Văn Quang - Viết từ Sài Gòn, ngày
09.6.2013
Ở VN bây giờ
thêm một hội chứng mới gọi là “hội chứng bất động”, nó được hình thành bởi cái
thị trường bất động sản đang chết cứng, không nhúc nhích. Dù có được “kích cầu”
mạnh mẽ, dù có được vài “cú hích”, mạnh hơn tàu hỏa đẩy đi, nó vẫn nằm chết dí.
Nói rõ hơn là đủ các thứ nhà đất đóng băng, nhà giàu chết trên đống tài sản của
mình, nhà nghèo không có tiền mua nhà, nhà kha khá loại công tư chức còm vẫn cứ
đợi nhà xuống giá nữa. Mặc dù mọi “phân khúc”– tức là mọi kiểu nhà từ những tòa
cao ốc đồ sộ đến biệt thự tiền tỉ, cho đến nhà chung cư, nhà bình dân – đã xuống
giá, “vừa bán vừa năn nỉ” cũng chẳng ai mua. Họ vẫn đợi và đợi giá xuống nữa.
Khách hàng được dịp bắt ép doanh nghiệp để trả thù trước kia ông ép giá tôi, ông
mua rẻ bán đắt, bây giờ là thời cơ tôi ép ông, phải hạ giá nữa cũng chẳng có gì
là “oan uổng”. Thế nên hai anh cùng đứng hầm hè nhìn nhau, cái “hội chứng bất
động” ra đời.
Thật ra, cái
hội chứng này đã có từ lâu, nó hiện diện trong nhiều mặt của xã hội. Nhiều bạn
chê dân VN vô tình, vô cảm, đôi khi là “vô lương tâm” thí dụ gặp cướp giữa đường
không ai chịu nhảy vào tiếp cứu, gặp tai nạn giữa đường ngó mặt làm lơ…
Nhưng bạn
thông cảm cho là đã có những người vì can thiệp vào đám cướp mà bị trả thù, bị
đâm lòi ruột, can thiệp vào vụ tai nạn rồi bị gán ngang xương là người gây ra
tai nạn, nhảy vào đám đánh lộn, quay ra bị mất bóp… Thế nên cái sự “giữa đường
thấy chuyện bất bình chẳng tha” đã thành đồ cổ. Sự “bất động”, sự vô cảm trở
thành có lý. Nhất là trong thời buổi người khôn của khó này, mọi người đều phải
chạy gạo kiếm cơm, ít người còn thì giờ để lo chuyện “thiên hạ sự”. Mấy ông rảnh
rang thì bận ngồi tán dóc ở quán cà phê, bận làm “áp phe”, bận “việc quan ngoài
quán” nên chẳng ai chịu nhúc nhích.
Tuy nhiên
những chuyện nhỏ ấy chưa quan trọng bằng những chuyện lớn của các quan. Hội
chứng bất động này mới đáng sợ.
Chuyện
bình thường
Chuyện đất
đai, nhà cửa là thứ chuyện “muôn năm” trong toàn quốc khiến người dân vác đơn đi
kiện từ năm này qua năm khác, thậm chí nằm lỳ ở các thành phố lớn quyết tâm chờ
được giải quyết, nhưng hầu như chẳng có vụ nào “dứt điểm” được cả, nó cứ lằng
nhằng đá qua đá về như kiểu đội bóng Barcelona chơi kiểu tiki-taka mãi chẳng
chịu sút vào khung thành. Anh nào sốt ruột hết cơm gạo nằm vạ thì cứ về nhà chờ
và chờ, nhà nước hoan nghênh vì không làm mất “an ninh trật tự”! Thứ chuyện đó ở
VN đã trở thành chuyện bình thường.
Tham nhũng
hối lộ ư? Chuyện cổ tích. Cướp của giết người ư? Chuyện vặt. Con gái mới lớn nứt
mắt đã bị dụ sang Campuchia đánh bạc, bố mẹ lo tiền sang chuộc ư? Chuyện nhỏ.
