Showing posts with label Cờ Đỏ. Show all posts
Showing posts with label Cờ Đỏ. Show all posts

2017/01/20

Tại Sao Tôi Từ Bỏ Cờ Đỏ Để Đi Với Cờ Vàng

Tại Sao Tôi Từ Bỏ Cờ Đỏ Để Đi Với Cờ Vàng

Quan sát những tranh luận xung quanh vụ Ca sĩ Mai Khôi, tôi muốn viết đôi chút về quá trình nhận thức của một người từ bên cờ đỏ nay ủng hộ cờ vàng. Tôi muốn chia sẻ với cả hai bên, cả bên cộng đồng hải ngoại và cả bên nhen nhúm đấu tranh, tức bắt đầu từ chối cờ đỏ. Sao cho cả hai bên đều có cách tiếp cận bao dung hơn và thấu hiểu nhau hơn. Tôi cho rằng vụ Mai Khôi không phải là đầu tiên mà cũng không phải là cuối cùng, sẽ tiếp tục có những vụ tương tự. Tranh luận qua lại là cần thiết, nhưng làm sao sau mỗi lần tranh luận, hai bên càng thông hiểu và gần lại với nhau hơn, tránh được sự trục lợi của cộng sản.

Lời tâm sự mà tôi muốn chia sẻ cùng với đồng bào hải ngoại phía cờ vàng là cách tiếp cận theo dạng, nếu anh không chấp nhận cờ vàng tức anh vẫn còn ở phía cờ đỏ cộng sản, có lẽ không còn phù hợp trong lúc này nữa. Tôi không tin những chỉ trích gay gắt theo dạng này, đến từ đồng bào hải ngoại mà phần lớn đến từ sự chọc ngoáy của dư luận viên cộng sản. Làm như thế không những họ vừa làm mờ đi hình ảnh thân thiện của cờ vàng, mà còn nhân cơ hội đó, lôi kéo ngược trở lại số người mới chập chững bước vào cuộc đấu tranh. Tôi không dám trách, nhưng cũng thấy cần phải nói rõ tâm trạng của mình khi cũng từng bị coi là « cộng sản nằm vùng ». Những lúc đó đau lắm lắm, đồng bào ơi. Nó như một lưỡi dao cắt ngang lòng nhiệt huyết. Lúc đó, phải cố kìm lòng để tự nhủ, thời gian sẽ là thước đo, chứng giám cho mình.
Cách đây khoảng mười lăm – hai mươi năm trở về trước, người Việt trong và ngoài nước chúng ta rõ ràng bị chia rẽ bởi một làn ranh rạch ròi: cờ đỏ – cờ vàng. Hoặc anh đứng bên này, hoặc anh đứng bên kia. Hiện nay tình trạng này đã khác đi rất nhiều. Đã có rất nhiều người dân trong nước công khai chối bỏ cờ đỏ. Nhiều người đã bước hẳn sang với cờ vàng, nhưng cũng còn không ít người, tuy họ đã bước ra khỏi cờ đỏ nhưng cũng chưa muốn bước vào với cờ vàng. Hoặc là do họ chưa dám, còn sợ phiền nhiễu của cộng sản, hoặc do họ chưa thực sự sẵn sàng. Cho nên số này thường có khuynh hướng chờ đợi một lá cờ mới. Số người này rất dễ gây ra câu chuyện cờ đỏ – cờ vàng, khi họ bước vào những sinh hoạt chung cùng với những người bên cờ vàng. Nếu họ khéo ứng xử thì có thể chỉ dừng ở mức tranh luận. Nhưng cũng có người vụng về hoặc thiếu mềm dẻo, thì rất dễ gây ra những cuộc tranh cãi lớn.

