Showing posts with label Nguyễn Hải Dương. Show all posts
Showing posts with label Nguyễn Hải Dương. Show all posts

2015/08/24

Phạm tội ác chỉ vì nghèo

Văn Quang - Viết từ Sài Gòn ngày 24.08.2015

Phạm tội ác chỉ vì nghèo

Cứ mỗi năm tháng qua đi lại thấy người dân Việt Nam càng khổ hơn. Năm nay khổ hơn năm ngoái, năm ngoái khổ hơn năm xưa và cứ thế nỗi khổ ngày càng tăng. Rồi mai đây sẽ như thế nào, chưa ai đoán trước được điều gì xảy ra. Điều gì cũng có thể xảy ra nếu người dân cứ mãi ở trong tình trạng như thế này.

Chính cái nghèo đã làm nên quá nhiều tội ác, dồn dập trong 4  tháng gần đây 4 vụ thảm án xảy ra trong đó có những vụ giết người vì nghèo quá chẳng còn biết làm gì hơn là đi ăn cắp, ăn cướp, nếu bị lộ thì giết, giết cả người già, giết luôn người tình và giết cả trẻ con.
3 nghi can Nguyễn Hải Dương, Vi Văn Hai, Đặng Văn Hùng (trừ trái sang) trong các vụ thẩm án gây chấn động Bình Dương, Nghệ An, Yên Bái trong hơn 30 ngày qua.
Bạn hãy nghe tên giết người khai trắng trợn rằng: “Đã giết người xong thì không còn hối hận gì nữa” và thấy cháu Trần Văn Tuyền (2 tuổi), là con trai anh Long, chị Hoa đang đứng trên giường trong lán, Hùng cũng chém chết luôn, Hùng nói “bố, mẹ nó chết rồi, sẵn bực trong người nên chém chết luôn, nhỡ sau này nó lớn lên trả thù”. Quả là mất hết nhân tính.

Cái nghèo đã đưa đẩy người nông dân VN từ chỗ thiếu thốn, vật vã thương bố mẹ, thương vợ con, mặc cảm với chính bản thân vô dụng của mình nên phải tìm cách ăn cắp, người nào bạo gan thì rủ thêm bạn bè đi ăn cướp.

Ăn cướp có tính toán, có “lộ trình, kế hoạch” hẳn hoi. Thằng nghèo nghe nói có tiền nhanh là đâm đầu đi theo. Cái đà ấy đưa con người lương thiện vào tội ác.

Chẳng ai bỗng dưng muốn trở thành kẻ trộm cướp cả. Tất cả vì “hoàn cảnh” tạo nên mà thôi.

Vấn đề giáo dục ở VN quá thiếu sót. Học làm người tử tế thì ít, học vẹt, học giả, học giùm thi hộ thì nhiều. Hoặc nghe toàn những lời sáo rỗng như việc khai giảng khóa học do Bộ Giáo dục và Đào tạo tổ chức sáng 12-8 ở Hà Nội vừa qua, các cháu đội nắng, xếp hàng vẫy cờ đợi lãnh đạo, rất nhiêu khê, khổ sở; phải nghe những bài phát biểu của lãnh đạo sở, tỉnh, huyện mà các cháu không hiểu gì cả. Quá vô ích.

Hơn thế, cái khoảng cách giữa người giàu và người nghèo ngày càng nới rộng quá xa. Người ăn không hết, kẻ lần chẳng ra. Cái sự giàu sang hàng ngày phơi ra trước mắt, cái nghèo bị khinh khi, buộc phải “bán sức, bán thân” cho người giàu. Nhất là những kẻ giàu sang trên xương máu, ruộng vườn của người nông dân. Xã hội vẫn dửng dưng trước mọi bất công, coi đó là chuyện tất nhiên của loài người, chuyện bình thường của xã hội. Như thế tội ác ngày càng nhiều. Bọn bóc lột ngày càng lộng hành. Đến nỗi người dân phải kêu lên: “đừng xiết nữa, dân khổ lắm rồi”. Và ngay trong cuộc họp Quốc hội kỳ này cũng đã chứng minh điều đó bằng các thứ thuế, phí đánh lên đầu dân.

