Thưa bạn đọc, đây không phải tiêu đề tôi muốn đặt, mà tôi
đã đặt theo lời bình của một độc giả ở VN sau một bài báo mà bạn sẽ đọc sau đây.
Thực ra tiêu đề có vẻ không được lịch sự, nhưng trong trường hợp này thì khá
đúng. Tôi tin rằng bạn đọc xong bài này cũng sẽ có ý nghĩ đó.
Vào đầu tuần vừa qua, tôi rất bất ngờ khi nhận được e mail của một anh bạn ở Úc gửi cho một bài về “Huyền thoại tay không “quật ngã” trực thăng UH-1 của Mỹ.” Đọc xong toàn bài và nhất là đọc những lời bình luận ngay sau bài báo ấy, tôi cứ tưởng của một anh thuộc loại “lề trái phản động” nào “tán dóc” bịa ra bài báo này chứ làm sao có chuyện “ly kỳ rùng rợn” đến như thế được. Tôi bèn phải hỏi lại và được đường link đến bài báo. Quả nhiên khi “nhảy vào” đường link, được đưa ngay đến trang báo đó. Thời đại internet này sướng thế đấy. Nhất là một trang báo ở VN, tôi mở ngon ơ. Các bạn cứ bình tĩnh đọc hết bài này rồi cũng như tôi, nếu không tin là bài đã được đăng và những lời bình sau đó là có thật, tôi sẽ chuyển ngay tới bạn đường vào trang báo này.
Xin cứ bình tĩnh
Sở dĩ tôi phải đề nghị bạn bình tĩnh vì trong bài đó có
nhiều câu, nhiều đoạn, nhiều từ ngữ có thể gây “sốc nặng” đối với nhiều bạn. Tôi
không sửa chữa dù chỉ một chữ mà để nguyên văn bài báo của tác giả để giữ tính
cách “thật nhất” của nó. Và cũng là dịp để bạn đọc bớt chút thì giờ hiểu rõ được
lối viết, phong cách viết, lối “hành xử” của một số người được gọi là “nhà báo”
bây giờ ở VN và những ông “anh hùng” giàu tưởng tượng hơn mọi chuyện thần thoại.
Nó hiện nguyên hình một lối tuyên truyền ấu trĩ, ấu trĩ đến nỗi làm người “bị
tuyên truyền” phải nực cười, thương hại hơn là ghét bỏ, đó chính là một sự phản
tuyên truyền công hiệu nhất.
Có lẽ tôi không cần phải làm công việc phân tích
bài báo này bởi tự nó đã hiện lên nguyên vẹn giá trị rồi. Mời bạn đọc bài báo và
đọc nguyên văn những lời bình rất thẳng thắn khách quan.
Huyền thoại tay không "quật
ngã" máy bay trực thăng UH-1 của Mỹ
(Báo Phụ Nữ Today, tác giả: nhà báo Hạ Nguyên)
(Người nổi tiếng) - Ông rưng rưng nước mắt, “Các cậu ấy không được thấy ngày độc lập, không được sống những ngày không có tiếng bom đạn. Nhiều người vẫn đã ngã xuống vẫn nằm lại giữa núi rừng lạnh lẽo, chưa tìm thấy mộ phần. Chưa tìm được các anh, tôi sao yên lòng mà nhắm mắt được.”
Năm 18
tuổi, theo tiếng gọi thiêng liêng của tổ quốc, từ biệt quê hương Tân Dương (Thủy
Nguyên, TP.Hải Phòng), ông khoác ba lô lên đường nhập ngũ, chiến đấu tại mặt
trận 44 Quảng - Đà (Quảng Nam - Đà Nẵng ngày nay).
Hơn 15 năm cầm súng chinh
chiến dọc một dải chiến trường miền trung, ông đã lập nên những kỳ tích huyền
thoại khi “một mình hạ hơn 8 chiếc máy bay UH - 1 và hàng chục xe tăng, thiết
giáp của Mỹ ngụy.”
