VỌNG
QUỐC
NGÂM
Ngày
hôm ấy là đầu mùa nhãn
ta
nghĩ rằng một tháng qua mau
ngày
về, già trẻ ôm nhau
nâng
niu trái nhãn, thương yêu ngập tràn
Ngày
hôm ấy, con đường rộng lối
ước
từ lâu, nay tới hòa bình
xóm
làng tưởng lúc hồi sinh
đồng
bào tưởng lúc tâm tình với nhau
tưởng
là hết khổ đau chinh chiến
xác
thân còn, xin hiến quê hương
làm
cầu, xẻ núi, đắp đường
cho
êm nhịp đập, máu hường về tim
tưởng
là hết súng ghìm đồng loại
người
bắt người làm mọi cho người
đầu
môi chót lưỡi quá tươi
tưởng
là hết giam người khảo của
hận
đời Kiều cái thuở man di
mấy
trăm năm, há lại mầy
cướp
đêm là giặc, cướp ngày là quan
Kể
sao xiết lầm than nhược tiểu
có
khổ nhiều mới hiểu nhiều nhau
bạo
tàn đâu có bền lâu
bạo
tàn sao dám tự hào văn minh
Ông
cha ta biết khinh võ lực
vì
tổ tiên là bậc anh hùng
gông
cùm đâu có làm chùn
bước
chân dân tộc ùn ùn đi lên
để
có ngày lênh đênh lộng gió
ngẩng
cao đầu mà ngó mọi người
ngẩng
cao đầu nói một lời
Việt
Nam là những con người mến yêu
Đẹp
biết mấy hoa thêu vào gấm
duyên
nào bằng điễm thắm môi hiền
chun
trà, chén rượu, cờ tiên
non
sông một dãi, triền miên tiếng cười
Đất
đủ sức nuôi người cần mẫn
đâu
nỗi nào phải lấn chen nhau
ví
dầu chưa tiệc cơm Tàu
mà
nhà thảo thuận, bầu xào vẫn ngon
đâu
cần phải dời non lấp biển
lắm
đền đài, cung điện mà chi
se
sua bên suối lệ thì
phải
đành nặng nghiệp, sắt chì não nhân
Xin
đơn giản, xin đừng ngang trái
ước
mơ lành nào phải kiêu sa
tình
quê chỉ biết thật thà
tin
lời sum hợp, hiệp hòa đó thôi
Nhưng
từ ấy người đi biền biệt
mấy
thu rồi chưa hết trả vay
tấm
thân những lúc miệt mài
băn
khoăn những lúc heo may thổi về
Nai,
mễn, tác! bốn bề rừng núi
hướng
quê nhà, mấy suối mấy non?
Tháng
ngày hy vọng mõi mòn
Trăng
ơi, trăng đã tròn trăng mấy kỳ?
Dần
dần thấm chuyến đi không án
đâu
phải là một tháng thơ ngây
mấy
thu hề, mấy thu đây?
Thân
anh thôi đã lưu đày còn đâu
Bầu
trời sụp! bấy lâu ảo ảnh
biết
mấy buồn cái cảnh dở dang
nước
buồn bằng cả điêu tàn
người
buồn, ánh mắt bàng hoàng nhìn nhau
Đâu
rồi nghĩa đồng bào hà hải?
đâu
là tình nhân loại thân thương?
dày
dò mấy nổi chán chường
thương
ru Thục Đế đoạn đường rải lông?
Chợt
hiểu được nổi lòng Tháp Cổ
điệu
ru Hời đau khổ nhớ gì
đá
kia là vật vô tri
mà
còn biết đến sầu bi lọ người.
Nụ
cười tắt, đôi môi mím chặt
ngơ
ngác tìm khuôn mặt thân yêu
dáng
xưa mấy vẽ mỹ miều
phấn
trôi, sáp chảy, hiện điều giả chân
Đầu
cuối xuống, bước chân lầm lũi
ăn
buổi chiều, lo buổi sớm mai
tay
làm không kịp miệng nhai
hột
cơm uất ức, củ khoai nghẹn ngào
cho
rõ nét, rõ màu vân cẩu
cho
đâm chiêu thành dấu tang thương
cho
rông rêu cũng chán chường
than
ơi quốc biến, sầu vương ngập trời
Chiều
nay ngắm gió lay ngọn cỏ
buồn
mênh mông biết tỏ ai cùng
thương
thương, nhớ nhớ não nùng
ngâm
câu vọng quốc, nghìn trùng bơ vơ…
HỒ
TẤN VINH
Melbourne
22-12-2012
|
Những bài viết của tác giả Hồ Tấn Vinh được lưu trữ tại Khai Dân Trí
|
Khai Dân Trí | Hồ Tấn Vinh |
No comments:
Post a Comment