Sự liên hệ giữa trộm cướp và cái nghèo
Theo Viện Nghiên cứu quản lý kinh tế trung ương (CIEM) công bố sau khi thực hiện khảo sát “Tăng trưởng, chuyển dịch cơ cấu và thay đổi trong nông thôn Việt Nam”.
Cuộc sống ở nông thôn quá khó khăn đã đẩy bà mẹ già này vào thành thị kiếm sống.
Nông dân ngày càng nghèo hơn, GDP bình quân đầu người ở nông thôn chỉ hơn Campuchia, năng suất lao động của người Việt Nam nằm ở nhóm thấp nhất thế giới... Những thông tin này là chuỗi kéo dài những thông tin rất đau lòng xảy ra trong những ngày qua: Ở Vĩnh Long, một phụ nữ lẻn vào phòng bệnh nhân, bị phát hiện đã vung dao đâm thẳng vào mặt bé trai 11 ngày tuổi. Tại Quảng Trị, nam thanh niên vào một nhà giàu lấy cắp 50 triệu đồng, bị bắt quả tang liền sát hại cả 2 người trong nhà. Ở Quảng Nam, hàng chục trẻ em bị lừa vào Lâm Đồng để bán cho những nơi cần lao động...

Sau khi đọc bản tin của hầu hết các báo tường thuật phiện họp Quốc hội (QH) vào ngày 10-8, nhiều bạn đọc không tin nổi con số hơn 1.000 loại phí và lệ phí đánh vào nông nghiệp được trình lấy ý kiến QH. Con số này quả là không tưởng nổi đối với một ngành nông nghiệp kém phát triển và mấy chục triệu nông dân còn quá khó khăn như ở VN.

Cái nghèo còn khiến người nông dân từ bỏ ruộng vườn, lần mò ra thành phố kiếm miếng cơm, trẻ con đi ăn xin vô cùng cơ cực.
Cũng chỉ vì nghèo khổ, những đứa trẻ vào các thành phố đi ăn xin.
Ngoài ra, tại các vùng nông thôn có rất nhiều vụ trọng án như vậy, nghi can đều không phải là tội phạm chuyên nghiệp nhưng mức độ tàn độc và hậu quả gây án đều thảm khốc. Và, quan sát kỹ, sẽ thấy có sợi dây liên hệ rất gần gũi giữa hoàn cảnh của những nghi phạm với kết quả khảo sát mà CIEM vừa công bố.

Hơn một ngàn loại thuế phí đánh lên đầu nông dân
Không chỉ người dân mà chính Chủ tịch Quốc hội (QH) Nguyễn Sinh Hùng cũng phải kêu trời trong cuộc họp bàn về dự án Luật Phí và Lệ phí của Ủy ban Thường vụ QH ngày 10-8. Nhớ lại tại kỳ họp QH hồi cuối tháng 6 vừa qua khi Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn bị chất vấn về việc 1 con gà phải “gánh” tới mười bốn loại phí, ông Nguyễn Sinh Hùng đã kêu ầm lên: “Một con gà mà bị đè ra thu đến 14 loại phí, trời đất ơi!”. Hóa ra lúc đó ông và cả QH mới biết.

Lần này ông Bộ trưởng Bộ Tài chính Đinh Tiến Dũng lại báo cáo, dù đã tích cực rà soát để bỏ nhiều loại song vẫn còn 937 khoản phí và 90 lệ phí trong riêng lĩnh vực nông nghiệp. (Cộng lại là 1.027 loại phí).

Ông Chủ tịch QH, ông Nguyễn Sinh Hùng lại “bức xúc” trước hàng ngàn loại phí trên thì các đại biểu, các vị bộ trưởng cũng “bức xúc” theo về sự bất cập trong việc thu phí, lệ phí hiện nay.

