Showing posts with label Quê Hương. Show all posts
Showing posts with label Quê Hương. Show all posts

2016/05/16

CHÚT ÂN TÌNH GỞI VỀ QUÊ HƯƠNG

CHÚT ÂN TÌNH GỞI VỀ QUÊ HƯƠNG

HỒ TẤN VINH

Chuyện cá chết ở miền Trung xôn xao hơn cả tháng nay rồi. Nó đã lộ ra những điều mà bây giờ ai cũng có thể thấy.

1. Ảnh hưởng kinh tế là cái dễ thấy nhứt. Nó làm mất sinh kế của những người sống vào nghề đánh cá, nuôi cá. Sau này nó còn ảnh hưởng đến kỹ nghệ cá khô, nước mắm và kéo dài ra đến kỹ nghệ du lịch quốc tế.

2. Nó đã cho thấy ngay trên đất nước tự xưng là ‘độc lập’ lại có một vùng ‘tô giới’ mà chẳng người dân không được vào mà ngay cả những chức năng của chánh quyền cũng không được vào xem xét kiễm tra.

3. Nó cũng vạch ra bộ mặt trơ trẻn của nhà nước thay vì lo lắng cho sức khoẻ của công dân, quyền lợi kinh tế của dân, kinh tế của quốc gia, đòi bồi thường thiệt hại, thì lại lo quanh co chối tội cho Trung Cộng (đứng sau lưng công ty Formosa), dấu nhẹm những kết quả thử nghiệm nước nhiễm độc và cố tình trì hoản để tụi Tàu phi tang các chứng cớ.

4. Sau 40 năm từ từ giải ảo, lần này có thể là lần cuối cùng để mọi người - và nhứt là những đảng viên CSVN - hiểu hết cái tai họa mà chủ nghĩa cộng sản đã đem đến cho Việt Nam.

Người Việt khắp nơi ở hải ngoại cũng tìm đủ mọi cách tiếp sức với đồng bào trong nước trong cái cố gắng ‘đứng lên’ để sống còn.

Cộng Đồng người Việt Tự Do Victoria đã tổ chức tại Melbourne ngày thứ bảy 14/5/2016 một buổi đốt nến hướng về quê hương từ 5 giờ chiều đến 8 giờ tối.

Tôi ước lượng cũng có khoảng 500 người tham dự. Vì là do Cộng Đồng tổ chức nên có đủ thủ tục như hát Quốc Ca của hai nước Úc và Việt, có phút mặc niệm. Quốc Kỳ của hai nước phất phới rất nhiều.

Ý nghĩa chánh của buổi đốt nến là tố cáo tai họa cá chết ở miền Trung và đòi hỏi phải bảo vệ môi sinh. Có một bàn dài để mọi người tham dự đến ký tên.

Có một người phụ nữ Việt Nam nhẹ nhàng len lỏi trong những hàng người đứng. Chị không chờ người tự động đến bàn ký tên mà chị lại đem tờ giấy ký tên đến ân cần mời từng người. Chị ăn mặc rất là đơn giản. Và động thái rất thân thiện. Mỗi lần nhận được một chữ ký thì chị mĩm cười, cám ơn. Khởi đầu lúc 5 giờ thì mới là tờ giấy đầu tiên. Mỗi tờ có chừng 10 chỗ để ký tên. Đến 8 giờ tối thì trên tay chị có khoảng 6 tờ. Thỉnh thoảng chị đếm lại mấy tờ ấy một cách rất là triều mến, hài lòng.

Mặc cho các diễn giả nói chuyện uyên thiên bằng tiếng Anh hay tiếng Việt, chị không cần nghe. Chắc chắn chị nghĩ rằng sự ủng hộ của hải ngoại càng nhiều càng tốt. Ban tổ chức kiếm được 500 chữ ký ? Cả nước Úc kiếm được 5000 chữ ký ?

Bước đi không mệt mõi suốt ba tiếng đồng hồ, người phụ nữ Việt Nam khoảng 50 hay 60 tuổi kiếm được 50 hay 60 chữ ký, nhưng tấm lòng của chị đối với quê hương thật là mênh mông.