Nhưng có một thực tế đáng mừng là người dân trong nước khước từ thẳng thừng cờ đỏ ngày càng nhiều và số người dân nằm trong lòng cờ đỏ, hiểu ra vấn đề, bắt đầu yêu mến và ủng hộ cờ vàng, ngày càng đông. Chưa bao giờ đồng bào hải ngoại và đồng bào trong nước chia sẻ thương yêu và đùm bọc nhau hơn như lúc này. Đồng bào trong nước đã công khai tri ân chiến sĩ Việt Nam Cộng hòa, đây đó cờ vàng đã xuất hiện ở trong nước. Đồng bào hải ngoại ngày càng ghi công và biết ơn người dân trong nước, nhất là những người đã đứng lên đấu tranh, phải chịu đè nén và tù đầy của cộng sản.

Lời tâm sự mà tôi muốn chia sẻ cùng với đồng bào hải ngoại phía cờ vàng là cách tiếp cận theo dạng, nếu anh không chấp nhận cờ vàng tức anh vẫn còn ở phía cờ đỏ cộng sản, có lẽ không còn phù hợp trong lúc này nữa. Tôi không tin những chỉ trích gay gắt theo dạng này, đến từ đồng bào hải ngoại mà phần lớn đến từ sự chọc ngoáy của dư luận viên cộng sản. Làm như thế không những họ vừa làm mờ đi hình ảnh thân thiện của cờ vàng, mà còn nhân cơ hội đó, lôi kéo ngược trở lại số người mới chập chững bước vào cuộc đấu tranh. Tôi không dám trách, nhưng cũng thấy cần phải nói rõ tâm trạng của mình khi cũng từng bị coi là « cộng sản nằm vùng ». Những lúc đó đau lắm lắm, đồng bào ơi. Nó như một lưỡi dao cắt ngang lòng nhiệt huyết. Lúc đó, phải cố kìm lòng để tự nhủ, thời gian sẽ là thước đo, chứng giám cho mình.

Những con người vừa mới dấn thân vào đấu tranh, cần lắm một sự bao dung và thân thiện. Với tấm lòng bao dung và những cử chỉ thân thiện con người sẽ sáng suốt hơn để dễ phân định giữa cảnh giác và nghi ngờ. Bao dung và thân thiện có thể làm biến đổi người khác. Kinh nghiệm của tôi là khi tôi đã tin và yêu những con người bên cờ vàng, thì mới là lúc tôi chọn cờ vàng.

Đối với đồng bào còn trong lòng cờ đỏ và những người bắt đầu ghét cờ đỏ, tâm sự của tôi là cần luôn luôn tự tìm hiểu để thay đổi nếp nghĩ. Cộng sản mong muốn xóa bỏ cờ vàng trong lòng người dân. Cả bằng đe dọa, cả bằng tuyên truyền cộng sản đã cố tạo ra nếp nghĩ của người dân: cờ vàng là xấu, phải xa lánh.

Với nhận thức cộng sản toàn làm những điều trái khoáy, nên tôi thấy cần có thói quen lật ngược lại vấn đề, tự đi tìm hiểu, đặt câu hỏi « tại sao ? », nhất là với những gì mà cộng sản muốn tuyên truyền.

Có tìm hiểu chúng ta sẽ dễ nhận ra rằng cuộc chiến đẫm máu tại Việt Nam là do tham vọng của cộng sản gây ra. Việt Nam Cộng Hòa cũng chỉ mong muốn sống trong hòa bình, để phát triển như Hàn Quốc hiện nay.

Có tìm hiểu chúng ta mới vỡ lẽ ra nhiều điều. Cờ đỏ là cờ của tỉnh Phúc Kiến bên Trung Quốc, đã bị Hồ Chí Minh rước về Việt Nam. Cờ vàng đã có từ thời Vua Thành Thái. Cờ vàng đã được Nhà nước Quốc Gia Việt Nam của ông Trần Trọng Kim, treo tại Hà Nội trước năm 1954. Thậm chí trong cái ngày 19/8/1945, người dân đã mang cờ vàng để ủng hộ chính phủ Trần Trọng Kim, nhưng đã bị Việt Minh giật xuống để cướp chính quyền.
Có tìm hiểu chúng ta sẽ nhận ra rằng cái ác đã thắng cái thiện, bên tiểu nhân đã thắng bên quân tử, bên chính nghĩa đã bị thua bên hoang dã, phi nghĩa. Xóa Việt Nam Cộng Hòa là xóa đi một chế độ dân chủ còn non trẻ để rồi cộng sản đã áp đặt một chế độ độc tài, những kẻ mu muội, bất tài lên lãnh đạo đất nước, đưa đất nước tụt hậu quá nhiều so với thế giới văn minh.

