Những chuyện khốn nạn ở nông thôn VN ngày nay
Tôi
không thể dùng từ ngữ nào khác ngoài hai chữ “khốn nạn” dù từ ngữ đó
không được lịch sự nhưng đó là tiếng người dân thường dùng để chỉ những
hành động bẩn thỉu, quá tàn nhẫn của những kẻ có quyền có thế dù ở giữa
thành phố hay nông thôn. Nhưng khổ nỗi là người dân nông thôn thường
không dám mở miệng kêu ca vì sợ bị trù dập không ngóc đầu lên nổi. Tố
cáo “tiêu cực” tức khắc bị chính cái cơ quan tham nhũng đó đuổi việc.
Cho
nên người dân bị bịt mồm bịt miệng rất âm thầm chứ không bị bịt mồm khi
đứng trước tòa án như cha Lý, ông bị bịt miệng lần thứ 6 khi ông hô to
câu “Ô nhục, phiên tòa ô nhục.” Hình ảnh ấy được loan ra trên khắp thế
giới ai cũng biết. Bọn cường hào ác bá ở nông thôn VN ngày nay khôn ranh
quỷ quyệt hơn nhiều, bịt miệng dân mà không để lại dấu vết, không một
ai ngờ tới. Rất nhiều sự việc đã xảy ra thường bị “chìm xuồng,” nhưng
bàn tay không thể che nổi ánh sáng mặt trời, vẫn có những sự việc lọt ra
ngoài khiến người dân phẫn nộ.
Bức xúc và... bức xúc, có gì đáng nhạc nhiên đâu
Sau
khi Chủ tịch QH, ông Nguyễn Sinh Hùng “bức xúc” trước hàng ngàn loại
phí trên thì các đại biểu, các vị bộ trưởng cũng “bức xúc” theo về sự
bất cập trong việc thu phí, lệ phí hiện nay.
Trên báo Người Lao Động nhiều bạn đọc bày tỏ sự ngạc nhiên:
“Ô
hay, những bất cập này, những nỗi khổ này người dân đã thấy và đã chịu
bao nhiêu năm nay rồi, có gì mà các vị lãnh đạo lại “ngỡ ngàng” thế. Bao
nhiêu năm qua người dân than trời, kiến nghị hoài trong các cuộc tiếp
xúc cử tri hằng năm đấy thôi chứ có mới mẻ gì đâu các vị có vẻ khó hiểu.
Vấn đề khó hiểu nhất chính là nó phi lý, khốn khổ với người dân bao
nhiêu năm qua nhưng chẳng thấy thay đổi.”
Điều
này cũng được chứng minh rõ qua trình bày của ông Phùng Quốc Hiển, Chủ
nhiệm Ủy ban Tài chính – Ngân sách: Sau khi QH cho ý kiến lần đầu về dự
án này tại kỳ họp thứ 9 vừa qua, thường trực ủy ban này và Bộ Tài chính
(cơ quan chủ trì soạn thảo) đã phối hợp với các bộ, ngành địa phương rà
soát, sắp xếp, bãi bỏ 5 khoản phí và 6 khoản lệ phí, chuyển 4 khoản phí
sang giá và bổ sung 6 khoản phí khác.
Với một “rừng” phí như thế, qua
một kỳ họp QH mà chỉ bỏ vài loại phí, lệ phí trong khi bổ sung thêm 6
loại phí mới thì có gì là đổi mới?
Không đủ ăn lấy gì đóng phí?
Không
cần nói thì ai cũng có thể hình dung cuộc sống của người dân ở vùng
nông rất thiếu thốn. Một số lớn người dân còn nghèo, sống rất vất vả,
thậm chí thiếu đói khi mùa giáp hạt. Hầu như họ chỉ đủ lo chạy ăn từng
bữa mà không thể để dành khi thiếu đói, không lo nổi cho con cái ăn học
đàng hoàng. Những loại phí “dài dằng dặc” kia thì rất “vô tư vẫn đều đặn
có người đến thu đã và đang là gánh nặng đối với cuộc sống của họ”.
Cứ
tưởng là “phí” thì mức thu không lớn lắm, nhưng với thu nhập ít ỏi, nếu
đóng những khoản thu này thì có khả năng gia đình, con cái của họ phải
mất đi nhiều bữa ăn, giấc ngủ càng trằn trọc hơn vì bao lo toan về cuộc
sống. Chúng ta không quá khó để có thể nhìn thấy rất nhiều mái nhà xiêu
vẹo, rách nát ở bất cứ vùng nông thôn nào. Nông dân còn nghèo lắm, từng
đồng đối với họ là mồ hôi, nước mắt trải ra trên cánh đồng. Thu gì thì
phải cân nhắc chứ không thể ồ ạt như thế.