Chuyện mua dâm, bán dâm của hoa khôi, hoa hậu rồi lây lan đến nữ sinh, các
“madam” bắt chước tụi nhỏ, đi tìm thú vui cũng chỉ là thứ chuyện bình thường.
Khách du lịch bị chém vô tội vạ khiến họ khinh miệt dân tộc mình, một đi không
trở lại ư? Cái thứ chuyện “quốc nhục” đó xảy ra từ lâu lắm rồi, bây giờ mới biết
thì “hơi muộn”. Hàng trăm thứ chuyện bình thường như thế trong một xã hội có
nhiều điều không bình thường.
Nhà
hợp pháp bỗng chốc thành bất hợp pháp
Vậy mà có
những thứ chuyện ai cũng biết, ai cũng thấy, ai cũng thắc mắc mà chẳng biết anh
nào đúng và chẳng biết xử thế nào cho phải, đành “bất động”. Cái thứ “bất động”
này cũng nằm trong “bất động sản”, nhưng không phải là thứ cần rao bán mà là thứ
có dính dáng tới pháp luật. Anh có tiền bỏ ra mua đất, có giấy tờ đàng hoàng,
bỗng chốc bị “soi mói” đó là đất rừng phòng hộ, cấm làm nhà. Thế là đất nhà của
mình bỗng dưng trở thành vi phạm pháp luật, phải đập bỏ. Nhưng đập bỏ một ngôi
nhà cấp ba cấp bốn chắc sẽ không khó khăn gì, có thể được bồi thường một khoản
tiền nhỏ là xong hoặc có khi chính quyền địa phương biết mình cấp phép sai, xin
chủ nhân “thông cảm” cũng huề cả làng. Nhưng đập phá một ngôi nhà “vĩ đại” có
chủ quyền không phải là chuyện dễ, sẽ có đủ thứ chuyện phiền phức. Cơ quan này
“đá” cơ quan kia, ông này nói đúng pháp luật, ông kia nói nhà làm “lậu”, ông nào
cũng nhân danh “nhà nước” nên chẳng biết ông nào đúng, ông nào sai. Một bằng
chứng điển hình cho thấy tình trạng bát nháo này kèm theo nhiều quy định, nhiều
luật lệ lạ đời chưa từng có trên thế giới.
Xây
nhà trên đất rừng cứ bình chân như vại
Chỉ tính
riêng huyện Sóc Sơn, huyện Ba Vì ( Hà Nội), đã có hàng loạt sai phạm về đất
đai. Thanh tra Chính phủ phát hiện một con số sai phạm khổng lồ tại chín
xã và Lâm trường Sóc Sơn. Có 336 gia đình dân chuyển nhượng đất lâm nghiệp, diện
tích gần 300 hecta, 659 gia đình xây dựng các công trình trên đất lâm nghiệp.
Hàng trăm
ngôi biệt thự đẹp đẽ, trang trại rộng lớn mọc lên giữa cảnh núi rừng mát mẻ nên
thơ. Tiếc thay, đó lại là bức tranh xấu xí và đáng buồn về quản lý của chính
quyền địa phương, mặc dân tự ý mua bán, chuyển nhượng đất rừng, chuyển đổi sai
mục đích sử dụng.
Hai trường
hợp điển hình được báo chí đưa ra, theo kết luận của Thanh tra Sở Tài nguyên và
Môi trường Hà Nội. Đó là biệt thự của gia đình ca sĩ Mỹ Linh, và Việt phủ của
họa sĩ Thành Chương. Trớ trêu và hài hước nhất, Việt phủ Thành Chương nhiều năm
qua, từng đón nhiều quan khách trong nước và quốc tế, được một số bảo tàng, tổ
chức văn hóa ghi nhận như một địa chỉ văn hóa của VN, từng được “khảo sát” để
làm nơi du lịch 1000 năm Thăng Long - Hà Nội.