Có tìm hiểu chúng ta mới trả lời được câu hỏi tại sao đồng bào tị nạn hải ngoại lại trân trọng lá cờ vàng. Để rồi thấu hiểu, thông cảm hơn với những đòi hỏi, đôi khi đến mức hơi khắt khe về thái độ với cờ vàng.

Trước đây, tôi vẫn cứ nghĩ những câu chuyện về những đầy đọa của cộng sản với công chức, quân nhân của chế độ Việt Nam Cộng Hòa; những thảm họa thuyền nhân vượt biển trốn chạy cộng sản tìm tự do, có phần hơi nói quá lên. Nhưng sau này, khi được trực tiếp nói chuyện, tôi mới thấu hiểu những mất mát mà người dân miền Nam phải hứng chịu khi họ bị cộng sản « giải phóng ». Mỗi cá nhân, mỗi gia đình là một câu chuyện bi thương. Họ đã mất quá nhiều, để có thể dễ dàng dị ứng với những gì liên quan đến cờ đỏ, đến từ cờ đỏ.

Có tìm hiểu chúng ta mới thấy, chỉ có lá cờ vàng mới thực sự chống Trung Quốc để bảo vệ giang sơn. Trái lại, cờ đỏ đang làm chư hầu cho kẻ thù phương Bắc. Chính vì thế mà cách đây không lâu, những nhóm như No U, Con đường Việt Nam … khi đi biểu tình đòi Hoàng Sa, Trường Sa, vẫn trương cờ đỏ. Nay họ đã nhận thức ra, không mang cờ đỏ nữa.

Có tìm hiểu chúng ta mới vỡ lẽ ra nhiều điều. Cờ đỏ là cờ của tỉnh Phúc Kiến bên Trung Quốc, đã bị Hồ Chí Minh rước về Việt Nam. Cờ vàng đã có từ thời Vua Thành Thái. Cờ vàng đã được Nhà nước Quốc Gia Việt Nam của ông Trần Trọng Kim, treo tại Hà Nội trước năm 1954. Thậm chí trong cái ngày 19/8/1945, người dân đã mang cờ vàng để ủng hộ chính phủ Trần Trọng Kim, nhưng đã bị Việt Minh giật xuống để cướp chính quyền.

Một trong những yếu tố làm cho các nước phương Tây phát triển, văn minh đó là tính kế thừa, bảo quản và gìn giữ truyền thống. Cộng sản đã quá ngu muội, tưởng rằng xây dựng được một chế độ mới bằng cách phủ nhận hoàn toàn các chế độ trước. Đó chính là nhân tố tạo ra sự thất bại của các chế độ cộng sản. Điều trân quý của chế độ Việt Nam Cộng Hòa và của cờ vàng là biết kế tục những lựa chọn của các chế độ phong kiến Việt Nam.

Nhận thức là một quá trình, tôi tin rằng, cùng với thời gian người dân trong lòng cờ đỏ sẽ khắc phục được nếp nghĩ mà họ đã bị cộng sản cài đặt, đối với cờ vàng. Và rồi họ sẽ dần dần nhận ra rằng cờ vàng là biểu tượng của dân chủ, nhân quyền và tự do.

Nước Nga, sau khi cộng sản bị sụp đổ, cũng đã lựa chọn cờ Sa Hoàng. Vậy nên, xin cho tôi chia sẻ một niềm tin rằng, sau này khi cờ đỏ bị phế bỏ, một chế độ dân chủ tại Việt Nam cũng sẽ lựa chọn tiếp nối cờ vàng, thông qua một cuộc bỏ phiếu của toàn dân.

