Khai Dân Trí | Noam Chomsky |
2013/01/31
2013/01/27
NHỮNG NGUYỆN ƯỚC BƯỚC SANG XUÂN QUÝ TỴ
Lời Tác Giả: Xuân Quý Tỵ
đang về khiến lòng tôi bâng khuâng với biết bao điều
nguyện ước. Tôi ước nguyện một nước Việt Nam sớm
thoát khỏi sự khống chế của giặc Tàu về mặt chính
trị, nhân dân ta được sống trong tự do và dân chủ
thật sự bằng sự chuyển đổi ôn hòa như Miến Điện,
nhằm giữ vững được Biển Đông và đòi lại được
Hoàng Sa từ bọn Trung Quốc xâm lược. Tôi kính mong mọi
người Việt Nam bước sang Xuân Mới đều có chung ước
nguyện cho một nước Việt Nam Đổi Mới được hòa
bình, ổn định, tự do, no ấm và dân chủ thật sự để
đưa dân tộc ta tiến lên cùng nhân loại tiến bộ trên
toàn thế giới!
Khai Dân Trí | Đặng Huy Văn |
2013/01/25
Noam Chomsky on the Imperial Presidency
Labels:
English,
Noam Chomsky,
Video
2013/01/24
SAO ÔNG KHÔNG VỀ VỚI HÁNG ĐỒNG VÀI BUỔI?
Lời
Dẫn: VTV1 trong chương trình “Chào Buổi Sáng”
ngày 12/1/2013 đã đưa một phóng sự rất nóng
lên truyền hình về chuyện hơn một trăm em học sinh cấp
1-2 của xã vùng cao Háng Đồng (huyện Bắc Yên, tỉnh Sơn
La) đang phải tá túc trong những căn lều tuềnh toàng
dựng tạm bên sườn núi trong giá rét, nhiệt độ thường
xuyên dưới 10 độ C, có hôm ban đêm xuống dưới 4 đô
C. Lều tạm nơi các em ở không có cánh cửa, các em phải
trèo lên vách để chui ra chui vào bằng một lỗ hổng gần
mái lều. Các em phải nằm trên các tấm ván trải trên
sàn nhà với những tấm chăn mỏng. Ban đêm những hôm
trời mưa, mái lều bị dột nước lênh láng sàn nhà, các
em phải đốt lửa lên để sưởi ấm suốt đêm.
Những em bé người Mông trên dưới 10 tuổi vụng về đã
nấu cơm bằng cái nồi mất vung, nửa sống nửa nát.
Thức ăn chủ yếu là măng rừng với muối vì nhà cách
trường tới vài chục cây số đường rừng nên vài ba
tháng các em mới về nhà lấy gạo và thức ăn được.
May mắn lắm thì các em mới bẫy được vài con chuột để
“cải thiện”. Nhưng với các em, một nỗi sợ còn lớn
hơn “an toàn thực phẩm” của thịt chuột, đó là “sợ
gió, sợ những cơn mưa rừng, và rất sợ mùa đông”…Sau
đây, tôi xin trân trọng gửi tới quí vị độc giả gần
xa một bài viết qua lời của một cô giáo người Mông
dạy ở trường Háng Đồng của các em.
SAO ÔNG KHÔNG VỀ VỚI HÁNG ĐỒNG
VÀI BUỔI?
Kính gửi: Ông Bộ Trưởng Bộ
GD ĐT Phạm Vũ Luận.
Ông ơi!
Sao ông không về với Háng Đồng
vài buổi
Nơi núi non cao chót vót chạm mây
trời
Đi công tác về Sơn La khác nào
đi du ngoạn
Lại được ăn ngon, ngủ nhà
thoáng, được chơi...
Để thoát khỏi những lo toan bề
bộn
Giữa vòng vây của tiền bạc,
chức danh
Về sống ít ngày giữa không
gian yên tĩnh
Nhỡ biết đâu đầu bạc hóa
đầu xanh!
