Hà Nội ngày 28 tháng 10, 2013
Kính gửi: Ông Tổng bí
thư
Đồng kính
gửi: 175 ông bà
ủy viên ban chấp hành TƯ Đảng CS Việt Nam
Chi bộ đảng chúng tôi bao gồm những người cựu chiến binh, cựu thanh niên
xung phong, cựu cán bộ viên chức, trong số chúng tôi, có người đã từng tham gia
cả hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ. Nhiều người trong chúng tôi đã
để lại trên chiến trường năm xưa một phần xương máu của mình. Trong chi bộ của
chúng tôi cũng có không ít người từng được nhân dân gọi là “quan chức cao cấp”.
Chi bộ hưu trí của chúng tôi sinh hoạt định kỳ hàng tháng theo đúng chỉ đạo của
đảng ủy cấp trên, và chúng tôi cũng tranh thủ các buổi sinh hoạt đảng để được
trao đổi với nhau về con người, thời cuộc, về đất nước Việt Nam yêu dấu.
Thưa các ông các bà, thừa nhận rằng trong rất nhiều năm, các đảng viên
chúng tôi đã từng khá bằng lòng với cuộc sống của mình, đã nhìn nhận quá trình
xây dựng xã hội chủ nghĩa của đất nước mình là một quá trình tất yếu. Trong một
thời gian dài chúng tôi khá vui mừng với sự cải thiện rõ rệt trong đời sống vật
chất và tinh thần, không những của các đảng viên trong chi bộ chúng tôi, mà
nhìn chung trong phạm vi toàn xã hội. Về vật chất, thay vì ăn no mặc ấm là ăn
ngon mặc đẹp, là tiện nghi sinh hoạt đầy đủ, hiện đại. Về tinh thần, đời sống
tinh thần ngày càng được cải thiện, nhiều người dân, đã có thể thông qua các
phương tiện hiện đại, tiếp cận tới các giá trị tinh thần đủ loại, không chỉ
trong phạm vi đất nước, mà còn trong phạm vi trên toàn thế giới. Tầm nhìn được
mở rộng, kiến thức được nâng cao…Phải thừa nhận rằng, so sánh với cuộc sống
trong thời kỳ chiến tranh hay thời bao cấp, thì cuộc sống hiện nay đã có sự
khác biệt rất lớn. Bộ mặt đất nước đã có nhiều thay đổi mạnh mẽ. Các đô thị và
nhiều vùng nông thôn đã được đổi thay theo hướng hiện đại, văn minh…v.v.
Trong một thời gian dài, chúng tôi đều có nhận định chung là có thể lúc
nọ lúc kia, trong bộ máy của Đảng nhà nước tuy cũng có những sai lầm, thiếu
sót, nhưng thành quả đạt được là không thể chối cãi, và chúng tôi có thói quen
cho đó là nhờ sự lãnh đạo sáng suốt, tài tình của đảng…Và dường như hầu hết
chúng tôi đều thỏa mãn và đồng tình với cách tuyên truyền, huấn thị của TƯ đảng
về việc triển khai đường lối của đảng vào cuộc sống. Đa số chúng tôi đều không
có nhiều thắc mắc với tiến trình đổi mới của đất nước, đặt lòng tin rất nhiều
về sự thành công của đất nước dưới sự lãnh đạo của Đảng cộng sản. Chúng tôi đã
từng tự hào là đảng viên đảng cộng sản!
Thưa các ông các bà, trong một vài năm gần đây, tình hình kinh tế, xã
hội của đất nước có nhiều biến động theo chiều hướng tiêu cực. Với những nguồn thông tin khách
quan và rộng lớn mà chúng tôi thu thập được trong nước và trên thế giới, thì
chợt nhận ra rằng, chúng ta đã tự ru ngủ nhau trong một thời gian quá dài. Hệ
quả là chúng tôi với tư cách đảng viên cộng sản, đã tự cho phép mình làm quen
với các tệ nạn nhũng nhiễu, tham nhũng xảy ra trong xã hội. Cứ bất kỳ ở đâu cán
bộ có quyền là chỗ đó có tiêu cực. Các khái niệm phong bì, phong bao,
lót tay dường như là một sinh hoạt không thể thiếu trong cuộc sống hằng ngay,
trong việc xin cho, kể cả những việc xin cho đã được quy định rõ ràng trong các
văn bản pháp luật, pháp quy. Từ công an giao thông đến thuế vụ, môi trường, từ
hải quan đến bệnh viện, đến trường học… hầu hết các nơi giải quyết chế độ chính
sách, đâu đâu cũng phải “bồi dưỡng”, phải “bôi trơn”. Mọi người dân trong đó có
các đảng viên chúng tôi dần quen với các hiện tượng này và đã trở thành những
kẻ đồng lõa cho các hành vi hối lộ, tham nhũng.
Nhưng thưa các quý vị, đến những năm gần đây, khi các hiện tượng tiêu
cực tham nhũng đã trở thành những đại dịch, khi tình hình kinh tế, đạo đức xã
hội có biểu hiện xuống cấp nghiêm trọng thì những người đảng viên chúng tôi mới
dường như bừng tỉnh, tự hỏi chúng ta đang ở đâu? Vị trí nào trên thế giới? Chúng ta là
ai? Và đang làm
những gì?...
