LỰC LƯỢNG VIỆT NAM
BÀI SỐ 5
BÀI SỐ 5
CUỘC DIỆN ĐÃ THAY ĐỔI
36 năm qua, các lãnh tụ chống cộng của chúng ta không có làm biếng đâu. Họ cũng đã ráng hềt sức mình tìm gặp những nhân vật quan trọng của thế giới để nhờ giúp đở. Mỗi lần được cho hẹn gặp là mỗi lần mừng rỡ. Gặp xong đi ra thì càng mừng rỡ hơn. Đi làm chánh trị, đâu có ai kém khôn ngoan mà từ chối lời yêu cầu của một cử tri. Ai cũng hứa chắc như đinh đóng cột là sẽ giúp.
Người ta đã hứa rồi thì mình phải kiên nhẩn chờ. Thật là vô phép nếu ta tìm cách hối thúc họ. Cũng phải hai ba năm chờ họ hết nhiệm kỳ. Chừng đó ta lại đi nhờ người khác. Cái tuồng hát 'đi nhờ và ngồi chờ' thấm thoát đã 36 năm.
Cái tình hình dậm chân tại chỗ này, ai có lợi?
Trước hết là Việt cộng. Vì trong suốt 36 năm qua, chúng hoàn toàn yên ổn làm ăn, tham nhũng, bốc lột, làm giàu và hưởng thụ. Cuộc sống của cán bộ gộc thật là nhung lụa và hiển hách. Việt cọng mà nhìn thấy hơn một trăm ngàn người sốt sắng đi ký THỈNH NGUYỆN THƯ thì mừng lăm. 'Ta lại có ít lắm cũng 10 năm nữa bình yên'!
Thứ hai là các cường quốc Mỹ, Pháp, Úc , Trung quốc v.v. . Các nước này đang giao thiệp và buôn bán với Việt Nam. Trong các cuộc giao thương và ký kết này, các cường quốc - vì trong tư thế cường quốc – luôn luôn được nhiều lợi lộc. Vì vậy, những nước này muốn duy trì nguyên trạng càng lâu càng tốt. Họ cũng đã bỏ tiền ra cho một số người của họ để tạo ra hoàn cảnh này.
Tình trạng chống cọng của người Việt Hải Ngoại có dậm chân tại chỗ chính là đúng như ý họ muốn, là ước mơ của họ.
Các lãnh tụ chống cọng của ta cũng rất hài lòng. Ai cũng có cãm giác rằng mình đã làm được nhiều việc. Mình loan tải, phổ biến những xấu xa của chế độ CS mà chúng không chối cải được. Mình chửi chúng, chúng không trả lời được. Mình sắp sửa chiến thắng, sắp sửa quang phục!
Duy chỉ có nhân dân Việt nam là thua thiệt vì họ phải sống cực khổ trong một nhà tù lớn mà không biết được ngày nào mới hết án. Họ thấy người Việt Hải Ngoại hăng hái mặc áo vết, thắt cà vạt đi tiếp xúc để chống cọng mà không biết nên vui. Hay buồn.
Trước đây, đâu ai dám ý kiến gì. Các lãnh tụ của ta đều là những danh nhân, Giáo Sư, Bác sĩ không hà. Ai dám xía vô dạy các nhà trí thức bao giờ?
Cho nên làm sao dám trách Nhạc sĩ Trúc Hồ đi nhờ Tổng Thống Mỹ. Anh chẳng qua là nhiệt tình làm theo gương mấy lãnh tụ đi trước.
Nhưng rồi cũng phải có lúc nào đó, có người tỉnh ngộ.
Phải chờ 36 năm mới có người viết bài dưói đây và được nhiểu người khen hay:
MỘT BÀI VIẾT RẤT HAY
XIN MỜI ĐỌC VÀ SUY NGHĨ
Tui Là Ai?
Xin thưa, Tui là chúng ta, là cộng đồng người Việt hải ngoại, là những người Việt sống tha hương trên khắp thế giới, đã và đang tiếp máu nuôi dưỡng lớn mạnh của một chế độ độc tài phi nhân bằng số ngoại tệ khổng lồ gởi về Việt Nam (VN) mà hàng năm lên đến vài tỷ mỹ kim. Số ngoại tệ này chưa tính đến những số tiền thu được từ những dịch vụ du lịch VN, là nguồn sinh lực chính yếu cho sự tồn tại của chính quyền độc tài đó.
Nếu quí vị là tổng thống Mỹ, quí vị có cần phải đặt quyền lợi của đất nước và (đa số) dân chúng Mỹ trên hết hay không?
Dân số Hoa Kỳ trên ba trăm triệu dân, cộng đồng người Việt trên đất Mỹ khoảng trên dưới một triệu người bằng khoảng 1/300, một thiểu số nhỏ. Với nền kinh tế khốn đốn bây giờ, việc mở rộng giao thương quốc tế là vấn đề cần thiết để vực dậy nền kinh tế này. Như vậy, việc chấp nhận lời thỉnh cầu của cộng đồng người Việt tại Mỹ hạn chế giao thương với CSVN để làm áp lực kinh tế cho vấn đề nhân quyền tại VN, thì có nghĩa là ít nhiều phải hy sinh quyền lợi kinh tế của nước Mỹ và đa số dân Mỹ.