Đặng Xương Hùng

Khai Dân TríĐặng Xương Hùng

2014/11/22

ĐIẾU CÀY, NGƯỜI VỪA THOÁT NGỤC ĐỘC TÀI ĐỎ LẠI PHẢI HỨNG ĐÁ “ĐỘC TÀI VÀNG”!

ĐIẾU CÀY, NGƯỜI VỪA THOÁT NGỤC ĐỘC TÀI ĐỎ LẠI PHẢI HỨNG ĐÁ “ĐỘC TÀI VÀNG”!
 
ĐỊNH NGUYÊN
        
         Khi ông Điếu Cày Nguyễn Văn Hải (ĐC) từ nhà tù VC tới phi trường LAX, một số người VN mang Cờ Vàng ra đón.  Nghe nói có một người nào đó dúi vào tay ĐC một lá Cờ Vàng nhưng ông ta từ chối.  Chuyện nầy đúng hay sai tôi không rõ (và tôi cũng không quan tâm). Những ngày tiếp theo, tôi biết có một số người lên án ĐC về chuyện nầy.  Họ buộc ĐC phải chấp nhận Cờ Vàng như một thiện chí đầu tiên, một hành động tiên quyết cho tinh thần chống cộng của ông ta tại hải ngoại.   Bên cạnh đó cũng có một số đông bênh vực ông ĐC, và hiện nay sự bênh chống nầy đang còn rất sôi động.  Bên bênh cho rằng nhóm cực đoan vinh danh Cờ Vàng để chống ĐC là nhóm “Độc tài Vàng”, có người đi xa hơn rất dễ bị hiểu lầm, gọi nhóm cực đoan nầy là “Giặc Cờ Vàng”, với lý luận là đám nầy đã lạm dụng và làm hoan ố Cờ Vàng, làm mất chính nghĩa quốc gia, làm cho các nhà đấu tranh trong nước có thể chùn bước, và như thế là phá hoại sự tập hợp chống cộng của trong lẫn ngoài nước.  Bên chống thì cứ đoan quyết ĐC là tên VC thuộc Sư Đoàn Sao Vàng (Công Trường 5) qua Mỹ là để “nội tuyến” nhằm thi hành nghị quyết 36 của VC! 
 
            Biết rằng trận chiến nầy sẽ không có người thắng kẻ thua mà chỉ làm cho sự hợp lực chống cộng đi vào ngõ cụt nên tôi xin có một số ý kiến/phân tích cá nhân về việc nầy và mong được chỉ giáo từ những bậc thức giả trong tinh thần xây dựng và tương kính. 
 
                 CÓ NÊN BUỘC ĐC SUY TÔN CỜ VÀNG KHÔNG?  
           
            Nếu tôi có dịp đi đón ĐC, tôi cũng sẽ cầm Cờ Vàng theo để ông ta biết tôi là ai.  Nhưng tôi sẽ không cần dúi lá Cờ Vàng đó vào tay ông ta.  Tôi cũng không chủ trương buộc ông ta phải chấp nhận và suy tôn lá cờ đó như tôi.  Làm như thế chỉ là một sự cưỡng bức chính trị, không những không có tác dụng tích cực mà hoàn toàn không cần thiết cho sự nghiệp chống cộng chung của dân tộc.  Nó vừa phi chính trị vừa xa thực tế, thiếu kinh nghiệm/hiểu biết lịch sử!
 