Ví dụ về một trường hợp cụ thể, bạn đọc Thanh Hà, kể:
“Vợ
chồng chị tôi có 3 con. Cả nhà sống nhờ vào 3 sào ruộng và miếng vườn.
Lúa làm ra không đủ cho gia đình ăn giáp hạt. Trồng rau quanh vườn cao
lắm mỗi ngày thu hoạch được 20,000 đồng. Chồng thì làm thuê lúc được lúc
không, rảnh rỗi thả câu kiếm dăm ba con cá cải thiện bữa ăn gia đình.
Việc kiếm khoai sắn ăn trừ bữa diễn ra thường xuyên. Những đứa trẻ nhiều
hôm nhịn đói đến trường trong manh áo cũ mèm, vá víu. Bao nhiêu năm nay
chị trốn đóng những khoản phí mà địa phương thu. Chị là chẳng có gì để
đóng và nếu đóng thì con cái càng thiếu thốn”.
Một bạn đọc Trần Văn Tí Em phân tích:
“Với thu nhập quá thấp như phần lớn người dân nông thôn hiện nay, họ không thể đầu tư được gì cho con cái. Một đứa trẻ bước vào học cao đẳng hoặc đại học thì học phí một năm mất khoảng 20 triệu đồng. Tiền ở trọ, chi phí sinh hoạt thêm khoảng 30 triệu đồng nữa. Chỉ hai khoản này thôi thì thu nhập của phần lớn người làm nghề nông chẳng thể nào kham nổi. Điều đó có nghĩa con họ thất học và tương lai chờ đợi chúng sẽ là cái cuốc và miếng ruộng. Cứ thế, tình cảnh này sẽ tiếp tục lặp lại ở đời cháu…”
“Với thu nhập quá thấp như phần lớn người dân nông thôn hiện nay, họ không thể đầu tư được gì cho con cái. Một đứa trẻ bước vào học cao đẳng hoặc đại học thì học phí một năm mất khoảng 20 triệu đồng. Tiền ở trọ, chi phí sinh hoạt thêm khoảng 30 triệu đồng nữa. Chỉ hai khoản này thôi thì thu nhập của phần lớn người làm nghề nông chẳng thể nào kham nổi. Điều đó có nghĩa con họ thất học và tương lai chờ đợi chúng sẽ là cái cuốc và miếng ruộng. Cứ thế, tình cảnh này sẽ tiếp tục lặp lại ở đời cháu…”
Lại chuyện cái hộ khẩu hay cái hậu khổ
Tôi
đã có dịp tuờng thuật với bạn đọc về người dân ở huyện Thọ Sơn, Thanh
Hóa “tá hỏa” vì họ phải nộp 200 nghìn đồng cho mỗi lỗi sai trong sổ hộ
khẩu và giấy khai sinh và chuyện các quan huyện Thọ Sơn- Thanh Hoá nên
các quan huyện Vĩnh Tường (tỉnh Vĩnh Phúc) lại “phát minh” ra chuyện đẻ
con thứ 3, nộp 2 triệu mới có giấy khai sinh. Đẻ thêm con phải đóng
thêm. Như vậy có nghĩa là nếu không đóng hai triệu thì đứa con đó không
được làm giấy khai sinh coi như “không được đẻ”. Chuyện này cũng chẳng
khác gì chuyện “không được chết” vì “nợ” thôn 1.7 triệu đồng không cho
làm đám ma.
Đến
nay, học tập được cách kiếm tiền dân của các đàn anh Thọ Sơn (Thanh
Hóa) và Vĩnh Tường (Vĩnh Phúc), các quan ở thôn Đông Lâm, xã Hương Lâm,
H.Hiệp Hòa (Bắc Giang) lại đẻ ra cách móc túi dân bằng cách phải nộp
hàng chục, thậm chí hàng trăm triệu đồng tiền phí, mới được trả sổ đỏ.
Cái
sổ đỏ quan trọng lắm, nếu không có cái sổ đỏ người dân không thể làm ăn
buôn bán hoặc đi bất cứ đâu. Hơi một tí là quan chức từ anh thư ký thôn
đến tòa án các cấp đều đòi “kiểm tra cái sổ đỏ” xem anh có đúng là
người ở địa phương đó hay không. Sai một tí thôi là mọi việc đều “không
hợp lệ, sổ toẹt hết”. Người dân coi cái sổ đỏ như sinh mạng của mình.