Trên báo Người Lao động nhiều bạn đọc ngạc nhiên: “Ô hay, những bất cập này, những nỗi khổ này người dân đã thấy và đã chịu bao nhiêu năm nay rồi, có gì mà các vị lãnh đạo lại “ngỡ ngàng” thế. Bao nhiêu năm qua người dân than trời, kiến nghị hoài trong các cuộc tiếp xúc cử tri hằng năm đấy thôi chứ có mới mẻ gì đâu các vị có vẻ khó hiểu”.

Thôi thì các ông ấy hiểu còn hơn không hiểu gì hết trơn. Sau cuộc họp này mong rằng QH sẽ công bố rõ ràng người dân còn phải gánh bao nhiêu loại thuế phí, 900 hay 1.000?

Tên những loại ấy là loại gì và việc sử dụng đồng tiền mồ hôi nước mắt đó của nhân dân vào việc gì? Rồi bao giờ thì “nghị quyết” mới ấy mới được thi hành, cơ quan nào chịu trách nhiệm việc giám sát. Nếu không thì “nghị quyết” lại chỉ nằm trên bàn họp hoặc chỉ được thi hành qua loa cho xong.

Nhà giàu cùng chết
- Bạn Lê Quốc Minh, một chủ doanh nghiệp viết trên báo Người Lao Động ngày 14-8:
Sau khi kể nỗi khổ với đủ cửa phải hối lộ, ông viết: “… Chưa hết, doanh nghiệp đâu chỉ khổ bấy nhiêu. Đóng trên địa bàn, nay chính quyền kêu đóng góp, mai cán bộ mời thôi nôi, ngày kia đầy tháng con chủ tịch phường, bữa nọ đang làm việc thì có điện thoại gọi tới nhà hàng trả tiền nhậu cho cán bộ thuế. Thậm chí, họ đi chơi, đi tham quan cũng “nhờ doanh nghiệp hỗ trợ xe cộ”. Công ty của mình có phải doanh nghiệp vận tải đâu mà có xe cộ để hỗ trợ? Vậy là phải chi tiền...

Ôi trời, càng đọc bản báo cáo tài chính, mình càng thấy mặt mày xây xẩm, huyết áp nhảy loạn xạ. Mới có một đêm mà bạc cả đầu. Bao giờ doanh nghiệp hết khổ hả ông trời?”.

Người nông dân sống dưới mức nghèo khổ
Anh Lương Chí Quốc, công nhân Công ty Pou Yuen ở TP Sài Gòn kể:
“Với mức lương tối thiểu hiện nay, công nhân (CN) không thể nào sống nổi với bao nhiêu chi phí: tiền nhà, tiền điện, tiền nước, tiền gửi con nhà trẻ, tiền ăn... Để tồn tại, chúng tôi phải làm việc từ 6 giờ sáng đến 8 giờ tối, thậm chí 9 giờ. Chúng tôi đang “sống mòn”, vắt cạn sức để làm việc mà không có tích lũy, không có gì để hy vọng. Mong Hội đồng Tiền lương quốc gia nên cân nhắc để CN có thể sống được”.

Bán hết gia tài, người mẹ nghèo không thể cứu con thoát án tử hình
Đến đây mời bạn cùng đọc một bản án tử hình rất thương tâm chỉ vì 500 ngàn đồng.

Theo bản án sơ thẩm, giữa tháng 9/2014 Nguyễn Anh Tín (23 tuổi, quê Quảng Ngãi) vào làm việc cho công ty quảng cáo của ông Hải trên đường Hậu Giang, quận 6. Nhưng một tuần sau anh ta bị cho nghỉ việc.

Trưa 23/9/2014, Tín đến tìm ông chủ cũ để lấy 500.000 đồng tiền công một tuần làm việc nhưng song ông Hải không trả, bỏ vào nhà vệ sinh. Tín tức giận vớ con dao trong hộc bàn, đuổi theo đâm vào cổ chủ tiệm quảng cáo. Nạn nhân quay lại chống cự liền bị đâm liên tiếp nhiều nhát, tử vong tại chỗ.
Gia đình tử tội Nguyễn Anh Tín theo dõi phiên xử.
Gây án xong Tín lục lấy chìa khóa xe, phóng khỏi hiện trường. Hôm sau anh ta mang xe đi cầm thì bị bắt. Tòa án TP Sài Gòn xử sơ thẩm, tuyên phạt Tín mức án tử hình về tội Giết người và Cướp tài sản. Bị cáo và đại diện người bị hại đều làm đơn xin giảm nhẹ hình phạt.

