HÃY
KHÁCH QUAN VỀ LỊCH SỬ 84 NĂM QUA
Ban đầu với mong muốn độc lập tự chủ cho dân tộc và xóa bỏ bất công xã
hội, những lãnh tụ tiền bối của đảng CSVN với trình độ nhận thức non nớt, nông
cạn, mơ hồ đã ăn phải bả đảng CS Liên Xô và quốc tế CS - bằng việc tuyên truyền
“CNXH” đã giác ngộ? ( thực chất là lừa bịp) được người dân VN theo đảng cs, để
sẵn sàng chết, và nhiều thế hệ có thể tính đến hàng chục triệu người dân VN từ
các phía đã chết vì "sự nghiệp" ấy (khoa học! - nhưng thực tế là viễn
tưởng đến mức ảo tưởng - chính Albert Einstein, nhà khoa học vĩ đại của nhân
loại từng nhận định là CNCS đưa ra những ý tưởng tốt đẹp, nhưng tôi không tin
những gì mà những người CS có thể sẽ đưa được loài người đến được đích ấy - vì
nó thực sự không có cơ sở khoa học và thực tiễn).
Kết quả của việc lừa bịp của đảng về “giải phóng dân tộc” đã đánh trúng
vào khát vọng sẵn có của người dân VN về độc lập tự do, về xóa bỏ bất công, nên
đã có cuộc CMT8/1945, mà CS VN lấy danh nghĩa phe đồng minh, huy động được dân
chúng, lợi dụng cơ hội sụp đổ của phát xít mà giành được "độc lập".
Sau đó, dân VN cũng vì khát khao độc lập và lại được đảng cs tuyên truyền về
“giải phóng giai cấp” (xóa bỏ bất công - để có công bằng xã hội?) mà người dân
hăng hái theo đảng đánh Pháp, rồi nghe phe CS phỉnh nịnh, xúi dại, cấp vũ khí
cho để trở thành người tiên phong (tay sai?) ngăn chặn CNTB cho Liên xô, Tàu có
điều kiện hưởng thái bình (toạ sơn quan hổ đấu) và VN trở nên “tiền đồn” của… ở
ĐNÁ”, “anh hùng” trong việc đuổi Mỹ, lật “Nguỵ” (?) là như thế. Trong khi đó,
các nước khác thì không cần phải trả giá đến mấy triệu sinh mạng mà họ vẫn có
được độc lập thống nhất không những vậy mà lại có thêm giàu mạnh, ấm no, tự do,
dân chủ thực sự. Thế nhưng bộ máy tuyên truyền của CSVN vẫn cứ tự vỗ ngực ca
ngợi và tự hào, và do nhiễm độc nhồi sọ mà nhiều người đến nay vẫn ngộ nhận như
vậy.
Sau khi đã nắm được toàn bộ quyền lực, đảng tiếp tục lãnh đạo xây dựng
cái “thiên đường” “XHCN” ở ngay dưới hạ giới – VN:
Vì đã từng chứng kiến cảnh điêu linh của cải cách ruộng đất những năm 50
TK20 (làm hàng chục vạn người dân (kể cả những người từng có công lớn với chế
độ cs) bị chết oan, tài sản bị trưng thu, gia đình ly tán, con đấu tố cha, vợ
đấu tố chồng...), và ít nhiều được sống tự do, dân chủ, và sung túc trong thời
kỳ “tư bản thực dân Pháp”, nên khi có hiệp định Giơ-ne-vơ, nhiều người, trong
đó có những người công giáo - sợ chủ nghĩa vô thần-cộng sản, những người làm
việc cho chế độ cũ, đã di tản vào Nam mong tiếp tục cuộc sống tự do (cuộc di cư
này có tổ chức và không có những rủi ro lớn cho người di cư).