Sự thật phũ phàng làm chúng tôi dần tỉnh ngộ khi biết rằng đất nước đang
tụt hậu nhanh chóng về mọi mặt kinh tế, văn hóa, giáo dục, khoa học kỹ thuật,
…so với các nước khác trong khu vực. Sự tụt hậu này rõ ràng không thể đổ lỗi
cho chiến tranh, và cũng không thể đổ lỗi cho ảnh hưởng tư duy bao cấp của ý
thức hệ cộng sản chủ nghĩa của các nước đàn anh như Liên Xô, Đông Âu. Họ đã bị sụp đổ gần 30
năm nay rồi. Chúng tôi thật sự đau xót khi không thể phủ nhận
nguyên nhân của hiện tượng tụt hậu này chính là bắt nguồn ở những đảng viên
chúng ta, không loại trừ những đảng viên đã về hưu như chúng tôi, những người
tự coi là lực lượng tiên phong trong xã hội. Trước tiên, chúng tôi xin đưa ra
những nhận định chủ quan của chúng tôi, về từng lĩnh vực quan trọng nhất trong
đời sống chính trị, kinh tế, văn hóa của đất nước để chúng ta suy xét một cách
khách quan nhưng thẳng thắn hiện trạng mà chúng ta đang đối mặt:
1. Về kinh tế
Theo thông
tin từ nguồn tin chính thức của những nhà nghiên cứu của Đảng và nhà nước thì
kinh tế Việt Nam hiện nay đang ở mức độ phát triển ngang với Singapore những
năm 60 thế kỷ trước, thu nhập bình quân đầu người của Việt Nam tụt hậu tới 51
năm so với Indonesia, 95 năm so với Thái Lan và 158 năm so với Singapore (theo
Báo cáo phát triển Việt Nam 2009 của Ngân hàng Thế giới) …. Nền công nghiệp chủ
yếu vẫn ở mức độ gia công, chế biến thô sơ, lấy công làm lãi là chính. Về nông
nghiệp, khai khoáng, chủ yếu vẫn là xuất hàng thô, hàm lượng giá trị gia tăng
rất thấp, năng suất lao động bình quân xã hội là thấp. Cơ cấu nền kinh tế mất
thăng bằng, lệch lạc, không bền vững, khả năng cạnh tranh của nên kinh tế thấp.
2. Đạo đức xã hội xuống cấp nghiêm
trọng, các tệ nạn xã hội ngày càng phức tạp, tội phạm gia tăng, đạo đức ứng xử
giữa con người với con người xuống cấp nghiêm trọng. Hình ảnh của người Việt
Nam ngày càng xấu đi trước con mắt của bạn bè quốc tế, thậm chí trở thành vấn
nạn của một số quốc gia khu vực như hiện tượng người Việt bỏ trốn, làm ăn phi
pháp ở nước ngoài, người Việt ăn cắp, ăn trộm, làm nghề mại dâm phi pháp diễn
ra tràn lan, đến mức độ nhiều cửa hàng nơi công cộng như ở Nhật, ở Hàn Quốc đã
phải viết những biển cảnh báo bằng tiếng Việt! Điều này trở thành vết nhơ vô
cùng đáng xấu hổ, không những đối với người đang sống như chúng ta mà còn làm ô
uế đối với cả tổ tiên, cha anh, những người đã khuất. Văn hóa thì thiếu định
hướng quy hoạch, phát triển theo kiểu xô bồ, ngẫu hứng, thua kém tụt hậu so với
hầu hết các nước trong khu vực.
Về an
ninh trật tự an toàn xã hội thường xuyên xảy ra các vụ việc nổi cộm, khiếu kiện
đông người, xung đột tranh chấp đất đai, thương nhân Trung Quốc thả sức vào
lũng đoạn thị trường cài bẫy làm hại nền sản xuất, rối loạn đời sống của người
dân , gây biết bao những hệ lụy, ảnh hưởng tới sức khỏe của người dân, trật tự
và an ninh xã hội ở khắp nơi khắp chốn. Các tổ chức tội phạm hoành hành nhiều
nơi. Tham nhũng đã trở thành một vấn nạn ngày càng nguy hại đối với đất nước.