Chiều chủ nhật ngày 15/5/2016, các sinh viên Việt Nam lại tổ chức một buổi tố cáo vi phạm môi sinh tại Việt Nam tại trưóc Thư Viện Quốc Gia (Melbourne) lúc 3 giờ đến 6 giờ chiều.

Lần này thì đơn giản hơn. Không có quốc kỳ nào cả. Cũng không có diễn văn. Mà chỉ có những người trẻ cầm những tấm giấy mang ý nghĩa. ‘Cá cần nước sạch, dân cần chánh quyền minh bạch’ và TODAY với hình cá chết và TOMORROW với hình sọ người.

Tất cả có chừng 30 người. Một số ngồi với bảng hiệu. Một số đứng cầm bảng hiệu ân cần mời gọi người đi qua đọc. Họ rất hồn nhiên, chịu khó, bền chí, rất lịch sự và rất dễ thương.

Trước khi chấm dứt, ban tổ chức có hỏi có ai muốn nhắn gởi gì về Việt Nam không. Một sinh viên xin nói. Em cầm micro mà giọng rất xúc động. Em nói em rất phẩn nộ vì công an và nhóm người áo xanh đánh đập những người biểu tình ôn hòa trong nước. Và em nhắn gởi rằng hải ngoại đồng hành cùng đồng bào trong nước. Ý nghĩa chỉ nói có bao nhiêu đó thôi nhưng em đã phải ngập ngừng nhiều lần. Nhưng cái xúc động làm em phải ngập ngừng có ý nghĩa nhiều hơn là lời.

Còn cái đim chót này không thể không nhắc tới. Người thay mặt ban tổ chức cám ơn mọi người đến tham dư lại là người ngồi trên chiếc xe lăn.

Quá khuya rồi. Tôi xin gói lại chút ân tình này của người Melbourne gởi về quê hương.

HỒ TẤN VINH
Melbourne
Ngày 16 tháng 5 năm 2016

Những bài viết của tác giả Hồ Tấn Vinh được lưu trữ tại Khai Dân Trí


Khai Dân TríHồ Tấn Vinh

2016/01/05

Người Việt đang từ bỏ quê hương

Người Việt đang từ bỏ quê hương

Cứ mỗi năm cuộc tranh giành quyền lực ở cấp lãnh đạo thượng tầng lại lập đi lập lại, và càng ngày mức độ càng gay gắt. Tôi tự hỏi không biết các vị lãnh đạo có từng bao giờ quan tâm để nhận biết ra rằng từ lâu nhiều người dân VN đã thầm lặng bỏ nước ra đi !

Điều đáng giật mình là – ngày nay người ta rời bỏ quê hương mình không một chút vấn vương luyến tiếc. Quê hương là nơi chốn thiêng liêng, nơi thân thuộc, nơi có cha mẹ, anh em, bằng hữu, có cả một trời thơ ấu; nhưng vì sao người VN lại tìm mọi cách để rời bỏ đất nước mình?

Bốn mươi năm trước, người ta buộc phải dứt áo ra đi, buồn thắt ruột khi phải rời bỏ nơi chôn nhau cắt rốn. Thi sĩ Luân Hoán có bốn câu thơ nhớ quê đến nao lòng:

trông ra cửa kính trời mưa tuyết
ngó lại mình đang ngồi bó tay
quê hương nhắm mắt như sờ được
sao vẫn buồn xo đến thế này?

Nếu như ngày xưa, người Việt tị nạn lìa xa quê, nhớ từng chiếc lá me, từng cành phượng vĩ, thương từ viên ngói vỡ, bóng con chim se sẻ trước hiên nhà; thì ngày nay, người giàu cũng như nghèo, ngay cả con cái các quan chức nằm trong bộ máy chính quyền cũng tìm mọi cách để rời bỏ đất nước, ra đi không cần ngoái đầu nhìn lại.

Trong cuộc họp tại văn phòng Quốc hội ngày 29 tháng 12 vừa qua, bàn về tình trạng các du học sinh cấp phổ thông trung học và đại học sau khi tốt nghiệp không trở về; Thứ trưởng Nội vụ Nguyễn Duy Thăng đã nhìn nhận với các đại biểu Quốc hội rằng: “Tôi nghĩ con em nhiều người ngồi ở đây cũng không về. Cá nhân gia đình tôi cũng vậy, 2 đứa không về”.