Đất nước
giải phóng, dù bận rộn với cuộc sống mưu sinh nhọc nhằn, nhưng người cựu binh
năm nào vẫn còn đau đáu một nỗi lòng với những người đồng đội đang nằm lại nơi
rừng xanh, núi cao chưa tìm thấy hài cốt.
Từ năm 1990 đến nay, ông đã thực
hiện hàng trăm chuyến băng rừng, vượt suối về lại chiến trường xưa để tìm kiếm,
cất bốc mộ đồng đội.
Người cựu
binh nặng lòng với quá vãng ấy là ông Bùi Minh Kiểm (SN 1942, trú tại đường số
5, phường Hòa Hiệp Nam, quận Liên Chiểu, TP. Đà Nẵng), một “địa chỉ đỏ” trong
hành trình đi tìm mộ liệt sĩ của thân nhân những người lính ngã xuống trên chiến
trường Quảng – Đà.
Sau nhiều lần tìm đến nhà, cuối cùng, chúng tôi cũng gặp
được ông vừa trở về sau chuyến đi tìm kiếm hài cốt liệt sĩ ở khu vực rừng núi
Bắc Trà My (tỉnh Quảng Nam).
Căn nhà nhỏ nằm khuất sau con hẻm bỗng trở nên
vui nhộn hơn thường ngày bởi tiếng cười nói của những người khách, cán bộ phường
đến thăm.
Nhìn người
đàn ông tuổi ngoài lục tuần, thân hình nhỏ nhắn nhưng rắn chắc, khỏe mạnh, ít ai
biết được rằng ông đã từng dùng đôi bàn tay ấy để ghì chặt một chiếc máy bay UH
- 1 của Mỹ xuống mặt đất.
Dẫn chúng tôi lên căn phòng chất đầy những kỷ vật
một thời lửa đạn như: bi đông nước, ba lô con cóc, dép cao su..., ông kể, “Gia
đình tôi có 4 anh em trai thì hết 3 người xung vào quân đội, 4 chị em gái cũng
lần lượt vào thanh niên xung phong làm nhiệm vụ tiếp tế cho chiến trường lớn
miền Nam.
Riêng tôi con út nên được ở nhà, miễn nghĩa vụ quân sự. Nhưng đất
nước đang chiến tranh, giặc giã, bạn bè cùng trang lứa đã xếp bút nghiên lên
đường, mình ở nhà sao được?”
Mặc cho gia đình can ngăn, ông vẫn viết đơn nhập
ngũ và xin vào chiến đấu ở mặt trận Quảng – Đà, một trong những mặt trận ác liệt
nhất lúc bấy giờ.
Sau gần
nửa năm huấn luyện trong gian khổ, ông được biên chế vào đơn vị 91 Đặc công
(thuộc Quân khu V), thực hiện các nhiệm vụ đánh “thọc” sâu bên trong lòng địch,
bảo vệ các cứ điểm quan trọng.
Với một người lính trẻ vừa kết thúc mấy tháng
quân trường, đó bước thử thách khắc nghiệt, khó khăn. Trải qua những trận đánh
ác liệt, có những lúc đối diện với cái chết trong gang tấc đã hun đúc tinh thần
người lính trẻ.
Sự ác liệt của chiến tranh, sự hy sinh mất mát của nhiều đồng
đội, cũng không thể khiến ông khuất phục.
Trong đời binh nghiệp của mình, ông
nhớ nhất là trận đánh “không ngang sức” với kẻ thù, buộc ông phải gieo mình
xuống sông để tránh bị rơi vào tay kẻ thù. Nhắc lại chuyện xưa, trong đôi mắt
của người lính già ngấn lệ, hồi tưởng về một thời máu lửa đã qua.
Ông kể, đó
là vào khoảng 9 giờ một ngày tháng 4/1968, khi đơn vị của ông gồm 4 người (thuộc
Đại đội 3, Tiểu đoàn 140 - Bộ Quốc phòng) đang đào hầm trên bãi cát gần bờ sông
Vu Gia (thuộc huyện Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam - PV) để bảo vệ một điểm trung
chuyển đạn dược phục vụ mặt trận Quảng - Đà.