Đã qua biết bao kỳ đại hội Đảng, biết bao kỳ họp ban chấp hành TƯ, biết bao
nghị quyết của TƯ đảng, của chính phủ, hiện tượng tham nhũng không những không
được đẩy lùi mà còn ngày càng phát triển và thấm sâu vào mọi ngóc ngách của xã
hội, từ cấp cao nhất đến cấp thấp nhất. Hiện tượng tham nhũng đã tạo ra một lối
sống khá đặc thù của đất nước trong nhũng năm gần đây và là nguyên nhân của rất
nhiều hiện tượng tiêu cực khác. Nó hủy hoại mọi thứ, từ kinh tế, đến đạo đức,
đến văn hóa, đến an ninh quốc phòng…Hiện tượng chạy chức chạy quyền cũng là hệ
quả tất yếu của tham nhũng. Có tham nhũng mới có chạy chức chạy quyền và ngược
lại. Để được thăng chức, lên chức cũng mất tiền, ngay cả để xin được những vị
trí có thể bắt nạt được dân là mất tiền, từ chân nhân viên văn phòng phường xã,
đến vị trí của cảnh sát giao thông đứng đường cho đến thuế vụ, hải quan, vị trí
nào càng dễ bắt nạt dân thì càng mất nhiều tiền để có được xuất làm việc. Các
hợp đồng lớn nhỏ, đặc biệt lấy nguồn từ kinh phí ngân sách đều bị phết phẩy
phần trăm. Theo chúng tôi biết, các hợp đồng đầu tư công cho các công trình cơ
sở hạ tầng ở cấp địa phương và TƯ đều phải cộng tiêu cực phí ở mức độ 30% trở
lên. Mọi khoản mua sắm trang thiết bị máy móc đều bị kê giá. Và động lực từ
khoản phết phẩy đã đẩy nhiều đầu tư công vào lãng phí tiêu cực, hiện tượng chạy
ngân sách trở nên phổ biến. Kính thưa các quý vị việc này đã ảnh hưởng trực
tiếp đến hiệu quả đầu tư, từ công trình lớn đến công trình nhỏ, đến năng xuất
lao động, đến tài sản quốc gia … nhưng đặc biệt làm giảm hiệu quả quản lý nhà
nước và hủy hoại nhanh chóng tới kỷ cương, tới đạo đức xã hội và cả hệ thống
chính trị. Hậu quả sẽ rất nặng nề và lâu dài, triệt tiêu mọi sinh lực, nguyên
khí của đất nước. Thí dụ trong báo cáo của chính phủ trước quốc hội trong kỳ
họp Quốc hội khóa 13 có nêu ra con số nợ xấu trong ngành ngân hàng là khoảng
trên 200 nghìn tỷ, nhưng chúng tôi nghe ý kiến từ một quan chức “dày dặn kinh
nghiệm” đang tham dự kỳ họp Quốc hội này đưa ra nhận định một cách tưng tửng
rằng con số khổng lồ này hoàn toàn không đáng ngại, có gấp đôi như thế vẫn
không đáng ngại! Ông ta nhận định: “Người ta có thể giải quyết nhanh gọn trong
vòng một vài năm khoản nợ xấu này bằng cách các ông to bà lớn, các nhóm lợi ích
chỉ cần dành một nửa số tiền tham nhũng mà họ thu hoạch được theo thông lệ thì
chỉ sau 1 đến 3 năm toàn bộ nợ xấu của VN sẽ được xử lý hết, vì đa số nợ xấu là
do nhóm lợi ích gây ra, bao gồm các tập đoàn nhà nước và các nhóm lợi ích tư
nhân đang được các quan chức lớn của đảng và nhà nước đứng đằng sau hỗ trợ bảo
kê. Ngay cả tình trạng đóng băng bất động sản và hiện tượng trì trệ trong một
số ngành sản xuất, đối với các nhóm lợi ích, cũng chỉ là hiện tượng nhất thời.
Họ hoàn toàn có thể xoay chuyển được, khi mà các vị quan chức cấp cao của Đảng
và nhà nước chống lưng cho các nhóm lợi ích này bằng cách tiếp tục hỗ trợ họ
tham gia vào việc sử dụng các khoản đầu tư công dưới hình thức nhận thầu, đấu
thầu hình thức ….một khi mà chính phủ xoay sở được tiền !.”
Mặc dù
tiêu cực, tham nhũng lan tràn như vậy, nhúng chúng tôi vẫn muốn đánh giá thật
công bằng các thành quả do chính sách của đảng và nhà nước mang lại. Xem cái gi
tốt thì giữ lại, cái gì xấu phải loại bỏ.