Không biết
các quan chức Hà Nội, khi đến thăm Việt phủ, có ai băn khoăn đặt câu hỏi, vì sao
Việt phủ lại được xây dựng “hoành tráng” đến vậy ở ngay trên đất rừng đặc dụng.
Từ ngày bắt đầu xây dựng “tòa lâu đài như cung điện nguy nga” này đến ngày hoàn
tất là bao nhiêu năm và bao nhiêu người, bao nhiêu quan chức đã từng đưa chân
đến đây, không lẽ không ai biết đó là khu rừng đặc dụng? Các quan chức ở địa
phương ngày nào cũng nhìn thấy Việt Phủ và có thể đã từng được đón tiếp long
trọng, được “vui chơi” trong “biệt phủ” này, chắc nhiều vị thừa biết đó là khu
xây dựng trái phép, nhưng cứ “bất động” cho nó vui vẻ cả làng.
Ông
“nhà nước” này đá ông “nhà nước” kia
Tạm bỏ qua
những biệt thự, những trang trại lẻ tẻ, hãy xét đến trường hợp hai “đại gia” rất
nổi tiếng trong làng văn nghệ Hà Nội với những công trình vô cùng đồ sộ, bạn có
hàng triệu Mỹ kim cũng chưa chắc đã làm được.
Gần chục năm
trôi qua rồi, Việt phủ Thành Chương và biệt thự gia đình ca sĩ Mỹ Linh đang êm
ấm, bỗng nhiên bị dư luận xôn xao, người bênh kẻ chống um xùm, bởi họ vốn là
những người nổi tiếng. Chứ còn có không ít biệt thự, nhà ở nữa, đâu phải chỉ có
hai nghệ sĩ có tên tuổi này. Như anh trai, chị gái ca sĩ Mỹ Linh cũng lại có
những sai phạm tương tự được phát hiện trong khi thanh tra.
Vụ việc trở
nên phức tạp, rối tinh rối mù, bởi ngay cơ quan chức năng, quản lý nhà nước các
cấp, còn mâu thuẫn nhau trong sự nhìn nhận một vụ việc, thì người dân làm sao
hiểu đúng hay sai? Và ngay chính cơ quan quản lý còn sai phạm, nói gì đến người
dân?
Khi Thanh
tra Sở Tài nguyên và Môi trường Hà Nội kết luận, vụ việc trên là xây sai phép,
thì ông Chủ tịch UBND xã Minh Phú (xã có biệt thự của gia đình ca sĩ Mỹ Linh)
lại bác bỏ ngay kết luận của Thanh tra Sở.
Còn ông Chủ
tịch UBND huyện Sóc Sơn cho biết, diện tích rừng đặc dụng và phòng hộ (nơi có
Việt phủ Thành Chương) không thuộc quyền quản lý của UBND huyện, mà thuộc Công
ty Lâm trường Sóc Sơn, Ban Quản lý rừng phòng hộ và đặc dụng. Thế nhưng Công ty
Lâm nghiệp Sóc Sơn, cũng đang có nhiều sai phạm về sử dụng đất không đúng mục
đích.
Ngay từ năm
2005, UBND TP Hà Nội đã có văn bản chỉ thị giải quyết (trong khi biệt thự to
đùng của gia đình ca sĩ Mỹ Linh mãi năm 2009 mới xây). Nếu các quan địa phương
thi hành nghiêm lệnh trên thì chẳng ai dám bén mảng đến xây nhà, dù là nhà cấp
4. Vậy mà tám năm trôi qua, không hiểu các ngành, các cấp quản lý chính quyền
Sóc Sơn làm gì? Hay các bác mắc bệnh trên bảo dưới không nghe?
Nếu có bệnh
thì cần chữa trị đến nơi đến chốn, chứ bây giờ đã thành hội chứng “bất động” của
không ít cấp quản lý chính quyền địa phương? “Bất động” về trách nhiệm quản lý,
về ý thức bổn phận cán bộ công quyền? Chả lẽ lại có cả ngành đào tạo những “nhà
bất động học”?
