thổ của nước nhà…thì ngày 30-4-1975 có thể không phải là Ngày Quốc Hận nữa.  Dù thua nhưng chúng tôi cũng chấp nhận cái “thua” cho riêng mình bên cạnh cái “được” của cả dân tộc.  

CSVN không phải là một thế lực dân tộc tốt đẹp ấy.  Họ là con đẻ của một chủ nghĩa ngoại lai, những kẻ “Ốc mượn hồn”, tuy tên họ, dáng dấp và màu da Việt Nam nhưng máu và hồn của họ không còn là máu và hồn Việt Nam nữa: Họ là những người cộng sản phi dân tộc, có “đảng tính” trái ngược hẳn với dân tộc tính Việt Nam, có “văn hoá XHCN” không phù hợp với văn hoá Việt Nam, có “đạo đức cách mạng” phi nhân so với đạo đức truyền thống Việt Nam, có mục tiêu chính trị hoàn toàn đối nghịch với ước vọng ngàn đời của người Việt Nam…. Nhận thức rõ vấn đề như thế để xác định rằng cuộc chiến vừa qua là cuộc chiến giữa Dân Tộc Việt Nam và Chủ Nghĩa Cộng Sản. 

Cho nên, ngày 30-4-1975 không phải là ngày “giải phóng miền Nam” mà là ngày miền Nam bị cộng sản thôn tính.  Ngày 30-4-1975 không phải là ngày “thống nhất đất nước” cho người Việt Nam mà là ngày cộng sản thành công trong việc đặt ách thống trị của họ trên toàn cỏi Việt Nam.  Chiêu bài “Chống Mỹ cứu nước” chỉ là một sự gian lận lịch sử.  Lê Duẩn, cựu Tổng Bí Thư Đảng CSVN từng tuyên bố: “Ta đánh Mỹ là đánh cho ông Liên Sô và ông Trung quốc”, nghĩa là cho Chủ Nghĩa Cộng Sản, không phải cho dân tộc Việt Nam.  Họ không “cứu” nước Việt Nam thoát khỏi ngoại xâm mà họ đã “dành lấy” đất nước Việt Nam từ tay những thế lực TỰ DO (Việt Nam cũng như đồng minh) đem dâng nó cho thế lực tàn bạo và khát máu nhất trong lịch sử loài người, đó là CNCS!   Vì nô lệ CNCS nên, sau khi Liên Sô và cộng sản Đông Âu sụp đổ, họ trở lại quỵ luỵ Trung cộng để bây giờ bị Tàu cộng lấn đất, chiếm biển, cướp đảo…mà họ ú ớ như là một kẻ đồng loã, không có một sự phản kháng xứng mặt nào của một chính quyền bình thường biết bảo vệ sự vẹn toàn lãnh thổ của cha ông.  Có người cho rằng, vì “lý tưởng cộng sản”, CSVN đã và đang từng bước dâng đất nước Việt Nam cho Trung cộng để duy trì và bảo vệ “thành trì XHCN”.

Chế độ miền Nam cũng đầy khuyết tật nhưng so với CSVN, VNCH hơn hẳn về mọi mặt: tự do dân chủ, nhân quyền và dân quyền, đặc biệt là tinh thần dân tộc và bảo vệ sự vẹn toàn lãnh thổ… 

- Trong khi chỉ trong vòng hai mươi năm (1955-1975), với thể chế tự do dân chủ, miền Nam đã có được một kho tàng văn hoá dân tộc đa dạng và phong phú thì tại miền Bắc, nơi được coi là cái nôi của văn hoá dân tộc, CSVN ra sức tận diệt nền văn hoá nầy.  Qua vụ Nhân Văn Giai Phẩm hay Trăm Hoa Đua Nở, họ đã gài bẩy để đày ải tù tội các văn thi nhạc sỹ tinh tuý của quê hương để dựng lên một lớp văn nô đỏ, hô hào đấu tố và chém giết để phục vụ cho đảng. 