Song, lại
một lần nữa, chúng tôi giật mình khi một thành viên trong chi bộ chúng tôi, vốn
là cán bộ chủ chốt của ngành thống kê, đưa ra một con số là tổng số nợ công và
tổng đầu nước ngoài trực tiếp và gián tiếp trong vòng khoảng 20 năm vừa qua như
sau :
- ODA không
hoàn lại: 6,67 tỷ đô la Mỹ
- Vay ODA
ưu đãi: 30,83 tỷ đô la Mỹ
- Các khoản
vay ưu đãi từ nước ngoài: 21,27 tỷ đô la Mỹ
- Các khoản
vay được chính phủ bảo lãnh: 14 tỷ đô la Mỹ
- Trái
phiếu địa phương: 0,7 tỷ đô la Mỹ
- Tổng dư
nợ của doanh nghiệp nhà nước: 62 tỷ đô la Mỹ
- Tổng đầu
tư nước ngoài FDI: 222 tỷ đô la Mỹ
- Đầu tư
gián tiếp của nước ngoài: khoảng 30 tỷ đô la Mỹ
Vậy chúng
tôi thử hỏi các nhà kinh tế học rằng, với số tiền vay mượn và tiền vốn của nước
ngoài khổng lồ như vậy, thì kết quả mà nhân dân và xã hội Việt Nam nhận được
cho tới nay là thành tích đáng mừng hay chỉ là kết quả quá khiêm tốn. Phải
chăng hiệu quả đầu tư của toàn xã hội là quá thấp? Chỉ số ICOR của VN so với
các nước trong khu vực ra sao? Thua kém thế nào? Phải chăng một phần không nhỏ
tiền đầu tư đã chảy vào túi bọn tham nhũng, vào lãng phí do sự kém cỏi vô trách
nhiệm của giới lãnh đạo? Do vậy, có thể nhận định, dưới sự lãnh đạo của Đảng và
quản lý của chính phủ trong thời gian vừa qua, thực chất là đã làm tiêu hao và
lãng phí một số lượng của cải vật chất và tiền bạc khổng lồ của nhân dân và của
đất nước! Những kết quả được thể hiện ở việc nâng cao đời sống nhân dân, hay sự
phát triển về cơ sở hạ tầng, hay sự biến đổi bộ mặt các đô thị và một số khu
vực nông thôn, xóa đói giảm nghèo …, chỉ là hệ quả đương nhiên phải có khi một
số lượng tiền đầu tư khổng lồ như nói ở trên được đưa vào xã hội và nền kinh
tế!
Với số
tiền khổng lồ đã được đầu tư như vậy trong những năm qua, nhưng rõ ràng tình
hình kinh tế đất nước hiện nay vẫn chỉ dừng lại ở mức phát triển rất khiêm tốn,
còn xa mới đạt được như các nước khác trong khu vực.Vào những năm 80 của thế kỷ
trước tuy nền kinh tế đất nước còn rất nghèo nàn lạc hậu nhưng nợ công của nước
ta lúc bấy giờ cón rất thấp, có thể nói là chưa đáng kể. Nhưng ngày nay con số
này đang tăng lên đến chóng mặt, nếu tính đúng tính đủ thì đã vượt GDP! Với
thực tế đáng buồn này có thể buộc chúng ta phải thừa nhận rằng trong hơn 2 thập
kỷ vừa qua, chúng ta đã cùng lúc tham ô tiền của của quá khứ và ăn cắp tiền
của tương lai! Hỡi ôi! Chúng tôi rất mong muốn nhân định này là sai vì nó
quá phũ phàng! Nhưng nếu đúng, chúng tôi và tất cả các đảng viên chân chính
trên toàn cõi Việt Nam phải đủ dũng cảm để đối mặt với sự thực đau đớn này để
biết đường mà hành động! Xin các nhà khoa học, các nhà kinh tế cần phải có đánh
giá lại một cách tổng quan, đầy đủ và khách quan để xác định một cách trung
thực nhất rằng từ ngày đất nước đổi mới đến nay chúng ta đã bỏ ra bao nhiêu
tiền và đã thu lại được gì?. Có tương xứng hay không? Chúng ta phải kiểm
toán lại toàn bộ nền kinh tế. Người dân Việt Nam không thể chấp nhận cho
những người lãnh đạo kém đức, kém tài tiếp tục lợi dụng ánh hào quang của quá
khứ và bắt con cháu chúng ta phải è lưng trả nợ cho các hành vi tham nhũng,
lãng phí và dốt nát.
Thưa các quý ông quý bà, chúng tôi muốn gửi tới quý ông quý bà những suy nghĩ chân thành và thẳng thắn nhất mà theo chúng tôi là nguyên nhân đã dẫn đến hiện tượng đau lòng và vô cùng nguy hiểm này:
Người ta
nói thực tiễn là thước đo chân lý. Với những thực tế tụt hậu, xuống cấp nói
trên, thì đảng cộng sản Việt Nam, và cụ thể là các thế hệ lãnh đạo đảng cộng
sản Việt Nam trong hai thập niên vừa qua phải chịu trách nhiệm hoàn toàn. Không
thể đổ lỗi cho khách quan. Tại sao ở các quốc gia khác, có những điều kiện về
mặt địa lý, thiên nhiên kém ưu đãi hơn đất nước Việt Nam nhưng họ ngày càng
vượt xa chúng ta.Vậy phải chăng những thành tích mà Đảng đã lãnh đạo đất nước
trong hai thập kỷ qua đã đạt được là những “thành tích ngược”! Chúng tôi thật
sự đau lòng thấy rằng đây là trách nhiệm của toàn Đảng, trong đó có chúng tôi.