Trong lúc 4 người đang đào công
sự thì địch sử dụng máy bay do thám phát hiện. Chỉ khoảng một giờ sau, hàng chục
chiếc trực thăng của địch bất ngờ đổ bộ xuống vị trí cách đơn vị ông chưa đến 20
mét.
Trước khi đưa lính tới càn, bọn chúng đã cho pháo tập kích, dập tả tơi
quanh khu vực bán kinh 1km trở lại. Trận pháo kích dữ dội đã làm 2 chiến sĩ của
đơn vị trúng đạn, hy sinh.
Biết địch chắc chắn sẽ cho quân càn tới để tiêu
dịch cứ điểm quan trọng này nên ông và đồng đội Nguyễn Phú Thao (ngụ TP Hải
Phòng) quyết một phen sống mãi với quân thù.
Ngoài hai khẩu AK, ba quả lựu
đạn và một số ít cơ số đạn còn lại, hai người phải chống chọi với một tiểu đoàn
trực thăng biệt động 37 của ngụy cùng hơn 150 lính biệt kích, có sự yểm trợ của
pháo binh địch.
“Lúc này, hai anh em chúng tôi chỉ liếc mắt nhìn nhau rồi lặng lẽ tiến vào công sự, đạn đã lên nòng và lựu đạn cũng sẵn sàng rút chốt. Không ai nói một lời, nín thở chờ tụi biệt kích tiến vào tầm ngắn. Tụi nó sục sạo khắp nơi và khi đến gần phía bờ sông thì chúng tôi nhả đạn” - ông Kiểm nhớ lại.
“Lúc này, hai anh em chúng tôi chỉ liếc mắt nhìn nhau rồi lặng lẽ tiến vào công sự, đạn đã lên nòng và lựu đạn cũng sẵn sàng rút chốt. Không ai nói một lời, nín thở chờ tụi biệt kích tiến vào tầm ngắn. Tụi nó sục sạo khắp nơi và khi đến gần phía bờ sông thì chúng tôi nhả đạn” - ông Kiểm nhớ lại.
Gặp chốt
chống cự, địch nhanh chóng tản ra tạo thành thế gọng kìm để bao vây hai người
vào giữa. Nhưng những loạt đạn AK tạo ra vành đai lửa khiến địch không thể tiến
lên.
Sau ba giờ cầm chân địch, ông bị thương ở tay và đầu, máu chảy ra nhiều
nhưng vẫn kiên trì cầm súng bắn ngăn địch tiếp cận công sự. Giữa lúc cuộc giằng
co đang diễn ra ác liệt thì địch huy động trực thăng bắn róc két, pháo kích lần
hai.
Quân Mỹ - ngụy tưởng rằng, chúng đang đụng độ với một đơn vị bộ đội của
ta nên tiếp tục cho quân đổ bộ và tăng cường hỏa lực trấn áp.
“Quân địch sợ bị rơi vào điểm phục kích nên không dám tiến lên mà chỉ dùng hỏa lực tấn công từ xa. Nhưng nguy hiểm nhất là các trực thăng liên tục quần thảo trên đầu, súng máy và AK không thể xuyên thủng lớp thép phía dưới bụng máy bay” ông Kiếm kể.
“Quân địch sợ bị rơi vào điểm phục kích nên không dám tiến lên mà chỉ dùng hỏa lực tấn công từ xa. Nhưng nguy hiểm nhất là các trực thăng liên tục quần thảo trên đầu, súng máy và AK không thể xuyên thủng lớp thép phía dưới bụng máy bay” ông Kiếm kể.
Giữa lúc
“dầu sôi, lửa bỏng” ấy, đồng đội của ông Kiểm, tức ông cùng Nguyễn Phú Thao đã
đưa ra một cách đánh táo bạo. Khi chiếc UH - 1 rà tới chuẩn bị hạ thấp để bắn
róc két thì ông Kiểm lao người lên dùng hai tay ghì càng máy bay xuống.
Đôi
bàn tay thép như chiếc nam châm hút chiếc UH - 1 xuống gần sát mặt đất. Viên phi
công bất ngờ, chưa kịp gạt cần súng máy thì đã bị anh Thao từ bên dưới bắn thốc
lên, thẳng vào buồng lái. Chiếc máy bay mất thăng bằng loạng choạng lao xuống,
nổ tan xác.