Đằng sau
những ngôi biệt thự lộng lẫy, đẹp đẽ đó, chuyện gì đã diễn ra? Thôi, tôi chẳng
nói thêm làm gì, độc giả lại mắng “biết rồi, khổ lắm, nói mãi”!
Luật
kỳ cục nhất thế giới: “phạt rồi cho để nguyên”
Xã hội nào
cũng có luật pháp, tuy nhiên, hiện nay nhiều người Việt lại sống theo... lệ.
Lệ làng, lệ
xã, lệ phố, lệ phường, và bây giờ có lệ... rừng? Còn nếu người dân phải theo
luật, lại là thứ “luật” bất thành văn: phạt cho...tồn tại. Nói rõ ra là cứ
việc làm nhà trái phép, khi làm xong “được” mấy ông chính quyền địa phương phạt
một khoản tiền rồi nghiễm nhiên thành hợp pháp. Đúng là một tin mừng cho mấy ông
cần nhà lớn, nhà nhiều tầng giữa thành phố.
Cái “luật”
này xem ra rất được các quan và các đại gia ưa chuộng từ thành thị đến miền rừng
núi. Hãy nhìn, ngay tại TP Sài Gòn, công trình cao ốc trên đảo Kim Cương (P.
Bình Trưng Tây, Q2), tổng diện tích xây dựng trái phép lên đến gần 3000 m2. Tòa
nhà cao ốc BMC trên đường Võ Văn Kiệt, xây trái phép hơn 270 m2... Tất cả vẫn
bình an vô sự!
Còn nếu xử
quan chức vi phạm, hãy thử nhìn lên Ba Vì mà xem. Trung bình mỗi năm, Ba Vì có
hơn 100 công chức bị kỷ luật với hình thức cảnh cáo, khiến trách, kiểm điểm,
trong đó sai phạm liên quan đất đai tới 40%. Thế nhưng quan chức bị kỷ luật cứ
kỷ luật, biệt thự cứ xây và cứ hiên ngang đứng vững trên đất rừng như không có
chuyện gì xảy ra. Có lẽ chuyện này chỉ có ở VN.
Việt
phủ Thành Chương sẽ phá bỏ hay giữ lại?
Việc tất cả
các công trình xây dựng nhà cửa trên đất rừng đặc dụng rõ ràng đã vi phạm pháp
luật trầm trọng. Hiện tại các cơ quan có trách nhiệm vẫn đang xúc tiến nghiên
cứu tìm cách giải quyết các trường hợp vi phạm cho hợp tình hợp lý nhất. Tuy
nhiên, sự quan tâm đặc biệt được dành cho “số phận” của Việt phủ Thành Chương,
khi UBND Thành phố Hà Nội đã giao cho Sở xây dựng và UBND huyện Sóc Sơn rà soát
các công trình xây dựng trên đất lâm nghiệp thuộc huyện Sóc Sơn quản lý, sau đó
sẽ báo cáo, đề nghị cách giải quyết lên Thành phố trước ngày 15/6/2013.
Chính vì thế hôm nay, gần đến ngày “phán quyết” đó, tôi mới mang chuyện này ra
tường thuật với bạn đọc.
Đây là bài toán hóc búa, không chỉ cho các cơ
quan chức năng, bởi những hoạt động được cho là sai phạm đã diễn ra giữa thanh
thiên bạch nhật gần chục năm qua, chưa nói trong số đó, Việt phủ Thành Chương là
một điểm du lịch văn hóa nổi tiếng đã từng đón tiếp biết bao nhiêu du khách
trong nước và quốc tế đến thăm viếng.