Sau đó, xảy ra việc hai bên tố cáo nhau vi phạm Hiệp định đình chiến
Giơ-ne-vơ và thực tế phía "cách mạng" đã cài nhiều đảng viên, và cả
lực lượng vũ trang, bán vũ trang, ở lại Miền Nam để tiếp tục lãnh đạo quần
chúng với mục đích "thống nhất đất nước" bằng đấu tranh chính trị và
bạo lực cách mạng – một phần vì vậy mà việc tổng tuyển cử đã không thể thực
hiện được trong cả nước. Chính quyền thân tư bản ở miền Nam tổng tuyển cử
riêng, truy lùng những người cộng sản cài cắm ở lại “bất hợp pháp?”- đây là vấn
đề mà “ta” vẫn gọi là “Diệm ra luật 10/59, lê máy chém khắp Miền Nam, tố cộng,
diệt cộng…” đây.
Được Liên Xô, Trung quốc “cổ vũ” (xúi bẩy, xui dại?) và cấp vũ khí (là
chủ yếu), đảng ta tiếp tục lãnh đạo dân ta vượt Trường Sơn vào “giải phóng”
Miền Nam, “giành hết thắng lợi này, đến thắng lợi khác”, đánh cho “Mỹ cút”
1973, “Nguỵ nhào” 1975. Mà những ngày cuối của cuộc chiến thì dù đã và đang
được “giải phóng”, số người dân “ngoan cố” vẫn cứ chạy theo “bám đít” Mỹ “Nguỵ”
chứ không muốn ở với chế độ mới với “thiên đường” XHCN”.
Ở miền Bắc, đảng lãnh đạo dân làm cách mạng XHCN bằng “cải tạo quan hệ
SX”, với phong trào “hợp tác hoá”, “quốc hữu hoá tư bản tư doanh”, cái thiên
đường “XHCN” ở Miền Bắc hình thành là các hợp tác xã mà 2 chục năm sau, khi
“giải phóng” miền Nam – thì dân miền Nam mới ngớ ra là “cái thiên đường CNXH”
hoá ra là rất ư đói rách: nông dân thì suýt chết đói nếu không “nới trói” kịp
theo Đại hội 6.
Để “ổn định xã hội”: sau giải phóng, đảng bắt mấy chục vạn kẻ thất trận
đi tập trung cải tạo dài hạn (thực chất là tù đày) – vì sợ họ không chịu khuất
phục?
Đảng tập trung người nhà của “chế độ bại trận” đi xây dựng kinh tế mới;
bỏ mặc họ thiếu thốn đói rách.
Đảng xóa “tàn dư” “văn hóa lạc hậu” bằng thủ tiêu các “văn hóa phẩm”
dưới chế độ cũ, tịch thu các tác phẩm, kiểm điểm (thậm chí bắt đi cải tạo, xử
tù “phản động”, “phản tuyên truyền”) các nhà văn nhà báo viết những gì không
ủng hộ quan điểm của đảng, khác quan điểm của đảng, hay chỉ là nói lên tiếng
nói tự do của người dân, hay tác phẩm không có tính đảng… làm hàng chục văn
nghệ sĩ, trí thức, giáo sư đại học, nhà báo... như nhóm “Nhân văn Giai phẩm” ở
miền Bắc sau 1954 bị bỏ tù nhiều năm mà không hề xét xử công khai, như Lê Đạt,
Hoàng Cầm, Trần Dần, Tử Phác, Đặng Đình Hưng, Trần Đức Thảo... Nhiều người bị
trấn áp, truy bức đến lâm bệnh và chết trong uất hận, như Phan Khôi, Đoàn Phú
Tứ, Nguyễn Bính... Hàng ngàn người có cảm tình với "Nhân Văn - Giai
Phẩm" bị mất việc, bị xét hỏi, bị ghi lý lịch, gia đình bị trù dập... Thảm
kịch đó kéo dài suốt trên 30 năm qua ở miền Bắc xã hội chủ nghĩa. Cả một lớp
trí thức, văn nghệ sĩ tài ba, uyên bác bị vùi dập oan uổng! Cả một thời gian
gần một phần ba thế kỷ, nền văn học, nghệ thuật và giáo dục của đất nước bị
thui chột! mà những nạn nhân tiêu biểu của phong trào này là các ông Nguyễn Hữu
Đang-người tổ chức lễ độc lập 2/9/45 tại Ba Đình, GS Phan Khôi, Nguyễn Mạnh
Tường, các Giáo sư Cao Xuân Huy; Nhà văn Nguyễn Tuân; Nhạc sỹ Văn Cao; Họa sĩ
Bùi Xuân Phái, Nhà triết học Trần Đức Thảo; Giáo sư Đào Duy Anh; Nhạc sỹ Nguyễn
Văn Tý; Nhà thơ Nguyễn Bính;Nhà thơ Quang Dũng; Lê Đạt, Trần Dần, Phùng Quán,
Yến Lan, Hoàng Cầm....