Vì đâu có tình trạng này? Chiến tranh, nghèo đói cũng không làm người ta rời bỏ quê hương mình. Chỉ mới ngày nào, khi cuộc chiến biên giới bùng nổ vào năm 1979, hàng hàng lớp lớp thanh niên ưu tú sẵn sàng viết đơn bằng máu để xin ra chiến trường. Dù khó khăn, gian khổ người ta vẫn gắn bó, vẫn hãnh diện về dân tộc mình. Tôi nhớ có lần đọc được trong facebook của một em sinh viên: “Tôi tự hào vì mỗi tên đất, tên đường ở xứ tôi đều viết bằng tên người chứ không phải đánh số”. Nhưng chỉ vài tuần trước đây, một bài viết trên trang mạng BBC viết rằng – tác giả muốn rời bỏ VN để con cái mình khi lớn lên được sống làm người tử tế.

Tôi có dịp gặp một số thanh niên VN ở Philippines. Họ trẻ, tốt lành và trong sáng, nhưng họ quay lưng hẳn và không muốn nhắc đến tình hình xã hội, chính trị tại đất nước mình. Sự gian dối, giả trá khắp nơi đã làm các em chán nản. Một em chia sẻ với tôi là hầu hết các bạn của em đều cảm thấy bất lực và muốn tìm cách rời khỏi VN.
Tôi gặp chị L, người phụ nữ gầy ốm da ngăm đen đứng bán một xe nước dừa bên hè phố. Ban đầu có lẽ nghe chúng tôi nói tiếng Việt, không nhịn được, chị cất tiếng hỏi tôi có phải người Việt Nam không. Thấy người đồng hương tôi vồn vã hỏi thăm, nhưng thấy thái độ chị lẩn tránh và đáp lại bằng tiếng Thái tôi đoán có lẽ chị đang có vấn đề về di trú. Bốn mươi năm trước, tôi đã gặp một người mẹ cắt ruột đẩy đứa con 6 tuổi của mình ra biển để mong nó tìm được tương lai. Ngày nay, tôi gặp người mẹ khác, cũng thắt ruột bỏ lại đứa con gái năm tuổi của mình cho bà ngoại để đi kiếm sống ở nước ngoài, đi “tha hương cầu thực”.

Tôi gặp em H, một thiếu nữ sống một mình ở đất nước xa lạ này. Em sống và chống trả với những bất trắc, bão tố do tình trạng cư trú bất hợp pháp của mình. Gã chủ nhà muốn xâm hại em, thản nhiên cầm điện thoại và hăm dọa nếu em không thuận hắn sẽ báo cảnh sát. Rất may, H là một thiếu nữ thông minh và mạnh mẽ, em đã vượt thoát được. Cha mẹ ở miền quê làm sao biết được em đã phải chống chọi với những gì. Những thiếu nữ yếu đuối, không may mắn khác sẽ hành xử ra sao? Và định mệnh sẽ đưa đẩy các em về đâu?

Tôi cũng gặp một trường hợp khác, một phụ nữ miền biển, nghèo khó, vô danh nhưng chị đã làm tôi xúc động đến ngẩn ngơ.

Nếu bạn đang đi du lịch phượt trên đất Thái. Dừng chân uống một cốc nước dừa trên hè phố hay tại một quán ăn nào đó. Lúc bạn đang cố bập bẹ nói một ít tiếng Thái với người đang phục vụ, thì nhớ rằng người đang nói chuyện với bạn bằng tiếng địa phương đó có thể là một người VN. Bên dưới nụ cười xã giao và ánh mắt lẩn tránh đó, ẩn chứa cả một mối ân tình thắm thiết của người đồng hương.