Nếu Khúc Dương là tổng thống Mỹ, khi gặp phái đoàn người Việt tại phủ tổng thống, K.D. sẽ dùng ý của cố tổng thống JF Kennedy mà chân tình nói rằng: Quý vị mong muốn, đòi hỏi chúng tôi dùng chiêu bài kinh tế để làm áp lực với chính phủ VN về vấn đề nhân quyền, vậy quí vị có cùng làm áp lực đó với chúng tôi không? Giúp quí vị có nghĩa là phải chịu mất lợi lộc cho nước Mỹ, là phải hy sinh cái lợi lộc đó. Trước khi quí vị đòi hỏi chúng tôi như vậy, quí vị có tự hỏi quí vị đã có sẵn sàng hy sinh quyền lợi cá nhân hay gia đình của quí vị hay chưa? Trước khi quí vị muốn chúng tôi làm một cái gì đó cho đất nước quí vị, quí vị có từng bao giờ hỏi lòng mình rằng quí vị đã làm gì cho đất nước VN của quí vị?
Chúng tôi có làm áp lực kinh tế mạnh cỡ nào đi nữa với CSVN thì cũng vô dụng, vì chính quí vị đã và đang đổ tiền về nuôi dưỡng họ bằng tiền gởi về, bằng những chuyến du lịch VN, có người về thăm quê, thăm gia đình, có người thuần tuý du lịch, có người chỉ để ăn chơi, thậm chí về hợp tác làm ăn..v.v.. Họ tồn tại và hung hăng lớn mạnh một phần lớn là nhờ quí vị, nếu quí vị chịu hy sinh cá nhân, gia đình hay cái gì đó của quí vị mà ngưng những chuyện chuyển tiền, du lịch về VN thì chẳng những quí vị làm áp lực mà là bao vây kinh tế họ, làm cho họ suy yếu để có thể đi đến sụp đổ.
Dù rằng chúng ta cần sự giúp đỡ của các chính phủ Mỹ, Canada, Pháp, Úc… nhưng chỉ có chính mình cứu được mình. Hãy tự đứng lên và đi bằng đôi chân của chính mình chứ đừng dựa vào đôi chân của người khác.
Giả sử hôm nay tổng thống Mỹ có hứa với chúng ta thì ít nhất có ba điều để vấn đề này khó thực hiện thành công:
- Dù có quyết tâm, không phải sự mong muốn nào cũng trở thành hiện thực.
- Những lời hứa của những nhà chính trị được nói ra là để nuốt.
- Đối với CS, sau mỗi hiệp định là một sự thất hứa.
- Những lời hứa của những nhà chính trị được nói ra là để nuốt.
- Đối với CS, sau mỗi hiệp định là một sự thất hứa.
. . . . . . .
Dậy mà đi ! Chỉ có chúng ta giúp được chúng ta, chỉ có chúng ta tự thực hiện được ước mơ của chúng ta ! Bằng không, nỗi đau tiếp tục mãi âm ĩ trong lòng.
Đừng chỉ dựa vào đôi chân của người khác, hãy tự đứng lên và đi bằng đôi chân của mình.
Khúc Dương
Trong cái không khí phấn khởi, phong trào làm THỈNH NGUYÊN THƯ sắp sửa lan tràn qua Âu châu, Canada, bài viết lỏn chỏn ngược chiều này nếu xuất hiện một năm trước đây thì sẽ bị tố 'ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản' rồi . Để có được người khen hay, phài cần đến 36 năm sao?
Từ việc dựa vào chân của người khác đến việc đi bằng đôi chân của mình có một ý thức sâu xa về việc dùng ngoại lực hay nội lực, mà cái kết quả thực tế là đi đến nơi hay không đến nơi.
Dùng ngoại lực bằng cách dựa vào đôi chưn của người khác sẽ không bao giờ đi đến nơi mình muốn.
Chỉ có dùng đôi chưn của mình thì mới có thể đi đến nơi mình muốn.
Nhưng từ ý thức được phải dùng nội lực, đến cái mục tiêu mình muốn, có một con đường dài. Còn phải tập đi nữa, và còn phải vấp ngã nữa, còn phải dẫm lên chông gai nữa, còn phải bị thương nữa, còn phải bò phải lết nữa chớ đâu có thể đến một cái vù. Nhưng ta có thể vững lòng tin là đi bằng chưn ta thì ta sẽ đến.
Đi đúng đường hay đi sai đường, đi đến nơi hay đi không bao giờ đến nơi là ý nghĩa của cuộc diện đã đổi thay hay vẫn cứ ù lỳ.
Sau khi ý thức rõ rệt phải dùng nội lực rồi thì phải đi hai bước kế tiếp là làm sao tạo ra LỰC LƯỢNG VIỆT NAM và làm sao dùng nó.
HỒ TẤN VINH
MELBOURNE
17 THÁNG 3 NĂM 2012
(CÒN TIẾP)
No comments:
Post a Comment