Sau này, đến 1975 đảng tiếp tục áp dụng kiểu đàn áp giới trí thức văn
nghệ sỹ Miền Nam theo kiểu cũng như với Nhân văn Giai phẩm: các trí thức, văn
nghệ sỹ ở miền Nam sau 1975 cũng bị đàn áp, o ép, đày đọa, chết oan.
Ngay trong hàng ngũ lãnh đạo của đảng và nhà nước thì người cầm quyền
cũng không từ những thủ đoạn và hành động độc ác nào để độc tàì áp đặt về tư
tưởng, quan điểm. Họ tàn nhẫn đối với cả ngay chính đồng chí của mình: Trong
đảng từ những năm 60 của thế kỷ 20 cũng đã xuất hiện những người tiến bộ, muốn
xây dựng đảng thành một đảng vì dân tộc, muốn thoát ly ảnh hưởng nguy hại làm
tay sai cho cs quốc tế chống lại nhân dân, phản bội lại tổ quốc, không muốn
theo đuổi chính sách gây chiến biến người dân thành kẻ bắn giết bất lương, nồi
da xáo thịt, muốn thực hiện tự do dân chủ thực sự, muốn đảng phải phục vụ dân
tộc ...những người này cũng bị đảng tìm cách cầm tù, hãm hại bằng các tội danh “xét
lại chống đảng”, “chống nhà nước” mà những người đó như: Hoàng Minh Chính –
Viện trưởng Viện Triết học Mác-Lênin; Vũ Đình Huỳnh - thư ký chủ tịch Hồ chí
Minh, đại tá Lê Trọng Nghĩa - Cục trưởng Cục 2 (Cục Tình báo quân đội); Đại tá
Lê Minh Nghĩa - Chánh Văn phòng Bộ Quốc phòng; Đại tá Đỗ Đức Kiên - Cục trưởng
Cục Tác chiến; Hoàng Thế Dũng - Tổng Biên tập báo Quân đội Nhân dân; Nguyễn
Kiến Giang - phó giám đốc nhà xuất bản Sự thật, nguyên tỉnh Ủy viên tỉnh Ủy
Quảng Bình; Minh Tranh - giám đốc nhà xuất bản Sự thật; Trần Minh Việt - phó bí
thư thành ủy Hà Nội kiêm Phó chủ tịch Ủy ban Hành chính thành phố Hà Nội; Phạm
Hữu Viết - Tổng thư kí toà báo Quân Đội Nhân Dân; nhà báo Vũ Thư Hiên… Ngoại
trưởng Ung Văn Khiêm, thứ trưởng bộ văn hóa Lê Liêm (xứ uỷ viên Bắc Kỳ cũ),
thiếu tướng Đặng Kim Giang (Theo Vũ Thư Hiên, ông này cũng bị bắt giam ở Hoả
lò); thứ trưởng bộ quốc phòng trung tướng Nguyễn Văn Vịnh, phó chủ nhiệm Ủy ban
Khoa học nhà nước Bùi Công Trừng, nguyên Chánh Văn phòng, Vụ trưởng Vụ tổng hợp
Bộ Nội vụ Lê Hồng Hà,...
Những nhân vật xin tị nạn tại Liên Xô: có khoảng 40 người lúc đó đang đi
học hay đi công tác ở Liên Xô đã xin ở lại như Phó chủ tịch Ủy ban Hành chính
Hà Nội Nguyễn Minh Cần; Chính uỷ sư đoàn 308, Phó chính uỷ Quân khu khu III đại
tá Lê Vinh Quốc; nguyên Tổng biên tập Báo Quân đội Nhân dân thượng tá Đỗ Văn
Doãn. (tất cả bị xử lý đợt đó có đến hơn 300 người).