Về mà xem gái Mông nơi quê em
đẹp lắm
Má trắng hồng, mắt long lanh hơn
các bạn gái Hoa
Dù diêm dúa phấn son giữa Bắc
Kinh hảo hảo
Vẫn thua con gái bản Mông trên
triền núi Sơn La
Đẹp như thế nên mới sinh ra
những đứa con kì diệu
Dù giá rét như dao cắt các em
nhỏ vẫn ở trường
Cơm nấu bằng nồi không vung,
thức ăn là măng nứa
Còn bẫy được chuột đồng làm
mĩ vị cao lương!
|
Thế Nào Là Tiếng Việt Trong Sáng? (II)
Đào Văn Bình
Tiếng
Việt Trong Sáng là một đề tài - không phải mình tôi - mà đã có rất
nhiều người lên tiếng và lên tiếng từ lâu. Cứ thử vào Google rồi đánh
máy "Tiếng Việt Trong Sáng" chúng ta sẽ thấy biết bao bài viết ở trong
lẫn ngoài nước than phiền, kêu cứu về nguy cơ tiếng Việt có thể bị biến
dạng. Sở dĩ tiếng Việt bị biến dạng vì nó được dùng chen với tiếng
Tây tiếng Mỹ "ba rọi", sáng tác những từ ngữ lạ lùng, câu văn què, câu
văn tối nghĩa, câu văn làm dáng, câu văn dùng chữ không chính xác.
Nếu tệ nạn này không được chấn chỉnh kịp thời, với sự ra đời của cả
ngàn trang thông tin điện tử trong và ngoài nước, với số lượng người
đọc có thể lên tới cả triệu, loại "tiếng Việt lạ lùng"," tiếng Việt kinh hoàng" này sẽ lần hồi trở thành "tiếng Việt chính thống"
và khi đó ngôn ngữ Việt vô phương cứu chữa. Do đó sau bài viết "Thế
Nào Là Tiếng Việt Trong Sáng" phổ biến ngày 2/1/2013 tôi thấy cần viết
thêm về đề tài này không ngoài mục đích đóng góp phần nhỏ bé của mình
vào gia tài ngôn ngữ Việt Nam.
Đọc
một đoạn văn gẫy gọn, súc tích, giản dị, trong sáng, ý nhị, bóng bẩy
người ta thích thú bao nhiêu thì đọc một đoạn văn lai căng, hổ lốn,
què cụt, dị hợm người ta khó chịu bấy nhiêu. Ngày xưa các cụ nhà Nho
thường khen ngợi, nào là "văn hay chữ tốt", lời văn như "nhả ngọc phun châu". Tại sao bây giờ cháu con lại phải đối đầu với vấn nạn "Tiếng Việt Trong Sáng" ?
Văn
chương và ngôn ngữ không phải là chuyện đùa rỡn. Nó là di sản văn
hóa, là kết tụ tinh hoa bao đời do cha ông truyền lại, chúng ta phải
kế thừa và phát huy cho mỗi ngày thêm sáng đẹp. Hiện nay với trào lưu
toàn cầu hóa, việc trao đổi du học sinh là chuyện bình thường. Cứ thử
tưởng tượng các sinh viên từ Nhật Bản, Mỹ, Úc Châu, Âu Châu với một
nền văn hóa rất cao, tới Việt Nam họ phải học hoặc tiếp cận với loại "tiếng Việt lạ lùng"
này họ sẽ nghĩ thế nào? Rồi mỗi ngày tùy viên văn hóa của cả trăm tòa
đại sứ phải đọc sách báo Việt, dịch tin chuyển về nước, họ sẽ nghĩ
sao? Câu nói "Nước Việt ta có 4000 ngàn năm văn hiến" có còn
giá trị nữa không? Hay nó chỉ như bức hoành phi sơn son thếp vàng lộng
lẫy treo đó để cháu con vái lạy rồi bức hoành phi mỗi ngày mỗi mục
nát?