"Chỉ vì 500.000 đồng mà đoạt mạng sống một người, đánh đổi cả cuộc đời mình, làm cả gia đình bị cáo và người nhà nạn nhân đau khổ như vậy sao?", chủ toạ hỏi. Không trả lời, Tín cúi đầu thật thấp, mím chặt môi.

Nói lời sau cùng, Tín bảo đã nhận ra tội lỗi của mình, rất hối hận về những gì đã gây ra. Tín nói: "Con xin lỗi cô và hai em. Vì sự nông nổi của con mà gia đình cô mất đi người thân. Xin Hội đồng xét xử cho bị cáo cơ hội được sống và làm lại cuộc đời".

Người phụ nữ luống tuổi, đi chân đất, lật đật vào phòng xử khi phiên tòa xem xét đơn xin giảm án của con bà đã bắt đầu được ít phút. Khuôn mặt hốc hác, bà thấp thỏm dõi theo đứa con trai mang án tử hình đang đứng trước vành móng ngựa. Chồng và con gái lớn của bà ngồi kế bên cũng lộ rõ vẻ lo lắng.

Dù biết rõ hành vi phạm tội của con, song nội dung vụ án một lần nữa được toà công bố án tử hình khiến mẹ Tín ôm mặt. Người chồng ngồi bên tay bấu vào thành ghế, lặng lẽ gục đầu.

Giờ nghị án, mẹ Tín ôm ngực khi cơn đau tim đột ngột đến. Bà hổn hển gục đầu vào vai chồng. Ngồi cạnh bên, chị của Tín buồn rượi cho biết nhà chỉ có hai chị em. Sau khi đi nghĩa vụ quân sự về, đứa con trai duy nhất không tìm được việc làm nên vào Sài Gòn mưu sinh, không lâu sau thì xảy ra vụ án. Bố mẹ cô phải bán mảnh đất ở quê, vay thêm họ hàng để có tiền bù đắp thiệt hại cho gia đình nạn nhân với hy vọng sẽ cứu em trai thoát tội chết, nhưng vẫn không thoát!
Tử tội Nguyễn Anh Tín khóc khi chứng kiến mẹ ngất lịm còn chị gái gục đầu bên hành lang phòng xử.
Khi nghe tòa tuyên án, mẹ Tín không ngừng run rẩy. Toà cho rằng, Tín đã bồi thường thiệt hại và được gia đình nạn nhân xin giảm nhẹ hình phạt, song hành vi phạm tội của bị cáo gây hậu quả đặc biệt nghiêm trọng nên không thể giảm án.

Từ đó, Hội đồng xét xử giữ nguyên hình phạt tử hình với anh ta. Người mẹ gào khóc gọi con rồi ngất lịm. Cố ngoái đầu nhìn mẹ và người thân, Tín đưa đôi tay bị còng chặt ôm mặt, đôi mắt đỏ hoe.

Bạn đã thấy cái nghèo ảnh hưởng tới cuộc sống như thế nào? Càng nghèo thì tội ác càng nhiều, nước càng loạn, không ai yên tâm trong cuộc sống này cả.

Văn Quang

Khai Dân TríVăn Quang

2015/07/21

Người dân nghĩ gì về 2 vụ tàn sát man rợ?

Văn Quang - Viết từ Sài Gòn ngày 21.07.2015

Người dân nghĩ gì về 2 vụ tàn sát man rợ?

Chỉ trong vòng một tuần đầu tháng 7 này, hai vụ án mạng man rợ tàn sát trọn hai gia đình đã xảy ra tại VN. Hai vụ tàn sát ở hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Một gia đình cực nghèo tại Nghệ An xảy ra vào ngày 02 tháng 7-2015 và một gia đình cực giàu tại Bình Phước xảy ra ngày 07 tháng 7-2015. Một vụ chưa tìm ra thủ phạm và một vụ đã tìm ra thủ phạm.