Tôi gặp chị L, người phụ nữ gầy ốm da ngăm đen đứng bán một xe nước dừa bên hè phố. Ban đầu có lẽ nghe chúng tôi nói tiếng Việt, không nhịn được, chị cất tiếng hỏi tôi có phải người Việt Nam không. Thấy người đồng hương tôi vồn vã hỏi thăm, nhưng thấy thái độ chị lẩn tránh và đáp lại bằng tiếng Thái tôi đoán có lẽ chị đang có vấn đề về di trú. Bốn mươi năm trước, tôi đã gặp một người mẹ cắt ruột đẩy đứa con 6 tuổi của mình ra biển để mong nó tìm được tương lai. Ngày nay, tôi gặp người mẹ khác, cũng thắt ruột bỏ lại đứa con gái năm tuổi của mình cho bà ngoại để đi kiếm sống ở nước ngoài, đi “tha hương cầu thực”.

Khi đã tin cậy, chị níu chặt lấy cánh tay tôi luôn miệng nói chuyện, quên cả bán hàng. Được một lúc chị móc trong túi áo ra 25 baht tôi vừa trả tiền nước, đưa lại. Chị ngượng ngùng bảo tình cảm mà lấy tiền tối về không ngủ được. Tôi xúc động vì sự tốt lành, vì cái ân tình chị dành cho tôi, một người xa lạ. Bấy nhiêu thôi cũng đủ thấu hiểu tấm lòng tha thiết của chị đối với người Việt, đối với quê hương như thế nào. Vậy mà có đến mấy lần chị nói với tôi là chị không muốn trở về VN nữa. Xin ghi lại một đoạn đối thoại của tôi với người phụ nữ này để hiểu vì sao chị không muốn trở về. Tôi cố tình hỏi tiếp:

– Nhưng khi để dành đủ tiền rồi chị về quê mình chứ?
– Thôi không về đâu.
– Tại sao lại không về?
– Ở đây người Thái họ hiền lắm, họ thương mình. Mình đẩy xe đi bán từ 7 giờ sáng đến 12 giờ đêm mới về được đến nhà. Đi ban đêm cũng không sợ… Ở đây từ những người thấp nhất trong xã hội như xe ôm hay cảnh sát họ đều giúp đỡ mình hết mình.
– Nhưng mai mốt chị về thăm con, người khác dành mất chỗ bán của chị thì sao?
– Không sao đâu, không có mình thì họ bán, khi họ thấy mình đẩy xe tới, họ tự động đẩy xe đi chỗ khác.
– ...

Những dự thảo văn kiện đại hội đảng có bao giờ đặt ra vấn đề vì lẽ gì mà người dân nghèo, lương thiện lại không cảm thấy an toàn ở quê hương mình? Những người như chị bán nước dừa, hay cháu H đâu cần biết gì đến dân chủ hay nhân quyền !? Họ cũng không cần biết ngày mai ông Nguyễn Phú Trọng hay ông Nguyễn Tấn Dũng sẽ trở thành Tổng Bí Thư. Họ chỉ cần một môi trường sống ổn định, an lành. Nơi hàng ngày không phải nơm nớp lo sợ gặp cảnh sát giao thông hay quân cướp giật. Nơi họ kiếm được miếng ăn hàng ngày và không phải im lặng trước những điều tai ác.

Đến bao giờ người dân mình khi “Rời Bỏ” quê hương đều ôm giấc mơ sẽ “Trở Về” để sớt chia những gian nan và dựng xây lại đất nước?

Tôi biết những người như vậy, những người đã ra đi, nhưng lại chọn trở về như Trần Văn Bá, Võ Đại Tôn, Hoàng Cơ Minh, Võ Hoàng, Ngô Chí Dũng… Chúng ta cũng biết những người đang nỗ lực thay đổi xã hội, những người gắn bó với tổ quốc, người muốn dân mình, đồng bào mình được có đời sống đích thực cần có của một con người. Họ là Nguyễn Văn Đài, Lê Thị Công Nhân, Hồ Đức Hoà, Đặng xuân Diệu, Nguyễn Đặng Minh Mẫn, Nguyễn Văn Oai, Bùi Minh Hằng, Nguyễn Đình Cương, Võ An Đôn…Tiếc rằng những nỗ lực của họ chỉ đổi lấy tù tội, bất trắc và gian nan.