2013/01/19
VONG THƯ TỪ QUẦN ĐẢO HOÀNG SA
Lời Tác Giả: Luật Biển
VN được Quốc Hội nước CHXHCN VN thông qua ngày 21/6/2012
đã thừa nhận quần đảo Hoàng Sa là một phần lãnh thổ
không thể tách rời của Việt Nam. Vậy có nghĩa là,
những ai đã hi sinh trong các cuộc chiến bảo vệ Hoàng
Sa trước giặc ngoại xâm đều là những Liệt Sĩ hi sinh
vì Tổ Quốc. Thế tại sao, 74 người lính VNCH hi sinh
trong Hải Chiến Hoàng Sa ngày 19/1/1974, mới cách đây 39
năm thôi mà chưa được nhà nước Việt Nam hay một cấp
chính quyền địa phương nào công nhận họ là những
Liệt Sĩ? Phải chăng, việc hi sinh của thiếu tá Ngụy
Văn Thà và 73 đồng đội của anh đã đi ngược lại ý
nguyện của cố thủ tướng Phạm Văn Đồng và chủ tịch
Hồ Chí Minh đã được thể hiện trong bức công hàm gửi
chính phủ Trung Quốc ngày 14/9/1958, nên nhà nước CHXHCN
Việt Nam không dám chấp nhận?
Đêm đêm, những đợt sóng từ quần đảo Hoàng Sa vọng
về ai oán như những tiếng kêu cứu của những cô hồn
trong Hải Chiến Hoàng Sa 1974 làm tôi không sao ngủ được
với hàng ngàn câu hỏi tại sao. Do đó, hôm nay nhân Ngày
Hoàng Sa 19/1/2013, tôi xin trân trọng gửi đến trang nhà
một bài viết về những cô hồn đó để mong được quí
vị độc giả giải mã dùm tôi. Xin chân thành cám ơn!
Lang thang ngoài hải đảo xa xôi
Khi ngã xuống
Xác không toàn thây vật vờ trôi
trên sóng
Và thịt da... chim cá rỉa mất
rồi
Chỉ còn lại những rẻo xương
đơn côi chìm xuống
Dải san hô nằm tận sâu đáy
biển
Giờ đã thành nấm mồ chung vĩnh
viễn
Mãi vô danh cùng Hải Chiến Hoàng
Sa(1) |
2013/01/18
LỜI THƯƠNG TỪ BÀ QUẢ PHỤ NGỤY VĂN THÀ
Lời Tác Giả: Chỉ còn
đúng một ngày nữa là tròn 39 năm ngày Hoàng Sa bị quân
xâm lược Trung Quốc cưỡng chiếm. Ngày 19/1/1974 đó đã
được đánh dấu bằng một trận Hải Chiến Hoàng Sa
oanh liệt giữa Hải Quân VNCH với quân Trung Quốc xâm
lược. Do phía Trung Quốc có lực lượng đông, chuẩn bị
kĩ lại được Hoa Kỳ bật đèn xanh và Miền Bắc làm
ngơ, nên Hải Quân VNCH đã thất bại! Nhưng tấm gương
chiến đấu dũng cảm và xả thân vì Tổ Quốc của các
chiến sĩ ta thì muôn đời sau sẽ được lịch sử ghi
danh.
Đặc biệt trong trận Hải Chiến Hoàng Sa đó, Thiếu Tá
HQ Ngụy Văn Thà, Hạm Trưởng Hộ Tống Hạm Nhật Tảo
HQ 10 đã mưu trí dũng cảm hạ gục được hai chiến hạm
389 và 396 của bọn Trung Quốc xâm lược. Nhưng HQ 10 cũng
đã bị hư hỏng nặng, nhiều chiến sĩ hi sinh và bị
thương trong đó có Đại Úy Hạm Phó Nguyễn Thành Trí.
Lúc đó, Hạm Trưởng Ngụy Văn Thà đã quyết định
chiến đấu đến giọt máu cuối cùng và các anh đã tiếp
tục nã đạn vào các chiến hạm của TQ. Cuối cùng các
anh đã bị chết chìm cùng Hộ Tống Hạm Nhật Tảo HQ 10
vào lúc 14 giờ 52 phút ngày 19/1/1974, tức ngày 27 tết
Giáp Dần! Quân ta đã có 74 chiến sĩ hi sinh anh dũng.