Tiếng nổ
của chiếc UH - 1 đầu tiên đã khiến phía địch hoảng loạn, gọi cầu viện. Đến trưa
cùng ngày, ông Kiểm và đồng đội vẫn giữ vững cứ điểm, không để địch tiến về phía
bờ sông.
Đợt pháo
kích thứ ba của địch vừa dứt thì ba chiếc trực thăng UH - 1 hạ cánh xuống khu
vực chiếc trực thăng bị rơi để tìm kiếm xác. Lợi dụng cơ hội này, hai người
trườn tới vị trí thuận lợi để bắn hạ ba con “chim sắt.”
Ông Kiểm hồi ức như
mới vừa xảy ra đây “Trong khi anh Thao lên đạn súng máy thì tôi chạy thẳng tới
đuôi chiếc máy bay rút chốt lựu đạn quăng vào buồng lái.
Chiếc thứ nhất nổ
tan tành khiến hai chiếc kia hoảng sợ cất cánh bỏ chạy, nhưng đã bị lưới đạn của
anh Thao nhả xuống, hai chiếc còn lại cũng bị hạ nốt.”
Đến cuối
giờ chiều, hai khẩu súng đã gần hết đạn, không thể tiếp tục chống cự thêm. “Lúc
đó hai tai tôi đã lảng đi vì tiếng nổ, đầu nhức, mắt mờ. Anh Thao cũng bị thương
chảy máu khá nhiều. Hai chúng tôi hi vọng sẽ cầm cự đến được chiều tối, bọn địch
sẽ phải rút lui, hoặc phía quân ta sẽ bổ sung lực lượng cứu viện” - ông Kiểm
kể.
Khi phát hiện hỏa lực phía ta bị suy giảm, địch bắt đầu
cho quân tiến lên, quyết tâm bắt sống ổ kháng cự. Hai người vừa chiến đấu vừa
tìm cách bò ra mép sông để tìm cơ hội thoát khỏi sự truy kích và đánh lạc hướng
quân địch.
Nhưng cả hai chưa bò ra đến nơi thì ông Thao trúng mảnh pháo xuyên
qua đầu, hy sinh. Lúc đó, ông Kiểm nghĩ mình cũng sẽ chết vì chỉ còn lại ba viên
đạn trong băng. Ông cố lôi xác đồng đội ra sông để cả hai cùng thả trôi theo
dòng nước, không phải chết trong tay quân Mỹ - ngụy.
Lê chút sức tàn ra tới sông, ông Kiểm thả mình xuống dòng nước bất tỉnh. Trôi theo dòng nước gần 6 km, sóng đánh ông tấp vào bờ. Tưởng chừng như đã nắm chắc cái chết, nhưng ông Kiểm được người dân trong vùng vớt lên, cứu sống.
Lê chút sức tàn ra tới sông, ông Kiểm thả mình xuống dòng nước bất tỉnh. Trôi theo dòng nước gần 6 km, sóng đánh ông tấp vào bờ. Tưởng chừng như đã nắm chắc cái chết, nhưng ông Kiểm được người dân trong vùng vớt lên, cứu sống.
Người lính già Bùi Minh Kiểm (đứng bế cháu, thứ
3 từ phải sang trái)
Kể đến đây, ông Kiểm quay sang nhìn tấm di ảnh của ông
Thao treo trang trọng trong nhà và ông xúc động:
“Đến bây giờ, tôi cũng không nghĩ là mình may mắn còn sống. Cả đơn vị tôi hôm ấy đã hy sinh gần hết, chỉ còn lại tôi. Bà con đã nuôi dấu tôi hơn 2 tuần cho hồi phục rồi tìm đường trở lại đơn vị chiến đấu.”
“Đến bây giờ, tôi cũng không nghĩ là mình may mắn còn sống. Cả đơn vị tôi hôm ấy đã hy sinh gần hết, chỉ còn lại tôi. Bà con đã nuôi dấu tôi hơn 2 tuần cho hồi phục rồi tìm đường trở lại đơn vị chiến đấu.”