Hai vụ án vô cùng tàn độc này đã khiến dư luận khắp nước bàng hoàng, căm phẫn và cũng không khỏi lo sợ. Tôi tường thuật sơ lược 2 vụ án này theo thứ tự vụ xảy ra trước, vụ xảy ra sau.

Vụ thảm sát gia đình 4 người tại Nghệ An
Vào khoảng 15h ngày 2/7, trong lúc đánh bắt cá dọc con suối Tà Kén cách trung tâm bản Phồng xã Tam Hợp (huyện Tương Dương)  khoảng 5km, giáp với khu vực biên giới Lào, cha con ông Vi Văn Hoài và Vi Văn Tuyên đã hoảng hốt khi phát hiện thi thể của 4 nạn nhân trong gia đình anh Lô Văn Thọ chết quanh khu vực lán trông nương rẫy với nhiều vết chém. Anh Thọ chết cạnh lán với 2 vết chém trên cơ thể; bà Viêng Thị Chương (mẹ anh Thọ) chết ở bờ suối với vết thương ở bụng; thi thể chị Lê Thị Yến (vợ Thọ) và con gái 1 tuổi được phát hiện cách đó chừng 20m.
Khu vực lán nhà anh Thọ - nơi xảy ra vụ thảm sát khiến 4 người chết tại Nghệ An.
Gia đình anh Thọ nghèo khó, không mâu thuẫn với ai nhưng toàn gia lại bị giết chết dã man ở lán trại. Bản Phồng vốn bình yên bấy lâu nay bỗng bị xáo trộn khi xuất hiện nhiều tin đồn xung quanh vụ án mạng. Bản Phồng Xã Tam Hợp, có 134 gia đình với hơn 500 người, hầu hết là đồng bào dân tộc Tày Toọng. Đây là bản cách xa trung tâm xã, đường sá đi lại cách trở, việc liên lạc bằng sóng điện thoại cũng rất khó khăn. Từ trước đến nay ở địa phương chưa bao giờ xảy ra một vụ án nghiêm trọng và kinh hoàng như vậy. Những ngày qua lực lượng công an và các đoàn thể đã cố gắng trấn an cho bà con dân bản hiểu và yên tâm làm ăn; bảo đảm an ninh trật tự ở địa bàn. Tuy nhiên nhiều người lo lắng và hoang mang không dám vào rừng đi làm vì sợ hãi.

Công an tỉnh Nghệ An và công an huyện Tương Dương vẫn đang điều tra truy tìm hung thủ gây án. Kết quả khám nghiệm cho thấy, thi thể tất cả nạn nhân có nhiều vết chém, trong đó đều có nhát chí mạng ở cổ. Các manh mối điều tra hiện chưa thể khẳng định hung thủ gây án là một mình hay có đồng phạm. Tóm lại vụ án mạng này vẫn chưa tìm ra manh mối. Tai sao một gia đình nghèo khó suốt đời sống với nương rẫy lại bị sát hại dã man như vậy? Câu hỏi vẫn chưa có câu trả lời. Vụ này quả là bí hiểm và phức tạp. Người dân mong các “cơ quan chức năng” sớm tìm ra thủ phạm và lý do của vụ thảm sát để yên tâm lên nương kiếm sống.