Nhân dịp này, tôi xin trân trọng gửi tới quý vị độc
giả gần xa một bài viết để tưởng nhớ Thiếu Tá HQ
Ngụy Văn Thà phỏng theo lời kể của bà quả phụ Ngụy
Văn Thà, bà Huỳnh Thị Sinh nay vẫn còn sống tại Sài
Gòn cùng các con cháu.
(Phỏng theo lời kể của bà
Huỳnh Thị Sinh)
Hôm đó ra đi anh đã quay về mấy
bận
Từ chung cư Nguyễn Kim ngó xuống
nhìn
Và gọi với lên “Tàu còn sửa
đến mai!”
Được ở nhà mươi hôm anh chăm
sóc ba con gái
Đứa chín tuổi, đứa sáu năm
còn bé út lên ba
Các con cũng đã quen với những
chuyến xa ba
Nên mỗi lần chia tay không đứa
nào dám khóc
Chỉ bé lớn một lần ngồi cầu
thang lau nước mắt
Bị bé út “lêu lêu” làm chị
nó phải cười xòa
Nhưng cái lần cuối này anh đi
em thấy điềm rất lạ
Anh đứng dưới sân nhìn lên mắt
như đẫm lệ nhòa
Anh đi rồi làm suốt đêm em
không sao chợp mắt
Vì có tin quân mình đang đụng
giặc tại Hoàng Sa! |
2013/01/16
TẾT QUÝ TỴ SẮP ĐẾN RỒI EM ƠI TRỞ VỀ ĐI!
Lời Tác Giả: Tôi vừa nhận
được lá thư của kỷ sư Nguyễn Ngọc H., một sinh viên
cũ của tôi tại Sài Gòn kể về người bạn gái cùng
quê Châu Thành, Tây Ninh đã lấy chồng Đài Loan cách đây
7 năm. Bấy lâu nay, anh ta cứ tưởng cô ấy đã được
sống trong hạnh phúc với người chồng Đài. Ai ngờ vừa
rồi, khi về thăm quê ghé nhà ba má cô bạn gái, anh ta
mới được gia đình cho xem bức thư cô ấy vừa gửi về
nói rõ tình trạng khốn khổ của cô đã phải chịu đựng
người chồng vũ phu tại Đài Loan hơn 7 năm qua. Sau khi
được ba má của cô gái xác nhận đó là sự thật, anh
ta vô cùng sửng sốt nên đã kể cho tôi câu chuyện này
qua lá thư đó. Tôi xin phép được chép bức thư ra thành
văn vần và xin được trân trọng gửi tới quí vị độc
giả gần xa để mong được sự sẻ chia của quí vị
nhân dịp Tết Quý Tỵ.
TẾT QUÝ TỴ SẮP ĐẾN RỒI EM
ƠI TRỞ VỀ ĐI!
(Viết theo lá thư của kỷ sư
Nguyễn Ngọc H.)
Mỗi lần về Châu Thành anh
thương má nhớ em
Rứt ruột đẻ ra ai chẳng muốn
được gần con nhờ cậy
Khi trái gió trở trời con gái
ghé về thăm
Nhưng vì nhà anh quá nghèo nên
còn chưa dám nói
Khi anh ra quân trở về em đã
sang tận Đài Loan
Anh đành đi học tiếp để mong
trái tim vơi bớt khổ!
Nhiều đêm giữa Sài Gòn chân
lạc bước lang thang
Mỗi lần anh về quê, má kể em
hạnh phúc
Với người chồng Đài Trung nay
đã có con trai
Anh mừng cho em vì nghe nói đã có
nhiều cô gái
Lấy chồng Hàn, chồng Đài bị
đày đọa giữa trần ai! |
2013/01/13
Những phát ngôn “khủng” nhất năm 2012
Văn Quang
Nhân dịp cuối năm, khá nhiều cơ quan lớn nhỏ VN làm tổng kết rất "hoành tráng". Theo lệnh tiết kiệm nên những mục tiệc tùng được giới hạn bớt, nhưng đấy là đứng về phía cơ quan, còn chuyện các quan chức liên hoan riêng theo từng nhóm là chuyện khác, chẳng ai kiểm tra được. Thôi thì "quên nó đi".