Sự kiêu ngạo, dốt nát, hiếu thắng, tư duy giáo điều và cả sự hèn nhát nữa là
nguyên nhân cội rễ. Chúng ta luôn tự vỗ ngực là theo lý luận của chủ nghĩa xã
hội khoa học Mác Lênin, nhưng trong thực tế, chính chúng ta là những kẻ duy ý
chí nhất, chủ quan nhất, thiển cận nhất. Khi thực tiễn đã chối bỏ sự thành công
của hệ tư tưởng chủ nghĩa xã hội tại Đông Âu và Liên Xô (cái nôi và thành trì
của chủ nghĩa xã hội trước đây) thì rõ ràng những người cộng sản chân chính lẽ
ra phải rút ra từ thực tế khách quan này những sai lầm, những bất cập trong học
thuyết Mác Lênin và phải tự thay đổi mình nếu không nói là tự lột xác để đạt
được mục tiêu tối thượng của chủ nghĩa xã hội là vì hạnh phúc của dân, vì sự
phát triển của đất nước. Chúng ta vẫn ra rả hô khẩu hiệu “của dân, do dân, và
vì dân”, nhưng thực tế đã chứng minh rằng lợi ích của Đảng ngày càng tách rời
lợi ích của nhân dân, của dân tộc và của đất nước. Đảng càng chậm đổi mới về lý
luận bao nhiêu thì ngày càng bộc lộ sự áp đặt chuyên quyền về mặt tư tưởng lên
xã hội bấy nhiêu. Như vậy tất yếu Đảng phải xây dựng và duy trì một bộ máy nhà
nước kìm kẹp sự phát triển của đất nước, và hạn chế sự phát huy dân chủ, sáng
tạo của người dân. Chúng ta đã càng ngày càng vi phạm một cách trắng trợn, thô
thiển quyền và lợi ích của người dân. Đứng trước tình hình ngặt nghèo của nền
kinh tế trên bờ sụp đổ, đại hội 6 của đảng đã phải (lúc đó đất nước vẫn còn
chịu ảnh hưởng của Liên Xô và các nước XHCN Đông Âu) thay đổi một số quan điểm
rất cơ bản của chủ nghĩa Mác Lênin, đó là chuyển từ nền kinh tế tập trung quan
liêu bao cấp sang việc chấp nhận áp dụng một khái niệm cơ bản của nền kinh tế
thị trường. Từ việc cổ súy quan hệ sản xuất xã hội chủ nghĩa, đả phá quan hệ
sản xuất tư bản chủ nghĩa, sang việc chấp nhận nền kinh tế nhiều thành phần.
Các kỳ đại hội tiếp theo, khi mà phe XHCN tan vỡ, Đảng đã phải tiếp tục tháo gỡ
rất nhiều khái niệm cơ bản của chủ nghĩa Mác Lênin, như việc tuy chưa loại bỏ
hoàn toàn khái niệm bóc lột của chủ nghĩa tư bản, nhưng Đảng đã bắt đầu chấp
nhận và làm theo cách quản lý của nền kinh tế tư bản chủ nghĩa cả ở tầm vĩ mô
cũng như vi mô, và hơn thế nữa,chúng ta còn học hỏi cách tổ chức xã hội theo
hướng nhân văn của nhiều nước tư bản phát triển. Cụ thể, cho đến những năm
2000, thì đảng cộng sản Việt Nam đã cho phép đảng viên được làm kinh tế tư nhân
(theo khai niệm cũ tức là cho phép “bóc lột”). Mặc dù đảng cộng sản vẫn cố gắng
bấu víu vào một số khái niệm cuối cùng của học thuyết Mác Lênin để muốn chứng
minh rằng con đường tiến lên chủ nghĩa xã hội là đúng đắn bằng việc cổ xúy kinh
tế nhà nước, mà cụ thể, theo nhiều người hiểu một cách thô thiển là ưu đãi các
công ty, tập đoàn có vốn nhà nước, dành cho thành phần kinh tế này sự ủng hộ về
mọi mặt: hành lang pháp lý, tiền vốn, sự độc quyền, thị trường…! Nhìn lại quá
trình trải qua các đại hội Đảng, chúng ta đã rất vất vả tự trói vả tự cởi trói
cho mình. Biết bao những cuộc hội thảo, tranh luận, và những cái giá phải trả
trên thực tế, Đảng cộng sản VN về mặt tư tưởng và lý luận vẫn chuyển biến môt
cách ì ạch, miễn cưỡng, hệ quả là trong suốt hai thập kỷ qua, không phải là
Đảng tạo ra bước đi sáng tạo, đột phá để dẫn dắt đất nước đi lên, mà là thực tế
đã kéo lê Đảng phải chạy theo! Cụ thể là chỉ khi trên thực tế đã phát sinh ra
những tình huống, những đòi hỏi không thể làm khác được, buộc Đảng phải tự cởi
trói tự loại bỏ đi những khái niệm, những nguyên tắc đã quá lỗi thời, kìm hãm
sự phát triển của nền kinh tế và của các vấn đề chính trị, xã hội theo đúng quy
luật của sự phát triển. Từ khi đảng cộng sản TQ đưa ra khẩu hiệu là “xây dựng
chủ nghĩa xã hội theo kiểu TQ”, mà các nhà lý luận không ai có thể định nghĩa
được kiểu TQ là kiểu gì, thì đảng ta cũng đưa ra một khái niệm “xây dựng nền
kinh tế thị trường theo định hướng chủ nghĩa xã hội”, một khái niệm rất mơ hồ,
mà các nhà chính trị, các nhà kinh tế học, các chuyên gia, mỗi người giải thích
theo một cách. Dường như khái niệm xã hội chủ nghĩa chỉ là động tác cố gắng vớt