Vụ giết hại cả gia đình 6 người tại Bình Phước
Vụ thảm sát chấn động cả nước những ngày vừa qua lại là một gia đình doanh nhân giàu có và cũng sống chan hòa cùng làng xóm và hàng trăm công nhân trong Công ty chế biến gỗ Quốc Anh tại xã Minh Hưng, Huyện Chơn Thành, Tỉnh Bình Phước. Đây là vụ án lớn đặc biệt nghiêm trọng vì tính chất tàn độc của hung thủ. 6 người trong gia đình ông Lê Văn Mỹ (48 tuổi) bị giết, rạng sáng 7/7. Các nạn nhân có những vết thương chí mạng vào vùng trọng yếu. Tôi chắc bạn đọc ở nước ngoài cũng đã biết tin tức này qua các trang báo. Ở đây tôi chỉ lược thuật những tình tiết chính xác nhất qua lời công bố của những nhân viên điều tra và tìm hiểu thêm về nguyên nhân xảy ra vụ án cùng những mong đợi của người dân qua 2 vụ án này.
Hai hung thủ Nguyễn Hải Dương và Vũ Văn Tiến trong vụ án tại Bình Phước.
Bởi tính chất của vụ án tại Bình Phước quá tàn độc nên Bộ Công An VN đã phải vào cuộc ngay tức khắc để phần nào làm dư luận bớt xôn xao. Tổng cục cảnh sát cũng đã xuống hiện trường, cùng công an tỉnh Bình Phước điều tra ngay từ đầu. Một ban chuyên án được thành lập với những chuyên viên nhiều kinh nghiệm. Cả tuần lễ các báo tràn ngập tin tức và hình ảnh rất đầy đủ về vụ án này. Không cần “phóng đại tô màu” để câu khách, chỉ cần những công bố của ban điều tra vụ án đã đủ là một bản tin “rợn tóc gáy” rồi. Ban đầu nhắc đến vụ án, mọi nhiều đều sững sờ cho rằng đây là một vụ án “bí mật” rất khó điều tra, có lẽ cả mấy anh chuyên viên cũng vậy. Nhưng thật ra vụ án này lại không quá khó khăn như người ta tưởng. Chỉ cần gạn lọc những người thường qua lại trực tiếp với gia đình nạn nhân là có thể lần ra manh mối. Mặt khác cũng cần khách quan công nhận là ban chuyên án đã nhanh chóng phá án, chỉ trong vòng 3 ngày vụ án đã được lôi ra ánh sáng với các chứng cớ nêu ra đầy đủ khiến người dân bớt băn khoăn. Các cơ quan liên quan sẽ sớm hoàn tất hồ sơ, đưa ra xét xử lưu động, sớm nhất có thể là trong 1 tháng nữa. Có lẽ để người dân bớt xôn xao, hoảng sợ.

Chuẩn bị quy mô
13 giờ 30 ngày 11-7, Thứ trưởng Bộ Công an đã mở buổi họp báo vụ thảm sát ở Bình Phước. Đó là câu người dân thở phào kết luận “À thì ra đây là một chuyện tình”. Nhưng sự ra tay quá tàn độc vẫn còn ám ảnh mọi người dân. Không thể ngờ lại có kẻ nhẫn tâm đến như thế. Nguyên do chỉ vì bị thất tình nên chàng trai 24 tuổi đã mất hết tính người. Giết một loạt toàn bộ gia đình người tình cũ của mình.
Căn nhà nghèo nàn của gia đình Dương ở An Giang.
Đây là một kế hoạch gây án rất bài bản, tỷ mỷ, không để lại tang vật gây án. Nguyễn Hải Dương (SN 1991, quê An Giang) bị bắt tại huyện Hóc Môn (TP Sài Gòn) và nghi can Vũ Văn Tiến (SN 1991), bị bắt tại tỉnh Bình Phước. Trình tự vụ giết người này có thể kể gọn lại như sau:

Nguyên nhân chính
Nguyễn Hải Dương là công nhân trong Công ty chế biến gỗ Quốc Anh (xã Minh Hưng, Huyện Chơn Thành, Bình Phước) do ông Lê Văn Mỹ và vợ là bà Nguyễn Lê Thị Ánh Nga làm chủ. Ban đầu, Dương cũng làm công nhân như bao người khác. Sau đó, nhờ hiền lành, chịu thương, chịu khó nên Dương được chủ thương và giao cho công việc nhàn hơn. Càng về sau, Dương càng chiếm được cảm tình của ông bà chủ. Đến mức độ, nhiều công nhân cảm thấy ghen tỵ khi Dương gần như một “quản gia” trong xưởng gỗ. Thậm chí, có thời gian, Dương còn được giao nhiệm vụ đưa rước Lê Quốc Anh (15 tuổi) đi học. Từ việc được tiếp xúc, gần gũi với gia đình chủ, Dương đã nảy sinh tình cảm với Lê Thị Ánh Linh (22 tuổi, con gái của vợ chồng ông Mỹ). Gia đình ông chủ đã quá tin Nguyễn Hải Dương coi như con cái trong nhà và tình yêu của cô con gái Lê Thị Ánh Linh dành cho Dương ngày càng mặn nồng. Thậm chí cặp tình nhân này đã từng đi du lịch cùng nhau và cùng gia đình ông Mỹ du lịch Hàn Quốc. Nguyễn Hải Dương thường khoe hình ảnh tình yêu của mình với con gái nhà giàu trên facebook.
Nguyễn Hải Dương khoe hình cùng Lê Thị Ánh Linh trên facebook.
Nhưng sau một thời gian, nhận thấy Dương có tiền sinh ra chơi bời, đán đúm nên gia đình khuyên con gái chấm dứt tình cảm với cậu con trai này. Ánh Linh cũng đã nhận thấy điều đó và chia tay với Dương. Trong khi đó Linh lại gặp con một đại gia khác và tình yêu thay đổi. Tên tuổi người yêu mới của Ánh Linh không được tiết lộ và anh ta không hề có liên quan gì đến vụ án.

Chính vì bị người yêu bỏ rơi nên Dương rắp tâm trả thù cả gia đình người yêu. Và sau vài tháng chịu đựng đau khổ Dương đã có kế hoạch hành động.

Chuẩn bị hết sức chu đáo
Khoảng tháng 4-2015, Nguyễn Hải Dương nảy sinh ý định giết Linh và gia đình ông Mỹ, cướp tài sản để trả thù.

Để chuẩn bị cho hành vi phạm tội Dương lên kế hoạch mua một súng bắn bi giá 6 triệu đồng, 1 khẩu súng điện giá 2 triệu đồng, 1 dao Thái Lan dài 30 cm, 1 dao bấm dài 7 cm, mua 1 sim rác để liên lạc, mua găng tay, khẩu trang bịt mặt, mượn xe máy của Trần thị Trinh (dì của Dương), lấy 10 dây rút nhựa, 1 cuộn băng keo dính để bịt miệng nạn nhân. Dương rủ Tiến đi đòi lại 900 triệu đồng vợ chồng ông Mỹ nợ từ hồi còn là người yêu của Lê Thị Ánh Linh. Dương hứa sẽ chia tiền cho Tiến ăn chơi...
Vị trí thi thể của các nạn nhân trong căn biệt thự.
Đã quá quen thuộc với mọi sinh hoạt và đường đi lối lại nhà ông Vỹ nên Dương dễ dàng xông vào nhà ông Vỹ. Dương biết nhà ông Mỹ đều có khóa trong nên đã lừa Vỹ cho tiền và quà để Vỹ xuống mở cổng cho Dương vào nhà ông Mỹ. Theo đúng kế hoạch, vào 2 giờ ngày 7-7, Dương và Tiến đi xe máy đến, nhắn tin cho Vỹ ra mở cổng rồi trói và giết cháu Vỹ ngay tại cổng ra vào. Vỹ là con trai chị ông Mỹ gửi nuôi. Vỹ mở cổng cho Dương vì ngày thường Vỹ rất thích chơi game nên Dương hứa nếu mở cửa cho hắn vào lấy trộm tiền sẽ cho cậu 2 triệu đồng chơi game và một con gà chọi.

Thực hiện tội ác giết cả nhà người yêu
Sau khi giết Vỹ, chúng xông lên lầu, bắt trói cháu Linh và cháu Như, dùng băng keo bịt miệng Linh và Như, trói vào cửa sổ rồi xuống bắt trói ông Mỹ và cháu Quốc Anh (con ông Mỹ), khống chế bà Nga (vợ ông Mỹ) và yêu cầu bà Nga chỉ nơi cất giấu tiền và tài sản, bà Nga đã tự mở két sắt nhưng không có tiền và tải sản quý, bọn chúng đã lục soát trong phòng rồi cướp hơn 4 triệu đồng và 1 số đô la. (Chúng không biết rằng số tiền 1 tỉ 7 bà Nga để trong tủ âm tường và không chịu khai với kẻ cướp. Cho nên số tiền vẫn còn nguyên, ban chuyên án đã tìm ra).