Sau này còn nhiều nhân vật nổi tiếng có tâm, có tầm muốn “đổi mới”, dân
chủ, cũng bị bức hại: từ những người như Kim Ngọc (bí thư tỉnh ủy Vĩnh-Phú), ủy
viên bộ chính trị thường trực ban bí thư Trần Xuân Bách; trung tướng phó tư
lệnh quân giải phóng MN phó chủ tịch quốc hội Trần Độ; phó chủ tịch tổng Công
đoàn VN- chủ tịch mặt trận TQVN thành phố HCM Nguyễn Hộ, bộ trưởng y tế chính phủ
Cách mạng lâm thời CHMNVN-BS Dương Quỳnh Hoa, Phó Chủ tịch Uỷ ban Nhân dân
Thành phố Đà Lạt kiêm Thành ủy viên Huỳnh Nhật Hải, Phó Giám đốc Trường Đảng
tỉnh Lâm Đồng kiêm Tỉnh ủy viên dự khuyết Huỳnh Nhật Tấn… Đến các nhân sỹ, trí
thức nổi tiếng như Hà Sĩ Phu (viết bài Dắt Tay Nhau Đi Dưới Những Tấm Biển Chỉ
Đường Của Trí Tuệ). Hoàng Minh Chính (viết Góp Ý kiến Về Dự Thảo Cương lĩnh),
Phan Đình Diệu “Kiến Nghị Về Một Chương trình Cấp Bách Nhằm Khắc Phục Khủng
Hoảng Và Tạo Điều kiện Lành Mạnh Cho Sự Phát triển Đất Nước”; Trần Quốc Vượng
(viết Nỗi Ám Ảnh Của Quá Khứ). Nữ nhà văn Dương Thu Hương dự đoán “nếu Đảng
không cải cách sẽ có một cuộc lưu huyết”.
Còn Bùi Tín, cựu phó tổng biên tập báo Nhân Dân từng là phóng viên chiến
trường có mặt tại dinh độc lập ngày 30/4 (con cụ Bùi Bằng Đoàn - phó chủ tich
quốc hội VNDCCH) sau khi trốn sang Pháp, đã gửi “Bản Kiến nghị của một công
dân” và kêu gọi “xây dựng một chế độ dân chủ thực sự có tính chất nhân dân”
cũng bị đảng tuyên là phản động;...
Gần đây nhất (2/2014): ông Đặng Xương Hùng, đang là đại sứ VN tại Thụy
Sỹ, từng là một cán bộ cấp vụ của Bộ Ngoại Giao, đã tuyên bố bỏ đảng cs và sau
đó xin tị nạn chính trị...
Đã bao giờ các vị tự hỏi: tại sao rất nhiều người từng hết mình theo
đảng nhưng sau một thời gian theo đảng, cống hiến hết mình, họ lại bỏ cả quyền
lực, địa vị, bổng lộc đang có để ra đảng?:
Nguyễn Hữu Đang (từng là cánh tay phải của Hồ Chí Minh, vào VNthanh niên
CM đồng chí hội từ 1929, người tổ chức buổi lễ độc lập 2/9/45 tại quảng trường
Ba Đình); Trung tướng Trần Độ (phó CT quốc hội, phó chính ủy quân giải phóng
MN), BS Duơng Quỳnh Hoa (bộ trưởng y tế chính phủ CMLTCHMNVN), Nguyễn Hộ (phó
chủ tịch tổng công đoàn, chủ tịch mặt trận TPHCM), TS Võ Nhân Trí, KS Truơng
Như Tãng, TS Nguyễn Thanh Giang, Đại tá Phạm Đình Trọng, Đại tá BS Phạm Quế
Duơng, Tỉnh uỷ Huynh Nhật Hải, Huỳnh Nhật Tấn, Nữ nghê sĩ Kim Chi, Nguyễn Thị
Hài.... gần đây như ks Nguyễn Chí Đức, LS Lê Hiếu Đằng, TS Phạm Chí Dũng, BS
Nguyễn Đắc Diên.....