vát lại cái hơi hướng gọi là chủ nghĩa xã hội của chế độ. Chính vì cái lờ mờ và
tùy tiện này, nên đất nước đã phải trả giá rất đắt. Nhiều vị lãnh đạo trong
Đảng đã diễn giải “định hướng xã hội chủ nghĩa” tức là ưu ái các doanh nghiệp
nhà nước, coi họ là “quả đấm thép”, là “xương sống của nền kinh tế”, và đương
nhiên khi đã là quả đấm thép, là xương sống thì sẽ có những ưu ái khác biệt,
khác hẳn các doanh nghiệp không phải của nhà nước, và đã tạo ra một môi trường
theo kiểu “nuôi dưỡng kiêu binh”, một đội ngũ doanh nhân và doanh nghiệp được
chiều chuộng và bị lạm dụng cho các mục tiêu cá nhân của những vị lãnh đạo của
Đảng và nhà nước , chúng dần dần biến thành những nhóm lợi ích bao gồm lãnh đạo
đảng và nhà nước – doanh nghiệp nhà nước - các doanh nghiệp tư nhân trong phe
cánh, để chia chác tài nguyên của đất nước, chia chác những ưu đãi, những thị
phần quan trọng, chia chác những nguồn tài chính của đất nước…v.v. Những xu
hướng vô cùng nguy hiểm và xấu xa này là được che đậy bởi khẩu hiệu định hướng
xã hội chủ nghĩa !!!
Lẽ ra,
trong hoàn cảnh hệ thống chủ nghĩa xã hội trên thế giới sụp đổ, thì những người
cộng sản VN nếu thực sự trung thành với lý tưởng của mình là vì dân vì nước thì
phải tìm ra con đường mới để đưa đất nước tiến lên, đưa dân tộc trở nên giàu
có. Nhưng rất tiếc trên thực tế thì “cái gọi là những người cộng sản” hoặc là
do ấu trĩ, hoặc là do hư hỏng, đã cố tìm cách níu kéo những tư duy đã lỗi thời
của quá khứ, và họ đã phản bội lại mục tiêu tối thượng của mình. Họ chỉ tìm
cách ru ngủ mình, ru ngủ nhân dân bằng những khái niệm mơ hồ với những khẩu
hiệu rỗng tuếch. Với thực tế này, Đảng cộng sản đã trở thành trở ngại của sự
phát triển, của tiến bộ , là nơi nuôi dưỡng những ung nhọt. Chúng tôi thật sự
choáng váng khi nhận biết được là các vị lãnh đạo của đảng, và đặc biệt là ông
tổng bí thư, đã không nhận ra thực tế phũ phàng này mà lại tiếp tục ru ngủ mình
và ru ngủ người khác bằng các bài thuyết giáo ngớ ngẩn dến mức kỳ cục. Xin hãy
đọc lại bài phát biểu của TBT Nguyễn Phú Trọng trong chuyến đi thăm Cuba vừa qua.
Chúng ta thấy sự lặp lại một cách lố bịch những tư tưởng giáo điều mà người ta
chỉ sử dụng vào trước những năm 70 của thế kỷ trước. Chúng tôi không hiểu nổi
tại sao người lãnh đạo cao nhất của đảng lại bất chấp mọi thực tế, bất chấp sự
vận động của thực tế khách quan đến như vậy! Đội ngũ hàng nghìn những cán bộ
tuyên huấn do ông Nguyễn Phú Trọng đứng đầu trong suốt mấy thập niên vừa qua đã
làm gì, đã tạo được cái gì mới, để cho chủ nghĩa Mác Lênin có thể sống được với
thực tế phát triển của nhân loại, ngoài việc lặp đi lặp lại như những con vẹt
nghễnh ngãng với thời cuộc. Chẳng thế mà trong đợt góp ý sửa đổi hiến pháp năm
1992 vừa rồi, Đảng mà người đứng đầu là ông tổng bí thư đã sử dụng bộ máy tuyên
truyền viên hùng hậu, cùng các phương tiện thông tin đại chúng trong toàn quốc
để đưa ra đủ loại biện minh cho việc phải đưa vào hiến pháp nội dung “lực lượng
vũ trang phải trung thành với đảng”. Thật kỳ lạ! Sự ép buộc này chỉ có thể lý
giải bằng một cách duy nhất, là các vị lãnh đạo cao cấp của đảng đang sợ những
đảng viên của chính mình (trong hàng ngũ sĩ quan và hạ sĩ quan thì 100% là đảng
viên) hiện đang làm việc trong các lực lượng vũ trang chống lại họ! Thật là hài
hước và châm biếm! Và nếu họ sợ như vậy, tại sao lại phải phơi bầy lên một đạo
luật cơ bản của đất nước các vấn đề nội bộ đáng đau lòng của Đảng. Phải chăng
không còn cách nào khác để giải quyết các vấn đề nội bộ trong đảng, thì phải
phơi nó lên hiến pháp trước toàn dân và trước cộng đồng quốc tế?! Và liệu quy
định như vậy trong hiến pháp thì lực lượng vũ trang hay các đảng viên trong lực
lượng vũ trang có từ bỏ việc chống lại lãnh đạo đảng không?! Sự lú lẫn của ông
tổng bí thư lên đến cực điểm khi dám phát biểu công khai là Hiến pháp được xếp
vị trí thứ hai sau cương lĩnh đảng!!! Nhận định này cực kỳ phi chính trị, cực
kỳ thiếu hiểu biết, hóa ra khẩu hiệu “của dân, do dân, vì dân và vì tổ quốc” là
láo toét!