Sau trận ấy, ông được đơn vị tặng thưởng Huân chương Chiến
công hạng Nhì. Đó xem như là phần thưởng cho lòng dũng cảm, kiên trung của người
lính trẻ năm nào. Trở về đơn vị, ông và đồng đội lại bước vào những trận chiến
gian khổ và khốc liệt hơn.
Năm 1970, ông chuyển về công tác, chiến đấu và giữ chức
vụ Chính trị viên Đại đội 11, Đoàn pháo binh 575. Cuối năm 1971, ông được đơn vị
giao nhiệm vụ trinh sát, đặt đài quan sát trên đỉnh Bà Nà - Núi Chúa để theo dõi
tình hình hoạt động của địch ở sân bay Đà Nẵng.
Nhớ lại trận đánh mà ông tham gia cùng các đơn vị ở Đoàn
pháo binh 575 vào tháng 8/1972, ông không khỏi tự hào rằng mình là một trong
những người được góp một phần nhỏ công lao vào chiến thắng giòn giã ấy.
Trước
đó, công tác chuẩn bị cho trận đánh “lịch sử” đã được lãnh đạo thống nhất phương
án. Táo bạo và bất ngờ, các trận địa pháo của Đoàn 575 đặt tại trận địa Hòa Bình
(Hòa Vang, TP.Đà Nẵng) và Điện Sơn (Điện Bàn, tỉnh Quảng Nam) phát hỏa lúc 5 giờ
35 ngày 2/8, ngay trước mũi hành quân tìm diệt của địch (cách trận địa Hòa Bình
chỉ vài trăm mét).
80 viên hỏa tiễn “tìm” đúng mục tiêu, phá hủy 57 máy bay,
diệt 147 tên Mỹ hầu hết là sĩ quan, giặc lái, kho xăng trong sân bay bốc cháy dữ
dội 5 giờ liền, nhiều phương tiện chiến tranh của địch bị phá hủy. Trận đánh để
đời của Đoàn 575 đã làm giặc Mỹ ngớ ra không kịp đối phó...
Lật giở tấm bản
ghi thành tích chiến đấu của đơn vị năm nào, ông cười tự hào, “Gần 10 năm
(1966-1975), Đoàn pháo binh 575 đã đánh hơn 500 trận, tiêu diệt 6.000 tên địch
với hàng ngàn sĩ quan, phá hủy 780 máy bay, 1.000 xe quân sự, 200 khẩu pháo các
loại, thiêu cháy 50 triệu lít xăng dầu và rất nhiều phương tiện chiến tranh hiện
đại của Mỹ.
Đơn vị được tặng 10 Huân chương Quân công, hàng trăm Huân chương
Chiến công, được tuyên dương đơn vị Anh hùng lực lượng Vũ trang Nhân dân ngày
31/3/1973....”
Trong thời gian 1964-1975, với những thành tích xuất sắc
đã đạt được, ông Kiểm được tặng thưởng 2 Huân chương Chiến công, 4 danh hiệu
Dũng sĩ (diệt Mỹ, diệt ngụy, diệt máy bay, diệt xe cơ giới), 3 Huân chương Chiến
sĩ giải phóng, 1 Huân chương Kháng chiến và 31 bằng khen, giấy khen các
loại...
Cuộc trò chuyện bỗng trầm xuống khi chúng tôi nhắc đến những chiến
thắng, ông rưng rưng nước mắt:
“Các cậu ấy không được thấy ngày độc lập, không được sống những ngày không có tiếng bom đạn. Nhiều người vẫn đã ngã xuống vẫn nằm lại giữa núi rừng lạnh lẽo, chưa tìm thấy mộ phần. Chưa tìm được các anh, tôi sao yên lòng mà nhắm mắt được.”
“Các cậu ấy không được thấy ngày độc lập, không được sống những ngày không có tiếng bom đạn. Nhiều người vẫn đã ngã xuống vẫn nằm lại giữa núi rừng lạnh lẽo, chưa tìm thấy mộ phần. Chưa tìm được các anh, tôi sao yên lòng mà nhắm mắt được.”