Thế
nên nhiều gia đình dân thôn Đông Lâm cho biết, sau bao năm chờ đợi,
cuối năm 2015, nhận được thông báo lên trụ sở Ủy Ban Nhân dân (UBND) xã
Hương Lâm nhận “Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất” (tức là cái sổ đỏ –
VQ) của mảnh đất đang ở. Vừa nhìn thấy sổ, người dân đã “té ngửa” vì
khoản phí phải trả để được nhận sổ từ vài chục đến vài trăm triệu đồng.
Một người dân cho biết: “Chính quyền xã chỉ cho chúng tôi nhìn thấy sổ
đỏ chứ không cho mang về”.
Ông
Đồng Văn Tú (45 tuổi) ở thôn Đông Lâm bực tức kể lại: “Nhà tôi có hơn
300 m2 đất, phải nộp 138,8 triệu đồng UBND xã mới trả sổ. Thấy khoản
tiền lớn và vô lý nên tôi không nộp”.
Theo
ông Tú, tháng 12.1996, gia đình đã nộp 7.5 triệu đồng để mua 308,5
m2 đất theo chủ trương bán đất lấy tiền xây dựng hạ tầng cơ sở của UBND
xã Hương Lâm. Sau khi được bàn giao đất, gia đình đã xây nhà, ở ổn định
từ đó đến nay, nhưng không được cấp sổ đỏ, dù nhiều lần đã đề nghị với
chính quyền địa phương. Đến khi có sổ thì không đủ tiền nộp vì phí quá
lớn.
Ngoài
ông Tú, tại thôn Đông Lâm còn hàng chục gia đình khác chung tình cảnh.
Theo ông Đồng Viết Thắng (57 tuổi), người nộp ít nhất là gia đình ông
Nguyễn Đình Nguyên, với 60.6 m2 nộp 27.3 triệu đồng; nhiều nhất là ông
Ngô Quang Giảng với 620.1 m2 đất, phải nộp 270 triệu đồng.
Theo
ông Đồng Văn Tú, công thức chung để tính ra mức tiền phải nộp của mỗi
gia đình kể trên là lấy tổng diện tích mảnh đất nhân với giá đất hiện
thời (UBND xã áp giá 1,5 triệu đồng/m2), sau đó nhân với 30% thì ra số
tiền phải nộp phí sổ đỏ. Ví dụ nhà ông Tú có 308.5 m2 x 1.5 triệu đồng =
462.75 triệu đồng x 30% = 138.8 triệu đồng. “Người dân chúng tôi không
hiểu UBND xã lấy công thức tính phí cấp sổ đỏ này từ quy định nào.”
Trong
khi đó, theo phản ánh của ông Thắng, năm 1996, trước khi mua đất, gần
trăm gia đình dân ở thôn Đông Lâm đã chung nhau nộp 3 triệu đồng gọi là
tiền quy hoạch và tiền cấp sổ đỏ cho UBND xã Hương Lâm. Người trực tiếp
thu, có ghi lại phiếu, là ông Đồng Minh Hội, Trưởng thôn khi đó.
Ép dân theo luật đã bị hủy bỏ
Tuy
nhiên, luật sư Tạ Quốc Cường, Giám đốc Công ty luật Hợp danh sự thật,
thuộc Đoàn Luật sư Hà Nội cho biết, ngày 26.8.2014, UBND tỉnh Bắc Giang
đã ký Quyết định số 1271 bãi bỏ Quyết định số 191 ngày 27.6.2012, có
hiệu lực từ ngày ký.
Luật
sư Cường khẳng định “Như vậy, UBND H.Hiệp Hòa đã ép người dân phải nộp
tiền phí cấp sổ đỏ theo quy định pháp luật đã bị bãi bỏ”.
Trước
ý kiến này, bà Nguyễn Thị Hoa, Bí thư Huyện ủy Hiệp Hòa cho biết sẽ yêu
cầu các cấp liên quan kiểm tra lại thông tin về việc chính quyền áp
dụng văn bản pháp luật đã hết hiệu lực kể trên.
Cứ đụng đến chính
quyền làm láo là lại đợi “kiểm tra, kiểm thảo” dù bà này thừa biết cấp
dưới thừa hành ra sao nhưng vẫn làm thinh hoặc có “ẩn tình” chia chác gì
đây nên “há miệng mắc quai” đành đưa cái bài học thuộc lòng cũ rích
“kiểm tra” che đạn.
Cái
thể lệ hành chính ở VN là như thế. Đừng mong gì họ sửa đổi, họ ôm chặt
lấy nhau để cùng sống, cùng chia hưởng hạnh phúc chói lòa trên lưng
thằng dân nghèo khố rách áo ôm.