Vài nét về Việt Phủ Thành Chương
Việt phủ Thành Chương được xây dựng năm 2001 trên một diện tích rộng 10 ngàn mét vuông với rất nhiều những công trình mang dáng dấp cổ kính, kiến trúc đặc trưng của các vùng miền như Bắc Bộ, Trung Bộ, Nam Bộ; những ngôi nhà cổ kính được “bê nguyên xi” từ những làng quê về Việt phủ, trong lúc đời sống nông thôn ngày càng phát triển, những ngôi nhà cao tầng, bê tông được mọc lên và dấu tích của những căn nhà gỗ lợp ngói âm dương… đã dần biến mất.
Ngoài ra còn hàng vạn cổ vật quý hiếm cũng như
nhưng vật dụng quen thuộc đối với đời sống nông thôn được trưng bày ở Việt phủ
như là một nơi giới thiệu tâm hồn Việt qua nhiều thế hệ. Công trình hoàn toàn do
ông Thành Chương vẽ kiểu và bỏ tiền xây dựng, được hoàn thành vào năm 2003 gây
nên sự chú ý đặc biệt cho công chúng, đặc biệt với những người yêu thích thể
loại du lịch văn hóa, thích tìm hiểu những giá trị văn hóa cộng đồng cũng như
phong tục, tập quán của các miền quê Việt Nam. Một công trình mà ngay cả những
cơ quan gọi là Văn hóa cũng chưa làm được hoặc chẳng buồn nghĩ
tới.
Vì thế, khi
thông tin Việt phủ Thành Chương bị kết luận là công trình sai phạm thì đã có rất
nhiều những ý kiến trái chiều tranh luận về vấn đề có nên tiếp tục để Việt phủ
tồn tại. Đã có những luật sư và những nghệ sỹ lên tiếng về việc này. Đa phần các
ý kiến đều cho rằng việc xử vi phạm của Việt phủ Thành Chương không hề dễ. Bởi
nếu vi phạm, thì đã vi phạm từ 10 năm nay, vậy mà không có bất cứ một cơ quan
quản lý nào lên tiếng. Ngay cả việc xử phạt vi phạm hành chính thì cũng chỉ có
hiệu lực trong vòng 2 năm kể từ khi vi phạm.
Công trình Việt phủ Thành
Chương đã tồn tại 10 năm kể từ khi nó hoàn thành cộng thêm 3 năm xây dựng với
biết bao nhiêu công sức, tiền bạc và tâm huyết của họa sỹ Thành Chương đã đổ vào
để xây dựng. Vì thế, để đưa ra một bài toán “xử” sao cho hợp lý hợp tình là
chuyện không hề giản dị đối với các cơ quan có thẩm quyền.
Trong khi
ông Thành Chương nói sẵn sàng hiến lại Việt phủ cho nhà nước. Nhưng nói gì thì
nói, dù có hiến lại thì việc xây công trình trên đất rừng đặc dụng vẫn là vi
phạm pháp luật. Chẳng lẽ lại dở cái “chiêu bài” phạt tí tiền rồi cho để nguyên?
Còn hàng trăm nhà cửa, biệt thự khác thì sao? Hơi khó đấy!
Còn trang
trại lớn của vợ chồng ca sĩ Mỹ Linh cũng vậy, trong kết luận thanh tra đã khẳng
định việc UBND huyện Sóc Sơn giao 200 m2 đất rừng cho vợ chồng Mỹ Linh - Anh
Quân xây nhà là trái với quy định của Nghị định 01. Việc sử dụng phần đất còn
lại trong đó phải đúng mục đích. Chúng tôi khẳng định việc xây dựng nhà
trên đất rừng của ca sĩ Mỹ Linh là sai phép. Vậy có phải đập bỏ
không?
Xin
trả lại danh hiệu Di tích quốc gia cho nhà nước
Nếu ở Sóc
Sơn, Ba Vì, đó là bệnh trên bảo dưới không nghe, thì ở Di sản văn hóa quốc
gia như làng Đường Lâm đang vang lên tiếng kêu thất vọng của người dân thức tỉnh
cả xã hội, đó là sự...bất động trước nỗi khổ của người dân bị ngược
đãi.