Thưa các
quý vị, rõ ràng trên thực tế đã khẳng định tình trạng quy hoạch nhân sự của
đảng đã bị hư hỏng nghiêm trọng từ rất lâu, bắt đầu từ việc quy hoạch các vị
trí đứng đầu của đảng: Tổng bí thư, BCT, BCH TƯ. Chúng tôi thấy trong hội nghị
TƯ 8 vừa rồi, các quý vị đã thành lập nhiều tiểu ban, trong đó có tiểu ban nhân
sự để chuẩn bị cho đại hội 12. Cảm nhận của những đảng viên chúng tôi là lại
bắt đầu một đợt chạy chức, chạy quyền rất náo nhiệt từ nay đến đại hội, mà BTC
TƯ là sân khấu chính cho cuộc đua, giống như các kỳ đại hội trước đây.
Kính thưa
các quý vị, đảng đã yếu kém như vậy thì làm sao chính phủ mà 100% là đảng viên
và là ủy viên TƯ lại không tham nhũng lãng phí được. Chúng ta lấy thí dụ của
ông Dương Chí Dũng, ông Phạm Thanh Bình: họ phải tìm cách tạo dựng ra nhu cầu
giả cho việc mua sắm, đầu tư để xin tiền nhà nước mua tàu cũ, mua ụ nổi để kê
giá, để chia chác. Chắc các quý vị cũng thừa hiểu những loại như Dương Chí Dũng
đang nhung nhúc trong bộ máy đảng và nhà nước ta hiện nay. Chúng ta hãy nhìn
lại cái gọi là cuộc đấu tranh chống tham nhũng của Đảng trong suốt nhiều thập
kỷ qua, và đặc biệt đã dâng lên thành cao trào được thể hiện trong các hội nghị
TƯ 4, 5, 6 vừa qua. Thật khôi hài, ông TBT đã khởi động một chiến dịch có thể
gọi là công khai và mạnh mẽ nhất chống tham nhũng. Nghị quyết TƯ 4, 5 được nhân
dân và các đảng viên chúng tôi rất hy vọng vào sự kiên quyết của những bàn tay
trong sạch của Đảng nhằm loại đi những ung bướu cấp tính trong bộ máy của Đảng
va nhà nước, nhưng hội nghị TƯ 6, 7 và 8 đã cho một kết quả hoàn toàn ngược
lại. Chúng tôi bảo nhau, nếu chi bộ chúng tôi mà có kiểu phê và tự phê giống
như BCT và BCH TƯ đã làm trong hội nghị TƯ 6 thì chắc chắn đã bị đảng ủy cấp
trên xếp vào chi bộ yếu kém và phải thay dổi lại ban lãnh đạo của chi bộ. Việc
rõ ràng đến như vậy mà dường như TBT và nhiều vị ủy viên bộ chính trị trong BCH
TƯ không cảm thấy xấu hổ, và vẫn giao giảng huấn thị toàn Đảng phải tổ chức phê
và tự phê theo gương BCT! Chúng tôi xin phép được nói thẳng, khẩu hiệu phê và
tự phê chỉ là khẩu hiệu đầu lưỡi, chỉ là sự lên gân hình thức trong một thời
gian rất ngắn nhằm tự lừa dối mình và lừa dối nhân dân. Còn việc tự khen mình
và khen lẫn nhau, kéo bè kéo cánh mới là bản chất, mới là sinh hoạt thường
xuyên của Đảng, của ban lãnh đạo đảng va chính phủ hiện nay!!!
Thưa các
quý vị, Đảng kém như vậy, chính phủ tham nhũng như vậy, thì làm sao có thể đảm
bảo được độc lập cho đất nước, làm sao có thể giữ vững được an ninh quốc phòng.