-Trong khi VNCH chiến đấu để bảo vệ chủ quyền đảo Hoàng Sa (1974) thì CSVN công nhận Hoàng Sa/Trường Sa thuộc chủ quyền của Trung cộng (Công Hàm Phạm Văn Đồng)!

Chỉ chừng đó cũng đủ để quý vị thấy cái chân tướng sắt máu và phi dân tộc của tập đoàn CSVN.

Sau khi CSVN tràn ngập Miền Nam, nhà thơ Phan Huy (một thi sỹ miền Bắc?) trong một chuyến thăm miền Nam đã sáng tác bài thơ:
CẢM TẠ MIỀN NAM, có những đoạn như sau:

Tôi còn nhớ sau ngày “thống nhất”
Tôi đã vào một xứ sở thần tiên
Nếp sống văn minh, dân khí dịu hiền
Cơm áo no lành, con người hạnh phúc.
Tôi đã ngạc nhiên với lòng thán phục
Mở mắt to nhìn nửa nước anh em
Mà đảng bảo là bị lũ nguỵ quyền
Áp bức, đoạ đày, đói ăn, khát uống.
Trước mắt tôi một Miền Nam sinh động
Đất nước con người dân chủ tự do
Tôi đã khóc ròng đứng giữa thủ đô
Giận đảng giận đoàn bao năm phỉnh gạt…

(sưu tầm trên net)

Tôi thông cảm nhưng cũng tội nghiệp cho người thi sỹ miền Bắc nầy, sống với Bác và Đảng hàng chục năm mà không biết bản chất của họ.  Không phỉnh gạt, không lừa dối, không trí trá, không lật lọng…thì không phải cộng sản, đặc biệt là CSVN! Để thôn tính toàn bộ lãnh thổ Việt Nam, CSVN đã bất chấp mọi thủ đoạn gian xảo, mọi âm mưu thâm độc, mọi láo lường vô liêm…để kích động người dân đứng lên cầm súng giúp họ đạt mục đích.  Kết quả là, sau miền Bắc họ đã chiếm nốt miền Nam.

Dân tộc Việt Nam phải rơi vào vòng nô lệ mới, khắc nghiệt và thê thảm hơn bất cứ một hình thức nô lệ nào trước đây! 
Đây là một nhận định thuộc lương tri và trí tuệ dân tộc, không một cá nhân, đoàn thể nào có thể “Âm mưu xoá bỏ ngày Quốc Hận” nầy được. Hơn nữa, “Ngày Quốc Hận” không phải là một bức tượng, một điều luật, một văn kiện hành chánh… mà là một niềm đau tâm linh bất biến trong lòng mọi người, ai tài cán gì mà đòi huỷ bỏ?!

Hạ bệ được VNCH coi như kẻ xấu đã bức hại người tốt, độc tài tiêu diệt tự do, hung tàn thắng nhân ái, bần cùng chiếm chỗ sung túc... Mất miền Nam, dân tộc Việt Nam coi như đã mất một vận hội để vươn tới tự do, dân chủ, độc lập dân tộc, văn minh và giàu mạnh… Cho nên phải gọi ngày 30-4-1975 là NGÀY QUỐC HẬN, không những đối với con dân miền Nam mà còn đối với đồng bào cả nước, bất cứ ai yêu tổ quốc, chống cộng sản, biết thao thức và lo lắng cho sự mất còn của dân tộc và đất nước Việt Nam.  

Đây là một nhận định thuộc lương tri và trí tuệ dân tộc, không một cá nhân, đoàn thể nào có thể “Âm mưu xoá bỏ ngày Quốc Hận” nầy được. Hơn nữa, “Ngày Quốc Hận” không phải là một bức tượng, một điều luật, một văn kiện hành chánh… mà là một niềm đau tâm linh bất biến trong lòng mọi người, ai tài cán gì mà đòi huỷ bỏ?!