Đảng ngăn cản tự do tôn giáo, tín ngưỡng: phá bỏ nhiều đình chùa, nhà
thờ, đền miếu sau 1954, ngăn cản (thậm chí lấy cớ để bắt bớ, đàn áp một số tín
đồ) dằn mặt người dân theo đạo, hành đạo – sợ không quản lý được tư tưởng của
họ, sợ họ bị tôn giáo “lợi dụng”. Sau 1975, thậm chí đảng còn “quốc doanh” hóa
tôn giáo (Phật giáo VN chẳng hạn).
Từ khi giành được quyền lãnh đạo cả nước, đảng với cái nền tảng “sở hữu
toàn dân” đã tiến hành “cải tạo quan hệ SX” bằng việc “đánh Tư sản” cải tạo
công thương”, “hợp tác hóa” mà kết quả là thủ tiêu sản xuất hàng hoá theo
phương thức Tư bản, thủ tiêu cạnh tranh dẫn đến làm suy sụp nền kinh tế công
thương nghiệp, cả xã hội thiếu hàng tiêu dùng đến cái kim sợi chỉ cũng đem ra
phân phối. Nhiều nhà tư bản có tầm, có tâm bị tịch thu tài sản, tù đày, chết
oan, một số trốn chạy ra nước ngoài không chính thức, một số nộp tiền cho các
nhà chức trách “lót tay” để được đi cùng với phong trào vượt biên.
Chính vì thấy rõ được “cái ưu việt, tốt đẹp” của chế độ “ta”, mà trong
những năm 75-90, hàng triệu người dân miền Nam + một phần không nhỏ dân miền
Bắc đã “bỏ phiếu bằng chân” bằng cuộc vượt biển lớn nhất trong lịch sử loài
người: hàng triệu người bất chấp nguy hiểm rủi ro, hải tặc, sóng bão, cá mập,
đói khát, thậm chí trong túi không có tiền bạc vẫn đóng bè để tìm đường đến với
tự do - từ đây, từ điển ngôn ngữ thế giới có thêm từ vựng mới “Thuyền nhân”.
Tại sao họ từ bỏ “thiên đường XHCN” tốt đẹp để ra đi nhỉ? Mà đa phần họ có làm
gì cho chế độ cũ đâu? Họ có “chạy trốn” vì phạm tội gì đâu? Và khi đi có ai
muốn quay về không? Tại sao người ta cứ bảo “nếu được đi thì đến cây trụ điện
nó cũng đi”?…
Cho đến nay, vẫn chưa hết hiện tượng “bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi”
đó (dù không còn quy chế nhập cư cho người “tỵ nạn”, nhưng 8 tháng đầu năm 2013
vẫn còn có đến hơn 700 người Việt vượt biển tới Úc, 50 người tới Đài Loan …là
sao?).
Ngoài ra, do lo sợ “con ngựa thành Tơ-roa” mà chính sách cực đoan “bài
Hoa” cũng tạo ra những xáo trộn lớn trong những năm 77-80 tạo cớ cho kẻ thù
phương Bắc “dạy cho VN một bài học”.
Sau khi xảy ra cuộc xâm lược “đòi đất” của Polpot ở biên giới Tây Nam
được sự hậu thuẫn của quan thầy của chúng là Trung quốc bị VN phản công đánh
bại, Tiếp sau đó ở biên giới phía Bắc Trung Quốc đã đem 60 vạn quân xâm lược
cướp phá giết chóc tại tỉnh biên giới phía Bắc.