HẠ
NGUYÊN
LỜI BÌNH: Một số lời bình tiêu biểu ngay dưới bài
báo của các độc giả:
(nguyenvuongdang; Nguyễn Văn Nguyên; tructhang; Bandoc; Huyết
...)
+ Câu chuyện thần thoại vô chứng cứ với những chi tiết lố
bịch đến mức con nít tiểu học nước ngoài cũng phải thốt lên là “bốc phét thì
cũng vừa vừa thôi, còn để dành chỗ cho chữ ký!” thế mà báo nhà nước vẫn đăng mới
nản!
+ Hay chỉ là trực thăng bằng giấy cúng cô hồn Rằm tháng Bảy mà bác Kiểm nhà ta thần hồn nát thần tính nhìn lộn vậy ta... hihi...
+ Cụ Bùi Minh Kiểm đúng là Hercule của Việt Nam! Vãi thật siêu nhân à!
+ Superman có họ hàng người Việt mà bây giờ mình mới biết!
+ Xin các bác nhà báo có bơm thì cũng bơm vừa phải thôi chứ; bơm quá đối tượng bay như bong bóng mất.
+Nhảm thật! Sau trận pháo kích dữ dội mà đơn vị ông Kiểm vẫn còn sống và bám gần đó và vẫn còn bất ngờ khi quân Mỹ đổ bộ xuống ngay đó thì ổng là Rambo và chẳng biết gì về kỹ thuật quân sự cả.
+ Theo câu chuyện kể thì lúc đang đứng dưới hào chiến đấu, ông này đã nhảy lên nắm càng máy bay lôi nó xuống đất. Xin hỏi máy bay này nếu nó biết bên dưới là địch, thì khoảng cách nó giữ với mặt đất không lẽ chỉ 1, 2 mét? Hơn nữa ông này còn đứng dưới hào, là ít ra phải ngang hông, coi như ông muốn với tới máy bay phải nhảy như người nhện. Chưa kể ổng nặng bao nhiêu? Cho hết quân trang quân dụng ổng nặng cỡ 100kg thì nhằm nhò gì với cái trực thăng này?
+Ghét nhất là đọc mấy đoạn kể lại của bố Kiểm. Toàn suy diễn và bịa chuyện, chẳng thể tin nổi.
+ Chắc tay phóng viên xem phim “siêu nhân” hơi bị
nhiều!
+ Tung chảo chém gió thì cũng để đức cho con cháu với
chứ.
+ Trực thăng Mỹ nó bắn rocket mà hạ thấp đến mức cho bác bám
vào à? Mức đó thì nó bắn xong nó nổ luôn chắc.
+ Học ngữ văn của Việt Nam là biết khả năng chém gió khủng
đến cỡ nào!Nói khoác một mình dùng súng AK47 bắn hạ cả đống máy bay chưa đã sao
lại còn bảo kéo cả UH-1 xuống bằng tay không. Ngày đó thân xác bác Kiểm đặc công
nhà mình nặng giỏi lắm khoảng 50kg. Sao bác tài thế! Tại hạ khâm phục! Khâm
phục!
+ Vẫn biết tiền bối có công rất lớn nhưng cái gì cũng phải có
giới hạn. Tiền bối viết bí kíp võ công như thế thì hậu bối chỉ có tẩu hỏa nhập
ma...
+ Thế hóa ra cái trực thăng nó bay tới mức đủ thấp để ông này
chạy lại bám càng, mà cả thằng phi công lẫn thằng xạ thủ ở trong không làm được
gì hả? Nhẽ bọn Mỹ nó ngu quá thiểu năng vậy hả? Hay ông này còn có cả khả năng
chạy siêu nhanh như của Flash?
+ Vãi đái với báo chí tuyên truyền. Tuyên truyền trong thời
chiến còn hiểu được, còn thời này mà cứ thế này bảo sao bọn thanh niên càng ngày
càng ngu, không suốt ngày hổ báo cáo chồn giết người chặt đầu hiếp dâm xác
chết...