            ĐC chống độc tài bán nước VC và thực dân TC.  Chúng ta cũng làm như thế.  Điều tối quan trọng là làm sao để cùng ông ta “hợp đồng tác chiến” chống kẻ thù chung.  Chuyện cờ quạt sẽ tính sau (Khi ĐC đã đồng hành với chúng ta, chuyện đứng dưới Cờ Vàng là chuyện phải đến, ông ta không có một sự lựa chọn nào khác.  Hôm nay sinh hoạt với hội đoàn này, ngày mai hội luận đoàn thể khác…, và ai ai cũng đứng dưới Cờ Vàng cả, ông ta chạy đi đâu?).  Sự thúc bách ông ta, lăng nhục thoá mạ ông ta một cách vô lý ngay từ phút đầu là một việc làm hoàn toàn phi chính trị, có thể đưa ông ta vào thế ác cảm với Cờ Vàng, chống lại Cờ Vàng, coi thường Chính Nghĩa Quốc Gia, coi thường ý thức/sự hiểu biết chính trị và tinh thần chống cộng của tập thể người Việt hải ngoại. Tôi không nghĩ ĐC đã phải chịu khổ nhục kế để trá hàng (ngồi tù đã hơn 6 năm), được Mỹ và VC đưa qua “nội tuyến”, sau nầy lãnh đạo cộng đồng, hướng sinh hoạt cộng đồng theo lệnh của Hà Nội.  Đây chỉ là một sự tưởng tượng, một sự phỏng đoán và quy kết vừa quá sớm sủa vừa không có căn bản thực tế.  Cộng đồng người Việt hải ngoại không phải là một hệ thống quyền lực hàng dọc như một chính phủ, nó chỉ là một cộng đồng mở, không có lãnh đạo cao nhất, không có tổ chức ban ngành từ trên xuống với trụ sở rõ ràng…thì ông ta “nội tuyến” ở đâu?  Tại nhà của ông ta?  Nếu thế thì trong tập thể người Việt hải ngoại biết cơ man nào là kẻ “nội tuyến”!  Không cần nói ai cũng biết, họ có mặt khắp nơi, ẩn danh cũng có, trước mắt chúng ta cũng có, đủ mọi thành phần.   Chúng ta đã làm được gì để chống lại họ?  Không làm gì được cả!  Nếu biết chắc ĐC “nội tuyến” thực, chúng ta có quyền trục trục xuất ông ta không?  Chắc chắn cũng là không! Đã bất lực trước tình trạng “nội tuyến” đông đảo và công khai nầy, tại sao không tìm đối sách khác với ĐC mà tiếp tục đặt thêm vấn đề “nội tuyến” với ông ta?! Có người cao hứng đòi “khai trừ” ĐC ra khỏi cộng đồng!  Thiệt hết chỗ nói, ĐC viết đơn xin gia nhập cộng đồng hồi nào mà đòi “khai trừ”?  Nếu có khả năng khai trừ để “thanh lọc” cộng đồng, tại sao những tên công khai theo VC như Phùng Tuệ Châu (Luật sư?), Nguyễn Ngọc Lập (Thiếu uý TQLC), Nguyễn Phương Hùng (BĐQ), Lý Kiến Trúc (SQ/CTCT, Chủ nhiệm tờ Văn Hoá) hiện sống và làm việc công khai tại Nam California mà không ai làm gì được?!  Thành ra, sự hô hoán ĐC “nội tuyến” và đòi “khai trừ” ông ta ra khỏi cộng đồng đúng là một sự hô hoán và đòi hỏi rỗng tuếch, một suy nghĩ rất ngắn tầm không có giá trị thực tế nào!  “Thêm bạn bớt thù”, cho dù ĐC là “cán binh VC” cũ, nhưng đã có thành tích chống cộng khó ai bì, tại sao không dành thời gian tìm hiểu để, nếu có thể, lôi kéo ông ta đi với mình?  Trong lúc tranh tối tranh sáng, chưa biết ông ta sẽ làm gì mà đã kiếm cớ đánh phủ đầu rồi!  Chính trị ở đâu?  Tình báo ở đâu?  Sinh hoạt cộng đồng trở nên bát nháo và vỡ vụn vì tính quá khích của một số, đặc biệt là vì ý thức yếu kém của các “lãnh tụ” sứ quân (kể cả “lãnh tụ” tự phong). Sinh hoạt chính trị mà không có viễn kiến, chỉ biết la hét và chống đối sẽ không làm nên tích sự gì.   Chắc chắn như thế!      
 