Ăn chặn tiền hỗ trợ người dân nghèo
Một
chuyện khốn nạn khác vừa xảy ra tại xã Vĩnh Thuận (huyện Vĩnh Thuận,
tỉnh Kiên Giang), mấy tên cán bộ xã “ém” tiền trợ cấp cho gia đình nghèo
và kê khống diện tích lúa bị hạn mặn để rút tiền hỗ trợ được UBND tỉnh
Kiên Giang cấp.
Theo
báo cáo của Sở Nông nghiệp và Phát triển nông thôn (NN-PTNT) tỉnh Kiên
Giang, trong đợt hạn mặn vừa qua, toàn tỉnh có hơn 56,000 ha lúa bị
thiệt hại. Người dân ở tỉnh này chịu thiệt hại nặng nề vì lúa bị ngập
úng do mưa dầm. UBND tỉnh đã cấp hơn 108 tỉ đồng để giúp người dân trong
lúc khó khăn. Thế nhưng bọn sâu dân mọt nước lợi dụng mọi cơ hội để “ăn
cướp” tiền của dân.
Nhận tiền phải đóng phí
Bà
Đặng Thị Hà ở ấp Kênh 3, xã Vĩnh Thuận (huyện Vĩnh Thuận, tỉnh Kiên
Giang), cho biết 4 ha lúa của gia đình bà đã bị thiệt hại 100%. Thế
nhưng, chính quyền địa phương chỉ hỗ trợ cho bà 1 ha với số tiền 2 triệu
đồng thay vì 8 triệu đồng theo quy định. Bà nói:
“Tôi
đến gặp cán bộ ấp để khai báo 4 ha lúa bị chết khô nhưng không được ai
xuống kiểm tra, xác minh. Tôi thật sự ngỡ ngàng khi được nhận tiền hỗ
trợ chỉ với 2 triệu đồng cho 1 ha. Nhận tiền xong, lập tức cán bộ xã bắt
tôi phải đóng các khoản phí tổng cộng 220.000 đồng nhưng không giao
biên lai thu tiền, không giải thích là thu tiền gì.”
Không
những vậy, một cán bộ ở xã Vĩnh Thuận (xin giấu tên) cho biết một số
cán bộ xã thông đồng, móc nối với người dân nâng khống diện tích lúa bị
thiệt hại để nhận tiền hỗ trợ chia nhau tiêu xài. Thậm chí có người
không gieo sạ nhưng vẫn được đưa vào danh sách hỗ trợ và nhận tiền. (Tức
là không gieo cấy gì hết vẫn được đền bù).
Ông
Lâm Hiền Lương, Phó Chủ tịch UBND xã Vĩnh Thuận khi trả lời báo chí đã
trâng tráo bào chữa: “Có trường hợp cán bộ lập danh sách “lộn” nên mới
xảy ra tình trạng hộ dân bị thiệt hại nhưng không đưa vào danh sách nhận
tiền hỗ trợ”. “Lộn” gì mà “lộn” lạ đời thế, sao không “lộn” cho dân
hưởng nhiều hơn quan, chỉ “lộn” cho quan ăn hết cả cái áo đụp của dân.
Quan xã giữ giùm quà Tết của dân
Cũng
theo phản ánh của người dân ở xã Vĩnh Thuận, trong dịp Tết Nguyên đán
vừa qua, có gần 86 gia đình nghèo tại địa phương được hỗ trợ quà và tiền
ăn Tết nhưng cán bộ xã lập hồ sơ, chứng từ khống để “giữ giùm” cho đến
nay.
Theo
đó, mỗi hộ nghèo nhận 1 phần quà trị giá 150,000 đồng và 350,000 đồng
tiền mặt. Ông Huỳnh Văn Tấn, Chủ tịch Hội Chữ thập đỏ xã, là người đứng
ra nhận 31 triệu đồng từ Phòng Lao Động - Thương Binh và Xã Hội huyện
Vĩnh Thuận để chi cho dân và làm các thủ tục quyết toán. Tuy nhiên, hầu
hết các hộ dân đều không nhận được tiền, quà theo như danh sách ký nhận
và các chữ ký này cũng là giả mạo.
Ông Nguyễn Văn Thới, ngụ ấp Kênh
14, xã Vĩnh Thuận, bức xúc: “Tết vừa rồi tôi chỉ nhận được 200.000 đồng
tại văn phòng ấp chứ không có khoản tiền nào khác. Tôi cũng không biết
ai đã mạo chữ ký của tôi trong bảng nhận quà và tiền hỗ trợ từ UBND
huyện”.
Như thế không thể không dùng từ ngữ nào khác ngoài mấy chữ “bè lũ khốn nạn” để chỉ bọn quan lại địa phương này được.
Văn Quang
Viết từ Sài Gòn ngày 27.06.2016
Khai Dân Trí | Văn Quang |
No comments:
Post a Comment