Tôi tự hỏi những người như Thứ trưởng Nội vụ Nguyễn Duy Thăng, các vị đại biểu quốc hội, những đảng viên “chân chính”… họ nghĩ gì? Họ phục vụ cho ai? Một chính quyền dù có theo đuổi mục đích, lý tưởng cao đẹp gì đi chăng nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì khi mà con em họ, khi mà mọi người dân, từ trí thức cho đến chị bán nước dừa cũng đều muốn ra đi.

Tôi cho rằng các vị lãnh đạo, những người liên hệ trong chính quyền, hay trong trận đấu đá tranh giành quyền lực năm 2016 – từ anh công an quèn quen bóp cổ dân, đến các nhân sự tứ-trụ-triều-đình tương lai cần có câu trả lời chính đáng cho chính mình và cho những người dân hiền lành, chất phác đang phải sống lưu vong khắp nơi.

Nguyệt Quỳnh

Khai Dân TríNguyệt Quỳnh

2015/06/15

Quê Hương và Chủ Nghĩa

Quê Hương và Chủ Nghĩa
 
Chủ nghĩa dạy em, thù hận hờn căm
Chủ nghĩa dạy em, độc ác bất nhân
Chủ nghĩa dạy em, lọc lừa xảo trá
Chủ nghĩa dạy em, dối gian trăm ngả
Chủ nghĩa dạy em, bội phản vong ân
Chủ nghĩa dạy em, giết chết lương tâm
Chủ nghĩa dạy em, vô thần đấu tố
Chủ nghĩa mù, rước voi dày mả Tổ
Chủ nghĩa ngu, thờ đồ tể ngoại bang
Chủ nghĩa bưng bô, xây dựng thiên đàng
Chủ nghĩa lừa em, những con bò sữa
Chủ nghĩa bất lương, ma cô nhà chứa
Chủ nghĩa tú bà, dụ dỗ thơ ngây
Chủ nghĩa cò mồi, vơ vét luôn tay
Chủ nghĩa cai thầu, bán buôn Tổ-Quốc
Chủ nghĩa lưỡi câu, móc mồi dân tộc
Chủ nghĩa bịp lừa, bánh vẽ tự do
Chủ nghĩa cá ươn, tư tưởng vong nô
Chủ nghĩa chết đi, Quê Hương vẫn sống

Ai nhân danh hạnh phúc
Thứ hạnh phúc ngục tù
Ai nhân danh dân chủ
Thứ dân chủ si ngu
Ai nhân danh chân lý
Thứ chân lý đui mù

Bao nhiêu năm, ai nhân danh chủ nghĩa,
Tự-Do xích xiềng, Dân-Chủ dối gian
Mác-Lênin, đâu phải người Việt Nam!
Sự thật đó có làm em đau nhói ?
Vẫn chập chờn lượn bay bầy quạ đói
Chồn cáo kia có rình rập trước sau
Ngẩng mặt cao và đừng sợ đớn đau
Đứng lên em bằng tâm hồn biển động.
Em đứng lên như đại dương dậy sóng
Tiếng sét thần tuổi trẻ nổ ầm vang
Những tượng hình, chủ nghĩa, phải tiêu tan
Cây Dân-Chủ bừng lên ngàn sức sống,

Em bây giờ khôn lớn
Mắt rực lửa yêu thương,
Biết đâu là sự thật
Em tìm thấy con đường.
Tự-Do sẽ nở hoa
Trên quê hương khốn khó
Anh như con ngựa già
Vẫn cúi đầu kiên nhẫn
Đốt những đám cỏ khô
Dọn đường cho em đi làm lịch sử

Em hãy ngồi xuống đây
Anh kể câu chuyện này
Trên cánh đồng cỏ cháy
Ngậm ngùi như khói bay
Con ngựa già một đời
Chưa thấy được ngày vui
Mắt mỏi mòn trông đợi
Những mầm cỏ xanh tươi.
Đã bao nhiêu năm rồi
Hướng nhìn về xa xôi
Tâm tư đau nhức nhối
Cuộc đời vẫn nổi trôi
Em nhìn về tương lai
Cố dấu tiếng thở dài
Mắt dường như ngấn lệ
Có phải vì khói cay?