Sau đó bọn chúng trói bà Nga lại, dẫn cháu Quốc Anh tra khảo, hỏi tiền và tài sản nhưng cháu Quốc Anh trả lời không biết, bọn chúng đã giết cháu Quốc Anh.

Sau khi giết Quốc Anh, bọn chúng trở lại phòng ông Mỹ, giết chết bà Nga và ông Mỹ. Rồi tiếp tục lên lầu tra khảo cháu Linh và cháu Như về tài sản nhưng không có nên bọn chúng giết Như và Linh đồng thời lấy đi 5 điện thoại, 1 Ipad của các nạn nhân.

Kể lể nỗi đau thất tình rồi hạ sát người yêu
Trước khi ra tay với người yêu cũ cũng là nạn nhân cuối cùng, Dương bắt Linh ngồi trước mặt, bên cạnh là thi thể của Tố Như. Dương tâm sự nỗi lòng của một gã thất tình bệnh hoạn. Mặc cho Linh cầu xin trong sợ hãi, Dương lạnh lùng ra tay với nhát dao ngay cổ sau khi “nói hết lời”. Tất cả những nạn nhân đều bị đâm bằng dao vào cổ.

Khi từ trên lầu xuống, bé gái 18 tháng tuổi òa khóc khiến cả 2 nghi phạm giật mình. Dương tiến lại và ẵm bé Na lên như mỗi lần sang nhà hay cùng đi chơi với gia đình ông Mỹ. Dương rất thương yêu cháu bé Na. Sau một lúc dỗ dành, bé gái nín khóc và ngủ thiếp đi, Dương tha chết cho cháu, đặt bé xuống và thoát khỏi hiện trường.
 
Sau đó Dương còn thản nhiên đóng vở kịch vô tội. Hắn còn dám đến đám tang gia đình ông Vỹ làm ra vẻ đau buồn thương tiếc. Dương ôm quan tài Linh khóc hết buổi sáng rồi ngủ lại căn phòng nghỉ của gia đình ông Mỹ. Quả là hắn có máu lạnh cực kỳ tàn độc. Nhưng nhân viên điều tra đã âm thầm theo dõi. Dương và Tiến bị bắt ngay sau đó và đã thú nhận toàn bộ sự thật về vụ án này. Một vụ án man rợ nhất từ trước tới nay.

Người dân đòi hỏi gì?
Những vụ giết người này đã cho thấy một sự thực là bọn ác độc ngày một hoạt động chuyên nghiệp hơn, bài bản hơn. Theo dư luận của người dân và nhiều tờ báo sau những vụ giết người này, nhân dân đòi hỏi hệ thống an ninh phải xem xét lại cách thức hành động của mình. Phải chăng những quan niệm, những phương thức của cơ quan công quyền không theo kịp thực tế xã hội?

Ai cũng nhận thấy trong vụ này công an giỏi phá án, nhưng đó là việc giải quyết “hậu sự kiện”. Vấn đề quan trọng hơn là làm sao ngăn chặn, phá tan những âm mưu tội ác khi chúng chưa xuống tay với dân lành chứ không phải chỉ tận tâm giải quyết hậu quả. Nói xa hơn nữa, chúng ta cần tạo ra một xã hội mà kẻ ác khó lòng lộng hành, người dân yên tâm làm ăn sinh sống. Đó thực sự là một đòi hỏi gắt gao, chính đáng của nhân dân vào hệ thống chính trị, hệ thống an ninh và hệ thống giáo dục.

Đến bao giờ người dân mới thực sự tin rằng mình có một cái quyền được sống không sợ hãi?

Văn Quang

Khai Dân TríVăn Quang