Ở một số cơ quan cờ quạt treo tưng bừng cho ra vẻ có "hội nghị tổng kết" chứ chẳng lẽ để nó im lìm như những ngày thường cũng "khó coi". Trong chương trình nghị sự, chắc chắn là phải có mục kiểm điểm thành tích, lại ưu điểm trước, khuyết điểm sau. Phần ưu điểm của địa phương nhà bao giờ cũng lẫy lừng chiếm gần hết phần thuyết trình của ông chủ tịch. Phần khuyết điểm, tồn tại khiêm nhường vì lý do chủ quan khách quan lơ mơ cho phải phép. Rồi "phương hướng nhiệm vụ năm sau" lại tràng giang đại hải với những "quyết tâm" "quyết sách" mới mà không mới, cũ mà không cũ. Rồi vỗ tay, rồi hoan hỉ đón chào Năm Mới. Vui ra phết.
Trong
khi đó một vài tờ báo lại oái oăm, tổng kết toàn chuyện "khủng" trong
năm. Tất nhiên những chuyện đó được chọn lọc trong số rất nhiều chuyện
"khủng" đã từng xảy ra. Chuyện gần nhất và mới nhất phải kể đến chuyện
hai Bộ trưởng đích thân đi kiểm tra an toàn thực phẩm tại chợ Đồng Xuân.
Các vị này hết lòng lo cho sức khỏe của nhân dân, đây là một hành động
"thực tế" phải được nhân dân hoan nghênh. Nhưng tiếc thay, những điều
xảy ra hoàn toàn ngược lại.
Các bộ trưởng kiểm tra những gì, kết quả ra sao?
Lâu
nay nghe báo chí và các đài phát thanh truyền hình báo động về tình
trạng an toàn vệ sinh thực phẩm (ATVSTP) trong cả nước rất nguy hại.
Hầu như không có thứ nào không có độc. Từ mớ rau đến thịt gà thịt heo,
từ các món phụ gia đến bánh kẹo đều bị pha trộn màu mè độc hại. Chưa
nói đến các mặt hàng giả, hàng nhái từ Trung Quốc xâm nhập bằng mọi
cách đánh lừa người tiêu dùng. Người dân kêu ca và ngộ độc không ít.
Hai Bộ trưởng đi kiểm tra hàng hóa tại chợ Đồng Xuân - Hà Nội
Nóng lòng vì tình trạng này, sáng 5-1-2013 vừa qua, Bộ trưởng Bộ Y tế Nguyễn Thị Kim Tiến và Bộ trưởng Bộ Nông Nghiệp Phát Triển Nông Thôn (NN-PTNT) Cao Đức Phát cùng dẫn đầu đoàn đi kiểm tra công tác an toàn vệ sinh thực phẩm (ATVSTP) tại chợ Đồng Xuân - chợ đầu mối lớn nhất Hà Nội.
Labels:
Chính Trị,
Dân Chủ Hóa,
Thời Sự,
Văn Quang
2013/01/12
2013/01/09
TƯỢNG ĐÀI NHỮNG MÙA XUÂN
TƯỢNG ĐÀI NHỮNG MÙA XUÂN
Mà cốt hồn không có chút nhân
văn!
Những mùa xuân
Vào Tết Kỷ Dậu trước ba quân
tuốt gươm đón xuân sang[1]
Làm Tôn Sĩ Nghị tướng Tàu phải
hồn xiêu phách lạc
Chết đè xác lên nhau khắp nẻo
chợ, cung đường
Có làng chết không còn người
chôn cất
|
2013/01/06
Thế Nào Là Tiếng Việt Trong Sáng?