Hãy nhìn vào hiện tượng Đảng ngăn cản
người dân đứng ra tổ chức tưởng niệm những liệt sĩ đã ngã xuống trong cuộc
chiến tranh bảo vệ biên giới phía bắc là một ví dụ điển hình. Tại sao lại hèn
nhát đến như vậy? Người dân Việt Nam không bao giờ muốn gây chiến, không ủng hộ
chủ nghĩa dân tộc quá khích. Nhưng quyền được tưởng nhớ và tôn vinh những người
con của đất nước đã hy sinh để bảo vệ tổ quốc là quyền tối thiểu của mỗi người
dân cũng bị đe dọa tước mất, phải chăng đó là thông điệp của Đảng muốn gửi tới
nhân dân rằng nếu Trung Quốc có xâm lược Việt Nam một lần nữa thì người dân hãy
cúi đầu làm nô lệ, không được chiến đấu để bảo vệ tổ quốc nữa? Một hiện tượng
nữa cũng phải nhắc tới để thấy rõ sự hèn nhát, kém cỏi của bộ máy lãnh đạo:
trong dịp quốc tang đại tướng Võ Nguyên Giáp, việc ấn định ngày tổ chức lễ quốc
tang là do lãnh đạo Đảng chủ động xác định, ấy vậy mà khi thủ tương Trung Quốc
Lý Khắc Cường chưa kịp hạ cánh xuống sân bay Nội Bài thì chính quyền thành phố
Hà Nội đã xua người đi kêu gọi nhân dân hạ cờ rủ xuống khi mà buổi lễ an táng
vẫn chưa kết thúc. Tại sao lại phải hèn nhát đến như vậy? Thủ tướng Trung
Quốc đến Việt Nam thì cũng phải biết tôn trọng người Việt Nam chứ. Nếu mà có tư
duy kém cỏi, nhược tiểu như vậy thì mua
tàu ngầm kilo, mua SU30, SS300, khu trục hạm Đinh Thiên Hoàng để làm gì? Muốn
chống giặc ngoại xâm thì phải có lòng kiêu hãnh và khí phách chứ! Giặc Mỹ, giặc
Pháp thua Việt Nam chỉ vì điều này. Nguyên lý sơ đẳng như vậy mà tại sao lãnh
đạo đảng ngày nay không ý thức được? Các vị lớn tiếng nói đến việc xây dựng
lòng tin chiến lược giữa các quốc gia, sao các vị không nghĩ tới việc xây dựng
lòng tin với người dân của mình?
Thưa các
quý vị, Đảng không được lấy lý do là vì sự ổn định chính trị của đất nước làm
cái cớ để làm những việc xằng bậy, yếu kém và vô liêm sĩ như vậy! Ổn định chính
trị là rất cần thiết đối với mọi quốc gia, nhưng giữ ổn định là để đưa đất nước
tiến lên, chứ không phải để kìm hãm kéo lui đất nước về mọi mặt như hiện nay!
Chúng tôi
rất chia sẽ với những câu kết của bút danh Bùi Minh Quốc khi viết về lễ quốc
tang đại tướng Võ Nguyên Giáp trong bài Một vài suy nghĩ về "hiện
tượng" những ngày quốc tang đại tướng Võ Nguyên Giáp rằng
“Sẽ đến lúc sự giả dối, sự ngu dốt, sự hèn nhát và các toan tính bẩn thỉu sẽ bị
quét sạch ra khỏi đất nước này.”
Thưa các
ông các bà lãnh đạo đảng và nhà nước, các ông các bà có hiểu rằng nếu các ông các bà tiếp tục có thái độ thờ ơ với dân với nước như những
ngày vừa qua thì chính người dân Việt Nam, trong đó có cả các đảng viên cộng
sản như chúng tôi sẽ vùng lên, sẽ không để cho các ông các bà làm trò hề tổ
chức đại hội đảng thêm một lần nữa, sẽ không có đại hội lần thứ 12 nữa đâu!
Người dân Việt Nam sẽ không cho phép các ông các bà tiếp tục tham ô của quá khứ
và ăn cắp của tương lai. Chúng tôi đã đều lớn tuổi, nhưng chúng tôi sẵn sàng hiến dâng phần đời
còn lại của mình để giúp con cháu cùng hàng triệu người dân Viêt Nam anh hùng
đứng lên quét sạch những loại rác rưởi của dân tộc, của đất nước! Trong tai
chúng tôi bây giờ văng vẳng lời của bài hát diệt phát xít của Nguyễn Đình Thi
“Diệt phát xít, diệt bầy chó đê hèn của chúng, tiến lên nền dân chủ cộng hòa.
Đồng bào tuốt gươm vùng lên…” Các ông các bà có tin là một cuộc
cách mạng giống như cuộc cách mạng tháng tám năm 1945 sẽ nổ ra rất sớm hay
không?
Chúng tôi yêu cầu lãnh đạo Đảng phải tự thay đổi
lập tức ngay từ bây giờ, thậm chí phải tự lột xác, thì mới còn hy vọng vớt vát
lại phần nào niềm tin đối với nhân dân, mới có cơ hội để chuộc lỗi với các sai
lầm đã mắc trong thời gian vừa qua, mới không phụ với sự hy sinh của hàng triệu con
người đã ngã xuống cho đất nước, cho dân tộc vì lý tưởng của đảng là độc lập,
thống nhất tổ quốc, là xây dựng một đất nước hùng cường, một dân tộc hiển vinh,
một đời sống dân chủ, tự do hạnh phúc….
Hà Nội,
28 tháng 10 năm 2013
Lê Trấn
Gia
|
Khai Dân Trí | Lê Trấn Gia |
No comments:
Post a Comment