Sau khi giật sập được VNCH, CSVN đã thi hành một chính sách tàn ác, khắc nghiệt, tước đoạt hết mọi tự do đã có sẵn của người miền Nam, bần cùng hoá đời sống của mọi tầng lớp nhân dân vốn đang sống trong sung túc…Chính từ đó nên phong trào vượt biên, vượt biển mới thành hình.  Người miền Nam lớp lớp vượt thoát ra đi tìm tự do bất chấp mọi gian nan và nguy hiểm.  Nhìn sự chạy trốn cộng sản rầm rộ của người Việt Nam, một người ngoại quốc đã có một nhận định khá khôi hài: “Dưới chính sách khắc nghiệt của cộng sản, nếu cái cột đèn mà biết đi chắc nó cũng vượt biên” (Ginetta Sagan)!  

Nếu CSVN không cưỡng chiếm miền Nam vào ngày 30-4-1975 thì sẽ không có mấy triệu người Việt Nam đi tỵ nạn khắp thế giới!

Nếu VNCH không sụp đổ vào ngày 30-4-1975 thì người Việt Nam không cần BỎ NƯỚC ĐI TÌM TỰ DO TẠI NHỮNG XỨ KHÁC!

(Sau vượt biên, vượt biển, các “diện” con lai, đoàn tụ, HO lần lượt ra đi. Nếu không tìm tự do thì ra đi để làm gì)?!

Như vậy, nếu nói ngày 30-4-1975 là ngày bắt đầu cho một hành trình TÌM TỰ DO của chúng ta thì bất ổn chỗ nào, sai chỗ nào, xa thực tế chỗ nào, “thiên cộng” chỗ nào?!  Hiện nay, gần đến ngày 30-4 lần thứ 40, tại hải ngoại đang rộn lên sự tranh luận về ý nghĩa ngày nầy, nhất là sau khi Thượng Nghị Sỹ Canada Ngô Thanh Hải đề nghị dự luật S219 coi ngày 30-4-1975 là ngày bắt đầu HÀNH TRÌNH TÌM TỰ DO cho cư dân Việt tại đó.  Một số người Việt hải ngoại chống đối dự luật nầy đã chưởi bới lăng nhục TNS. Ngô Thanh Hải thậm tệ.  CSVN cũng thế, họ điên tiết phản đối dự luật nầy.  Quả là một sự gặp gỡ hi hữu!  Nếu không phải là hiện tượng “đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu” thì giải thích sự “gặp gỡ” nầy như thế nào?  Điều gì đã xẩy ra khiến hai bên đối địch mà lại có cùng một hành động, một mục đích, một “chí hướng” như thế? Quốc cộng đề huề chăng?

Vì sao CSVN sợ dự luật S219 ai cũng có thể biết.   Nhưng một số người Việt hải ngoại sợ dự luật nầy vì lý do gì?  Sợ bị sập bẩy tuyên truyền của CSVN, theo đó ngày “giải phóng miền Nam” là ngày bắt đầu hành trình của tự do cho người Việt Nam?!  Nghĩ như thế là thiếu căn bản thực tế, coi thường sự quan sát và nhận định của chính mình!  CSVN là một chế độc tài đảng trị mọi người Việt Nam đều biết, cả thế giới đều biết, sao mình không biết?!

Với tôi, như đã nói phần trên, Ngày Quốc Hận hay Ngày Bắt Đầu Cuộc Hành Trình TÌM TỰ DO không có gì mâu thuẩn nhau cả.  Hai ý nghĩa ấy không hề triệt tiêu lẫn nhau, không bắt buộc CÓ cái nầy thì phải KHÔNG CÓ cái kia, mà ngược lại cả hai đã bổ túc cho nhau nói lên sự bất dung tàn bạo của CSVN.  Do vậy, sự tranh luận ngày 30-4-1975 là “Ngày Quốc Hận” hay “Ngày Bắt Đầu Cuộc Hành Trình Tìm Tự Do” hoàn toàn không cần thiết, và chắc chắn sẽ không đi đến đâu, chỉ tổ làm trò cười cho thiên hạ, chưa cần nói đến sự mất đoàn kết (nếu có) giữa những người cùng chiến tuyến!

ĐỊNH NGUYÊN
Sacramento, THÁNG TƯ ĐEN năm 2015

Khai Dân TríĐịnh Nguyên