Dư luận đang
ầm ĩ và choáng váng với chi tiết chưa từng có trong lịch sử Việt Nam: gần 80
người dân làng cổ Đường Lâm (Di tích Quốc gia làng cổ đầu tiên của VN) đã bất
bình ký vào một lá đơn thống thiết, gửi lên UBND TP Hà Nội, Bộ Văn hóa Thể thao
và Du lịch để xin… trả lại danh hiệu “Di tích quốc gia” cho nhà
nước.
Lý do là bà
con quá khổ sở sau gần 10 năm được “tôn vinh” rồi được người ta tổ chức kinh
doanh du lịch trên quê mình. Tiền tỷ thu về túi ai đó. Còn khổ sở, đày ải, bức
bí, bị đối xử nhẫn tâm và hung hãn thì gần mười ngàn con dân phải gánh
chịu!
Dư luận đang
sôi sục vì cách hành sự quái ác này, ở đây tôi chỉ trích lời nhà báo Lãng
Quân
vốn là dân
làng Đường Lâm diễn tả trung thực về những gì mắt thấy tai nghe, về những gì đã
và đang xảy ra trong làng mình.
Cách
hành xử quái ác của các quan làng quan xã
Ông Lang
Quân viết: Tôi về quê nghỉ lễ vào cuối tháng 4, đầu tháng 5 -2013 vừa qua, thấy
bà con dắt díu nhau đến nhà, gửi nhà báo một lá đơn. Có người chắp tay vái tôi,
rằng hãy làm một cái gì đó cho dân, chúng tôi không biết kêu vào ai nữa cả.
Chúng tôi đã đợi đến bạc tóc vì những lời hứa suông, chỉ hứa và
hứa.
Lá đơn lúc
đó mới có 7 người ký (nay đã có hơn 80 người ký), nội dung: Xin trả lại danh
hiệu Di tích quốc gia cho Nhà nước. Vì người Đường Lâm đang khổ quá, ô nhiễm,
kẹt đường, ồn ào vì du khách; mà người ta kinh doanh du lịch trên quê tôi, di
sản của chúng tôi và cha ông chúng tôi, nhưng lại không cho người quê tôi một xu
nào.
Nhà của bà Hà Thị Khanh bị đập phá tan tành, phía sau là những nhà lầu.
Cái quan
trọng hơn là họ “ra quy tắc” xây dựng rất ghê gớm: Cấm làm nhà hai tầng, tum
chống nóng nhô lên cũng chặt. (Tum là một phần mái nhà được làm thêm như cái
chuồng nuôi chim cu- NV). Họ cưỡng chế phá nhà dân rầm rầm cả đêm, cả ngày, cột
nhà đổ, khổ chủ Hà Thị Khanh rú lên “ối cha mẹ ơi”, rồi người thân phải khênh bà
đi nơi khác trong trạng thái ngất xỉu, kẻo nhìn cảnh đó bà sẽ tự tử. Con trai bà
thì (như bà kể) mua 20 lít xăng về để tự thiêu hay chống lại cán bộ, khiến bà
càng hoang mang. Vài người “hô” trả lại danh hiệu làng cổ thì bị công an bắt,
nhốt suốt mấy hôm.
Mỗi nhà có
vài chục đến trăm mét vuông đất, có nhà cấp bốn, bếp, chuồng gà lợn trâu bò, khu
vệ sinh…; rồi con cái lấy vợ, cắt mỗi đứa một gian. Có nhà, ba bốn cặp vợ chồng
trong một căn nhà cấp bốn toen hoẻn, với ba bốn cái bếp, ba bốn nhà vệ sinh và
ba bốn cây rơm, chuồng trâu bò... Tháng 4 năm 2013, Phó Chủ tịch UBND thị xã Sơn
Tây - bà Phan Thị Hảo - đã ký thông báo yêu cầu tự tháo dỡ, thậm chí, dự tính sẽ
yêu cầu xã tiếp tục cưỡng chế phá một số công trình của dân.