Em thấy đó, trên đường đi không đến,
Quê hương đau, chồn cáo vẫn nghêng ngang
Những con thú người nhảy múa kiêu căng
Ngửa mặt hú một bài ca chủ nghĩa.
Ngôn ngữ văn nô, đỉnh cao trí tuệ.

Nguyễn Quốc Chánh
Sài Gòn
Nhà thơ Nguyễn Quốc Chánh sinh năm 1958 ở Bạc Liêu, hiện sống tại Sài Gòn. Tác giả của nhiều tập thơ như Ðêm mặt trời mọc, Khí hậu đồ vật và Của căn cước ẩn dụ, và Ê, tao đây. Thơ của ông đã được nhiều tác giả dịch ra tiếng Anh. Trong bài phỏng vấn dành cho nhà văn Vi Ký, nhà thơ Nguyễn Quốc Chánh nhận xét về đảng Cộng Sản:

Ðảng Cộng sản thắng Tây và Mỹ bằng máu của dân tộc, bằng vũ khí của Nga và Tàu, rồi nộp “độc lập dân tộc” cho cộng sản Tàu và Nga. Ai chỉ ra tình trạng thế chấp và bán đứng đó đều bị cho là phản động. Kẻ phản động có thể gây tai họa cho Ðảng nhưng lại là phúc của dân.

Những ai vì Ðảng sẽ kết án kẻ phản động, còn những ai vì con người thì sẽ hoan hô kẻ phản động.

Khai Dân TríNguyễn Quốc Chánh

2015/03/17

LỬA ĐÃ NỔI LÊN RỒI: LỜI MẸ (05)

LỬA ĐÃ NỔI LÊN RỒI
Bài số 5 - bài chót

LỜI MẸ
HỒ TẤN VINH

MỘT NHÂN VẬT LỊCH SỬ - MỘT PHỤ NỮ PHI THƯỜNG

Có thể nói không ngoa là rất hiếm có một đảng chính trị nào giống như ĐCSVN, coi khinh mạng con người hết sức rẻ rúng. Xin các bạn cứ ngẫm mà xem! Đọc các chuyện kể của những nhân vật đã từng ở trong ĐCS hay những người đã từng bị ĐCS đày đọa, rồi nhìn kỹ vào thực tế,  thì thấy rằng, quả là ĐCSVN “giết người như ngóe”. Ai chống Đảng – Đảng diệt! Ai chưa chống Đảng, mà Đảng nghĩ là người đó có thể có ngày sẽ chống Đảng – Đảng cũng diệt! Những người có quan điểm khác với Đảng – nhất là người thuộc các đảng yêu nước không cộng sản – thì Đảng cho “đi mò tôm”, tức là bỏ rọ trôi sông. Ai bị Đảng nghi, ngay cả đối với đảng viên của đảng – chẳng cần chứng cớ gì hết, chẳng cần điều tra gì hết – Đảng “thịt”. Người nơi khác lơ ngơ đi lạc vào A-Tê-Ka (ATK, an toàn khu) của Đảng – Đảng “thịt” ngay, để giữ bí mật của Đảng. Người cảm tình với Đảng từ nơi xa  lần mò tìm đến ATK của Đảng mà không có ai trong ATK chứng nhận – Đảng cũng “thịt”. Thậm chí, trong kháng chiến, người dân có mang vật gì trong người, chẳng hạn, chiếc khăn lau mặt, có ba màu: xanh, trắng, đỏ, Đảng nghi là gián điệp – Đảng “thủ tiêu”. Đã có biết bao nhiêu mạng người đã bỏ xác vì những lý do vớ vẩn như thế! Mà chỉ cần một cái hất đầu, một cái nháy mắt, một ngón tay đưa lên… của cán bộ thôi, chứ không cần phải có bất kỳ giấy tờ, quyết định, chữ ký lôi thôi gì cả - thế là một, hai hay nhiều mạng người  “đi toong”! Chính cái đầu óc “coi mạng người như ngóe” đó, mà Đảng nhất quyết bác bỏ “nhân tính”, chỉ thừa nhận “giai cấp tính”, mà nghĩ cho cùng có khi đó lại là “thú tính”. Xin hãy nghĩ mà xem: cái lối giết người bị quy là “địa  chủ” trong cải cách ruộng đất (CCRĐ), như chôn sống, hay chôn người đến cổ rồi cho trâu bừa qua nhiều lần cho đến chết, giam người ở chuồng trâu rồi bỏ đói cho chết
. . . (BÀN CHUYỆN RỜI BỎ ĐẢNG - Nguyễn Minh Cần - 6.2.2015)