            Tuy không đồng tình với người gọi nhóm cực đoan nầy là “Giặc Cờ Vàng” nhưng tôi cực lực phản đối những kẻ cho rằng phải vinh danh Cờ Vàng mới là người chống cộng thực sự. Những thành phần dân tộc chống cộng khác không hoặc chưa vinh danh Cờ Vàng đều không đáng tin, đều là “Việt gian”, “bưng bô, liếm đít” cộng sản cả!  Nếu nhìn cho kỹ, nghĩ cho cùng, chính nhóm vinh danh Cờ Vàng nầy đánh ĐC ngay khi ông ta vừa đặt chân đến Mỹ là những kẻ tiếp tay cho VC đắc lực nhất!  Ai căm thù ĐC nhất?  Việt Cộng!  Ai lo sợ việc làm của ĐC nhất?  Cũng Việt Cộng!  Ai muốn diệt ĐC nhất?  Dạ thưa, cũng Việt Cộng!  Vậy thì việc đánh phủ đầu nhằm vô hiệu hoá tiếng nói của ĐC do đám nầy chủ trương rất phù hợp với ý đồ của VC.  Ý nghĩa nào cho Cờ Vàng?  Ý nghĩa nào cho Chính Nghĩa Quốc Gia!?
 
CỜ VÀNG VÀ SỰ NGHIỆP CHỐNG CỘNG
 
            Cờ Vàng là hồn thiêng sông núi, là biểu tượng của tự do dân chủ.  Đúng, nhưng chỉ đối với chúng ta, những người Việt Quốc Gia, những quân, dân, cán, chính của VNCH.  Thế còn những người không phải người Việt Quốc Gia hoặc cộng sản/cựu cộng sản thì sao? Một khi họ nhận ra được sự gian trá, phản quốc của VC, họ không có quyền chống cộng à?  Những cá nhân/đoàn thể chống cộng trong nước, đặc biệt là người miền Bắc, nhất là các đảng viên, cựu đảng viên cộng sản chưa một lần phục vụ Cờ Vàng, đã từng chống lại VNCH (như ĐC chẳng hạn), chưa quen biết gì, chưa từng là “đồng chí” với chúng ta mà sao lại bắt buộc họ phải suy tôn Cờ Vàng như chúng ta khi họ mới thoát được gông cùm cộng sản, chân ướt chân ráo đến đất tự do?!   Phải biết rằng họ chống cộng không phải vì “lý tưởng Cờ Vàng” mà để có được một chính phủ trong sạch bao gồm mọi thành phần dân tộc, biết bảo vệ tổ quốc, biết tôn trọng quyền tự do, dân chủ, dân quyền, nhân quyền và cơm no áo ấm cho toàn dân.  Chống cộng như thế không đáng được hoan nghênh, không đáng được ủng hộ và cộng tác sao?  TẠI SAO CHỐNG HỌ?  Hô hào đấu tranh cho tự do, dân chủ sao lại có ý tưởng và hành động độc tài không khác gì VC như thế?  Nếu cho rằng phải suy tôn Cờ Vàng mới chứng tỏ được người chống cộng thì có khác gì chủ trương “yêu nước là yêu chủ nghĩa xã hội” của VC?!  
 
            Nên nhớ rằng VN có thay đổi hay không, VC có sụp đổ hay không hoàn toàn tuỳ thuộc vào ý thức và sức mạnh của toàn dân VN trong nước, kể cả những người cộng sản thức tỉnh. Hải ngoại chỉ là những kẻ đứng nhìn từ xa, ngoài khả năng yểm trợ (nếu có) khó làm được gì hơn!  Nếu cho rằng những nhà đấu tranh trong nước đều “cuội” cả thì dân tộc VN sẽ mãi mãi nằm dưới ách thống trị của VC rồi, còn hy vọng gì nữa?!  Những ai cho rằng chỉ có người Việt hải ngoại, nhất là nhóm chống cộng độc quyền và cực đoan mới là lực lượng duy nhất giải thể chế độ CSVN xin cho bà con làng nước biết tôn kiến.  Nếu không có kế hoạch nào khả thi và khả tín mà chỉ la hét, chống báng hết thảy mọi người, gây chia rẽ cộng đồng/tôn giáo/dân tộc thì rõ ràng họ là những kẻ chống cộng bằng mồm để làm kế sinh nhai.  Đây là một đại hoạ cho Tổ Quốc Việt Nam!     
     