Chị
Oanh - làm nghề bán cá ở chợ Mía, nhà ở thôn Mông Phụ - gặp tôi, khóc: “Con trai
lấy vợ, đẻ con, hai cặp vợ chồng ở trong căn nhà bé tẹo. Nó là nhà cổ thì bảo vệ
cho cam, đằng này nhà tôi mới xây 10 năm thôi, nhà gạch, lợp phi-brô xi-măng chứ
báu bở gì. Tôi làm cái tum chống nóng, thế mà họ bắt tháo dỡ, tôi dỡ rồi; họ vẫn
cắt điện, cắt nước của tôi đã 2,5 tháng rồi. Hôm qua (đầu tháng 5/2013), tôi lên
nhà chủ tịch, phó chủ tịch xã xin cấp lại nước mà vẫn chưa được! Nhân viên
thanh tra xây dựng hết sức hung hãn.
Ông Kiều Văn
Triệu, ngoài 80 tuổi, là một bậc túc nho nổi tiếng của làng cổ. Con trai ông vừa
gọi một xe cát định sửa lại cái nhà vệ sinh, lập tức có 6 anh cán bộ trờ xe máy
đến, mặt đằng đằng sát khí hỏi giấy tờ, đơn xin, vặn hỏi giấy phép xây dựng đâu?
Rồi họ dọa cắt điện, cắt nước, tóm cổ bất cứ anh thợ nào đến làm việc. Ông Triệu
cười chua chát, ối giời ơi, tôi làm cái lỗ để đi đái mà nhà nước tốn mất 6 anh
cán bộ đi lên đi xuống hỏi đủ thứ văn bản giấy tờ thế này ư? Thế thì Nhà nước
“lỗ” tiền trả lương cho nhà các bác quá nhỉ. Cái hố xí nhà tôi có phải là cổ vật
hay di sản cổ gì không mà các vị bảo tồn ghê thế?
Xã có 10
ngôi nhà cổ, phải bảo tồn nghiêm ngặt. Bảo vệ không gian của làng, cũng đồng ý.
Nhưng cái gì không đáng bảo vệ, cái hố xí bé tẹo của dân, nay sửa sang để phục
vụ nhu cầu sống tối thiểu, thì đừng hạch sách nữa, được không? Lãnh đạo xã,
những người có trách nhiệm ở thị xã đều công nhận bất bình của dân là chính
đáng, là có thật. Bà con bảo, “chúng tôi như đang sống trong sự lùng sục, sự áp
chế thẳng tay của một số nhân viên “thanh tra xây dựng” hết sức hung
hãn!”.
Điều
vô lý hơn nữa
Đấy là mới
chỉ kể sơ sơ về cách hành dân của quan làng quan xã, còn những điều vô lý hơn
nữa.
Nhà lầu mới của cán bộ và các nhà quản lý tàn phá nét cổ kính của làng cổ
Đường Lâm.
Đến giờ cơ
quan chức năng vẫn chưa hề hoàn thành cái quy hoạch làng cổ. Chưa có cả quy chế
chính thức trong xây dựng ở làng (quy chế đã tạm thời gần chục năm rồi!). Người
dân xin phép thì được xây nhà thế nào, vật liệu gì, cao bao nhiêu mét, kiến trúc
ra sao? Nghe các câu hỏi ấy, cán bộ quản lý chỉ biết cười chua xót: “Chưa có quy
chế, chưa có tiêu chuẩn”. Bà con không được hưởng lợi, lối làm du lịch úi xùi,
người dân đơn phương bị áp chế những quy định vô lý…
Đó là những
lời trần tình của chính người trong làng Đường Lâm.
Chưa
biết các cơ quan chức năng Hà Nội sẽ giải quyết chuyện này như thế nào cho dân
đỡ khốn khổ vì cái danh hiệu Di tích quốc gia này./.
Văn Quang
Khai Dân Trí | Văn Quang |
No comments:
Post a Comment