Đào Văn Bình
Chữ viết và tiếng nói là phương tiện truyền đạt giữa con người và con người. Loài vật chắc cũng có tiếng nói qua những âm thanh như: hót, kêu, gầm, hú, sủa… để truyền đạt cho nhau nhưng loài vật không có chữ viết. Con người do trí thông minh, do bản năng tiến hóa, lại có ý thức, sau khi sáng tạo ra chữ viết, lần hồi biết tổng hợp, gọt giũa để biến thành văn chương. Còn tiếng nói cũng cải tiến không ngừng. Ngôn ngữ đi như bóng với hình với văn chương, từ thô thiển trở thành thanh tao, từ thẳng thừng trở nên bóng bẩy, từ thô lỗ trở nên ý nhị. Có thể nói văn chương càng phát triển bao nhiêu thì ngôn ngữ càng đẹp bấy nhiêu. Tư tưởng càng phát triển bao nhiêu thì văn chương và ngôn ngữ càng phong phú bấy nhiêu.
Thế nhưng muốn nắm bắt được tinh hoa ngôn ngữ của dân tộc dứt khoát là phải có giáo dục. Một đứa trẻ không được đi học vẫn nói được, nói liến thoắng đủ điều nhưng không viết được và chắc chắn ngôn ngữ rất nghèo nàn và thường mang âm hưởng “chợ đời” chứ không có những ngôn từ của một đứa trẻ được cắp sách đến trường mà ngày xưa gọi là “cửa Khổng sân Trình”. Không những phải học hết Lớp 12 phổ thông mà còn phải bước lên đại học nữa. Một người không thế có tiếng Việt phong phú nếu không học qua các bộ môn như lịch sử, triết học, tôn giáo, luật học, kinh tế học, tâm lý học, chính trị học, xã hội học, nhân chủng học, khảo cổ học, kiến thức về quân sự, ngoại giao... và ít nhất cũng phải biết qua các tác phẩm văn chương lớn của đất nước - cổ cũng như kim. Chỉ cần dành chút ít thời giờ đọc và nhớ ba tác phẩm như Kiều, Cung Oán Ngâm Khúc và Chinh Phụ Ngâm thôi thỉ vốn Việt Ngữ của chúng ta cũng đã phong phú thêm biết là bao nhiêu.
Viết thì ai cũng có thể viết được. Nói thì ai cũng nói được nhưng xin nhớ cho trong bất kỳ quốc gia nào cũng có hai loại: Ngôn ngữ thượng lưu và ngôn ngữ bình dân; văn chương bác học và chương bình dân.
2013/01/04
XIN MỜI HƯƠNG HỒN CÁC ANH TRỞ VỀ QUÊ ĂN TẾT!
LTG: Tình cờ đầu Năm Mới
2013 đi lên Sóc Sơn thăm bạn, tôi đã ghé vào một xã
gần huyện lỵ để hỏi thăm người trung đội trưởng
năm xưa tôi đã quen vào Mùa Đông 1966 có quê ở đây.
Đến nơi, tôi mới biết anh ấy đã hi sinh năm 1968 trong
chiến dich Tết Mậu Thân tại Huế! Ngôi nhà tuềnh toàng
chỉ còn lại người vợ góa không có con. Mẹ cha anh cũng
đã mất cách đây vài năm. Tôi đã ra tận Nghĩa Địa
thắp hương cho anh trên “Nấm Mộ hờ” và băn khoăn
không biết trên đất nước mình ở cả Hai Phía, đã có
tới bao nhiêu ngôi mộ hờ và bao nhiêu bà mẹ, người vợ
cô đơn như thế này mỗi khi Tết đến, Xuân về?
Bài viết này chỉ như là một nén nhang muốn được thắp
lên mộ của tất cả những người lính Việt Nam ở cả
Hai Phía đã ngã xuống một cách đau thương trong cuộc
Nội Chiến thảm khốc nhất Lịch Sử Việt Nam chủ yếu do sự xúi dục của
Trung Cộng đưa lại, nhằm thực hiện âm mưu đánh Mỹ
đến người Việt Nam cuối cùng của Mao Trạch Đông. Lạy Chúa!
Cầu Trời để lịch sử nước nhà sẽ không bao giờ
phải lặp lại những đớn đau như thế này thêm một
lần nữa!
XIN MỜI HƯƠNG HỒN CÁC ANH TRỞ
VỀ QUÊ ĂN TẾT!
|
Subscribe to:
Posts (Atom)