            Cờ Vàng đã chống cộng trên dưới 70 năm (tạm tính từ Chính phủ Trần Trọng Kim dưới thời Vua Bảo Đại) nhưng đã thất bại.  Ngày 30 tháng Tư, năm 1975 Cờ Vàng đã đầu hàng Cờ Đỏ, và, hiện nay Cờ Đỏ đang bán nước thì mọi người dân đều có quyền chống cộng, phải chống cộng, hà cớ gì Cờ Vàng (đặc biệt ám chỉ nhóm người cực đoan nói trên) bài bác những thành phần dân tộc yêu nước chống cộng khác để đòi độc quyền cho mình?
 
            Cờ Vàng vẫn còn vai trò lịch sử.  Đúng, chúng ta cứ tôn vinh Cờ Vàng và tiếp tục chống cộng dưới ngọn cờ đó.  Nhưng chúng ta chỉ là một thành phần dân tộc, lại là những kẻ thất thế, những kẻ vong quốc ở xa cả nửa vòng trái đất nên vai trò lịch sử của chúng ta rất hạn chế.  Tôi, rất xúc động mỗi lần có dịp chào cờ (Cờ Vàng), hát quốc ca (Tiếng Gọi Công Dân).  Nhưng tôi cũng ý thức được rằng đường về cố quốc của Cờ Vàng không phải là một con đường rộng mở trơn tru đầy hoa thơm cỏ lạ.  Sự “hồi hương” của Cờ Vàng tuỳ thuộc vào sự sụp đổ của chế độ CSVN như thế nào.  Nếu thế lực Cờ Vàng về nước lật đổ được VC thì chuyện “dựng lại Cờ Vàng” là chuyện đương nhiên.  Ngược lại, CSVN sụp đổ vì một nguyên nhân khác, do một thế lực khác chủ động thì chuyện “dựng lại Cờ Vàng” không phải là chuyện đương nhiên nữa mà tuỳ thuộc vào thế lực chính trị mới, tuỳ thuộc vào toàn dân VN quốc nội qua chính phủ và quốc hội mới do họ bầu ra. Trong trường hợp nầy, nếu người Quốc Gia không có thực lực trong sinh hoạt nghị trường tại VN, Cờ Vàng có thể biến mất!  Đây là thực tế trước mắt, điều rất có thể sẽ xẩy ra, chuyện “bất chiến tự nhiên thành”, Cờ Vàng đương nhiên sẽ trở về VN sau khi VC sụp đổ chỉ là ảo tưởng!  Người Việt Quốc Gia nên ý thức như thế để, bằng mọi cách, tạo một chỗ đứng vững vàng trong lòng dân tộc, cùng những cá nhân, đoàn thể yêu nước khác mưu tìm một tương lai tươi sáng cho tổ quốc.
 
            Kẻ nào ở ngoài lãnh thổ VN, không có thực lực, thiếu viễn kiến chính trị, chỉ dựa suông vào Cờ Vàng để đòi độc quyền chống cộng, sẵn sàng chưởi bới, mạ lỵ, chụp mũ các cá nhân, đoàn thể yêu nước khác thì chính kẻ đó đã gián tiếp tiêu diệt Cờ Vàng, đã phản bội lý tưởng quốc gia.
 
     “Sư tử trùng thực sư tử nhục”, không ai có thể xoá bỏ Cờ Vàng, làm ô uế Chính Nghĩa Quốc Gia dễ dàng bằng những người nầy!
 
ĐỊNH NGUYÊN
Sacramento, CA Mùa Tạ Ơn 2014
 
Khai Dân TríĐịnh Nguyên