Trong CCRĐ đảng đã giết như ngóe hơn 170 ngàn người. Tưởng đâu quên đi là phủi tay sạch. Nhưng không. Có người đã chết rồi mà linh hồn còn sống đến hôm nay. Hôm nay tôi nhắc đến bà Nguyễn Thị Năm tức là Bà còn ở đây với tôi.

Ở thành phố Thái Nguyên, xã Đồng Bẩm có một địa danh mà dân chúng gọi ‘đồi Nguyễn Thị Năm’ người dân vẫn nhớ đến Bà.

Hơn nữa thế kỷ sau, một ký giả phát giác ra bài ‘Địa chủ ác ghê’ viết đăng trên báo Nhân Dân để phát động phong trào GIẾT NGƯỜI CƯỚP CỦA mà bà Năm là người đàn bà được chọn để giết đầu tiên.Té ra bài báo là của Hồ Chí Minh viết! Trần Đĩnh trong ĐÈN CÙ thuật lại Hồ Chí Minh đã hóa trang che râu để không ai nhận ra đi dự khán đấu tố. 

Còn có người nhắc đến Bà nghĩa là Bà còn sống với họ.

Lúc còn sống Bà Năm đã bỏ ra tài sản để ủng hộ Kháng Chiến, gánh chịu nguy hiểm để che dấu, nuôi nấng cán bộ cao cấp. Công lao ấy lại bị đền đáp bằng một cái đấu tố tức tưởi.

Sợ lắm, tội lắm, đừng có nói với ai, chết tớ. Khi du kích đến đưa bà ta đi, bà ta đã cảm thấy có gì nên cứ lạy van: “các anh làm gì thì bảo em trước để em còn tụng kinh.” Du kích quát :” đưa đi chổ giam khác thôi, im!.” Bà ta vừa quay người thì mấy loạt tiểu liên nổ ngay sát lưng.

Mình được đội phân công ra Chùa Hang mua áo quan, chỉ thị chỉ mua áo tồi nhất và không được lộ là mua chôn địa chủ. Sợ như thế sẽ đề cao uy thế, uy lực địa chủ mà . . .

Mua áo quan được thì không cho bà ta vào lọt. Du kích mấy người bèn đặt bà ta nằm trên miệng cổ áo rồi nhảy lên vừa giẫm vừa hô: ”chết còn ngoan cố này, ngoan cố nổi với các ông nông dân không này?” Nghe xương kêu răng rắc . . . (ĐÈN CÙ - Trần Đỉnh - trang 83)

Bà có đứa con trai từng làm chính ủy trung đoàn. Anh Công đã được điều từ Vân Nam về và ngồi cùng mẹ chịu đấu tố nhưng dường như không được phép dự buổi chôn cất mẹ. Sau này anh chỉ là một người bạc nhược, sợ sệt, lú lẩn lúc chết.

Từ đầu chí cuối, Hồ Chí Minh đã tráo trở, tàn ác với Bà. Nhưng đảng CSVN không dè, thảm cảnh mà Bà và gia đình đã chịu đựng bây giờ lại là cái kính chiếu yêu lật tẩy cái mặt nạ Hồ Chí Minh và cái đảng ác. Bà chưa hề có một lời nào chống cộng, một hành động nào phản quốc nhưng những đau khổ mà Bà và gia đình đã trải qua có đủ tánh giải ảo cho những ai còn mê ngủ.

Như một ngọn hải đăng chiếu sáng cho tàu bè đi đêm biết những ghềnh đá hiểm nguy mà tránh, những đau khổ của Bà Năm tự nó như một ngọn hải đăng tỏa sáng những tội ác của cộng sản để mọi người cùng nhìn.