+ Từ bé đến giờ tôi đâu có thấy máy bay trực thăng UH-1H là
cái giống gì đâu bác. Cho nên nghe bác bảo bác là “anh hùng tay không quật ngã
trực thăng UH-1 của Mỹ” thì tôi bèn chỉ còn biết lắc đầu le lưỡi phục bác sát
đất thôi.
+ Có phải khi xưa bác cư ngụ gần kho đạn Long Bình chăng mà
nổ đinh tai vậy?
+ Bác nổ còn hơn bom tấn. Bác coi trời bằng vung, coi trí tuệ
của bàn dân thiên hạ như dân Bắc Hàn khóc lãnh tụ mới dám tồn trữ của
quý.
+ Kỷ lục nâng vật nặng thế giới là 458 kg. Vậy vị anh hùng
Bùi Minh Kiểm của chúng ta mạnh hơn đương kim vô địch thế giới bốn lần. Quá
khủng khiếp.
+ Thì đã bảo “Với sức người, sỏi đá cũng thành cơm” mà lị.
Với cách nói ngông này, ông kéo trực thăng một phát là xuống ngay.
+ Cái loa tuyên truyền phát ra đều có cơ sở, ngay cả người có
thể đi trên ngọn lúa. Một anh nói phét có thể chưa được ai tin nhưng ngàn anh
nói phét là nhìn lên trời thấy râu Lê Nin thì chục anh còn lại cũng hô lên “Ừ
nhỉ... đúng là râu cụ Lê Nin đã hiện ở trên trời!” Quên mất, không biết cái đó
gọi là gì. Thôi tạm gọi nó là... hiệu ứng nói phét!
+ Ngày xưa từng có những phi công quân đội nhân dân ta “rình
trong mây, đợi máy bay của địch bay ngang qua rồi nhảy từ máy bay của ta sang
máy bay của chúng, nạy cửa bắt sống phi công địch“à theo lời của các cụ Tuyên
Huấn thì đây cũng là câu chuyện và nhân vật có thật, nhưng tạm thời chưa xác
định rõ danh tính, tuổi tác, cũng như là tên của hành tinh nơi sự việc ly kỳ ấy
xảy ra. Hahaha...
Bạn đã đọc toàn văn bài báo “kinh khủng” này, nếu chưa
tin hẳn, bạn có thể link theo đường này:
[Chuyện trang Phụ nữ & Đời sống
(phunutoday.vn) của báo điện tử nguoiduatin.vn]
Hãy làm sạch thông tin trong nước
Theo trang web Cổng Thông tin điện tử của chính phủ VN,
trong giai đoạn 2013-2020 chính phủ VN rất chú trọng tới công tác thông tin đối
ngoại. Tuy nhiên, theo cục trưởng Cục Thông tin đối ngoại, Bộ Thông tin và
Truyền thông, Lê Văn Nghiêm cho biết “còn một số hạn chế như nội dung thông tin
chưa phong phú, thiếu chiều sâu; thông tin đối nội và đối ngoại chưa gắn kết với
nhau; việc thông tin về thế giới vào Việt Nam chưa kịp thời và đầy đủ, thiếu
chọn lọc và có lúc chưa đúng định hướng. Nguyên nhân của những hạn chế nêu trên
là do nhận thức của một số cán bộ, chưa được sâu sắc...”
Người VN ngày nay có thể vào rất nhiều trang web để biết rõ tình hình
hơn.
Một tranh biếm họa về anh ký giả bị sếp la vì gây bất lợi cho chính quyền
huyện.
Tôi thấy cần phải bổ sung một lý do quan trọng hơn hết là
phải làm sạch thông tin trong nước trước đã. Các nguồn tin phải trung thực chính
xác mới có thể gây được ảnh hưởng tới thông tin đối ngoại. Phải tháo bỏ những
rào cản, những hạn chế của những quyền lực bóp méo thông tin, loại bỏ những “ký
giả” thiếu khả năng chỉ biết tô son vẽ hồng.... Khi “chân mình còn lấm bề bề”
thì nói chẳng ai tin. Đó mới chính là điều phải làm trước khi nghĩ đến thông tin
đối ngoại./.
Văn Quang
Khai Dân Trí | Văn Quang |
No comments:
Post a Comment