Linh hồn của Bà Năm hôm nay còn đây không phải để đòi nợ máu, đòi trả thù, đòi giải oan. Bà như một người Mẹ già nhỏ nhẹ với từng đứa con - những đứa giờ này còn gọi ngọt sớt ‘Hồ Chủ Tịch’, còn sùng bái ‘Bộ đội Cụ Hồ’ còn phấn đấu làm ‘cháu ngoan của Bác’ - tỉnh dậy đi con. Sự thật không phải như con tưởng đâu. Nhìn thẳng vào mặt Mẹ đi, tỉnh dậy đi con.

Ngồi viết về Bà, tôi như cảm nhận có gì kỳ diệu. Một tấm lòng yêu nước mênh mông trải rộng ra cả hai cỏi âm dương. Trong cái quốc biến hôm nay, chưa từng có một người đàn bà nào – lúc sống đã yêu nước nồng nàn mà khi mất đi rồi linh hồn vẫn còn đeo đuổi khuyên nhủ các đứa con lạc đường hãy nhìn cái trải nghiệm của mẹ mà quây về. 

Năm xưa, khởi đi từ những thủ đoạn giết người, bây giờ vẫn còn tàn bạo với những Tù Nhân Lương Tâm, đảng Cộng Sản Việt Nam chưa tự thấy kinh tởm với chính mình sao?

Thời dã man, một trang sử nhục nhã của giống nòi.

TỈNH DẬY ĐI CON! Nơi nơi, lửa đã nổi lên rồi.


HỒ TẤN VINH
Melbourne
Ngày 17 tháng 3 năm 2015

Những bài viết của tác giả Hồ Tấn Vinh được lưu trữ tại Khai Dân Trí

Khai Dân TríHồ Tấn Vinh

2014/04/19

Thi Nhân, Tình Yêu Và Quê Hương

Thi Nhân, Tình Yêu Và Quê Hương


Tôi cũng có một tình yêu lãng mạn
Yêu nụ cười, nhớ ánh mắt tình nhân Vào mỗi khi Thu đến lá rụng dần,
Trên phố vắng, Thu vàng mùa nhung nhớ

Tôi cũng có một đôi lần nức nở
Khi Đông sang nhìn tuyết đổ ngoài song
Cảm thấy buồn vơ vẩn, nhớ mênh mông Đến kỷ niệm, đến cố nhân ngày cũ

Tôi đã ngắm mùa Xuân hoa hé nụ
Nơi vườn hồng ở thành phố Portland
Muôn nghìn hoa khoe sắc giữa trời xanh
Trong thoáng chốc, ngỡ mình trên thượng giới

Tôi cũng thích lang thang khi Hạ tới Ở công viên dưới bóng mát cây xanh ,
Hoặc đắm mình trong làn nước trong anh
Của suối mát, sông dài nơi xứ lạï
Tôi, Thi Sĩ, Tình yêu là tất cả
Vì đó là rung động của con tim,
Một nụ cười, chiếc lá rụng, cánh chim
Cũng đủ khiến lòng thi nhân xúc động

Xin đừng trách thi nhân ưa cõi mộng Vì cuộc đời thực tế có gì vui
Đời sắc không, khi nhắm mắt buông xuôi
Có đem được gì theo ngoài tay trắng

Vậy khi sống tại sao ta lại chẳng
Sống cuộc đời có ý nghĩa thanh cao, Yêu quê hương, yêu đất nước, đồng bào
Bằng tất cả những gì thành thật nhất

Bạn vui chăng khi quê hương đã mất
Bởi tỵ hiềm, bởi đố kỵ, rẽ chia
Bởi lợi danh, nên cốt nhục phân lìa Tội lỗi ấy, Bạn, Tôi cùng gánh chịu

Vậy một phút, Bạn, Tôi cùng truy niệm
Đến những người vì Tổ Quốc hy sinh
Cho chúng ta được sống cảnh an bình
Trong sung sướng, trong tự do, hạnh phúc

Sương Lam

Khai Dân TríSương Lam