Trong mấy cuộc chiến tranh đã qua do đảng lãnh đạo, nếu nói đánh giá
khách quan và công bằng, thì chỉ có cuộc chiến tranh bảo vệ biên giới 1979 mới
thực sự là “công lao” có ý nghĩa nhất của đảng, vì đây mới thực sự là cuộc
chiến tranh để giữ độc lập, chủ quyền cho tổ quốc (để giữ lấy đất nước cho đảng
cầm quyền?) – nhưng điều này, ngày nay “đảng ta” sợ Trung Quốc đến mức không
những chẳng dám tự hào (mà khiếp nhược Trung Quốc đến nỗi cấm cả dân kỷ niệm
ngày đánh thắng Trung Quốc xâm lược, tạo điều kiện cho Trung Quốc lập rất nhiều
”nghĩa trang liệt sỹ Trung Quốc” (chết do xâm lược mà được dựng nghĩa trang
liệt sỹ ngay trên đất VN - có lẽ nay mai Gò Đống Đa cũng được xây nghĩa trang
liệt sỹ Trung Quốc chăng?) – nhất là sau hội nghị Thành Đô đến nay (là hội nghị
đầu hàng, bán nước của những người lãnh đạo đảng), họ tôn vinh 16 chữ vàng và 4
tốt, mặc cho TQ cướp biển đảo, lấn đất liền, bắt ngư dân, khoan dầu ngoài biển
của VN (làm trò mua tàu ngầm, sắm máy bay SU30, tên lửa S300 để lấy lòng dân hay
để gửi phần trăm vào đó? Vũ khí không xác định rõ kẻ thù thì vũ khi đánh ai, ai
dám ra lệnh đánh, ai đánh?).
Tới những năm 1989-1992, lo sợ phong trào đòi dân chủ như Đông Âu và
Liên Xô làm sụp đổ mình, lãnh đạo đảng “ta” không những không nhận ra quy luật
khách quan về sự sụp đổ không thể tránh khỏi được của cái gọi là ”lý tưởng CS”
và chế độ “CNXH” hoang đường, mà còn bảo thủ khi ông Nguyễn Văn Linh sang Đông
Âu với đề nghị “cứu CNXH” (chỉ sau đó một tháng thì toàn bộ khối Đông Âu và
Liên Xô sụp đổ).
Thất bại với việc cầu và “cứu” CNXH ở Liên xô và Đông âu, đảng ta lúng
túng (hết chỗ dựa về hệ tư tưởng?) và, thay vì quay về với quy luật khách quan
là lấy chủ nghĩa dân tộc làm trọng như các quốc gia khác trên thế giới, thì lại
tiếp tục tôn thờ “ý thức hệ” lỗi thời, mà ngả hẳn vào lòng CS Trung quốc để
tiếp tục con đường “XHCN?” (giả cầy). Bắt đầu từ 9/1990, sau khi những người
đứng đầu đảng và nhà nước VN sang Thành Đô (TQ) để “dàn hòa” với “đảng anh em”
nhằm “cứu CNXH” (thực chất đây chính là sự đầu hàng nhục nhã đối với kẻ thù của
dân tộc cốt chỉ để lấy chỗ dựa tồn tại cho cái “ý thức hệ” cộng sản – đảng CS)
mà để có chỗ dựa này cho đảng CSVN, thì ngay sau đó VN đã phải chịu “những điều
kiện tiên quyết” (rất đau đớn về biên giới và lãnh thổ…) để đổi lấy việc “bình
thường hóa quan hệ” giữa hai nước – thực chất là bảo kê cho sự tồn tại của đảng
CSVN nhờ vào CS Trung Quốc). Đây là quyết định mù quáng và nguy hiểm nhất mà hệ
lụy của nó thì ngày càng rất rõ ràng.
Quay về nước, để ngăn ngừa đối lập, ngăn tự do dân chủ “quá trớn”, đảng
chính thức giải tán 2 đảng Xã hội và Dân chủ, mặc dù trước đó chỉ là 2 đảng
hình thức, do đảng quản lý và tự đưa thẳng vào Điều 4 Hiến pháp cái điều rất
mất dân chủ và trơ tráo là: chỉ riêng có và duy nhất đảng CS mới được quyền và
vĩnh viễn cầm quyền lãnh đạo nhân dân (bất luận đảng xấu tốt ra sao?).
Cùng với chế độ công hữu, quy định quản lý đất đai là của “toàn dân”,
của chung hoá ra là chẳng của riêng ai, và vì thế người dân đã không làm chủ
thực sự mà quyền định đoạt thuộc về nhà nước, trong khi nhà nước là của đảng,
mà đảng thì trao toàn quyền cho người trực tiếp cầm quyền, sinh ra tệ cha chung
không ai khóc, người có quyền chức tha hồ mặc sức tham ô.
Chính 2 cái “tử huyệt” đó, 2 cái nền tảng đó của CNXH mà đảng có được
quyền lực tối đa, quyền lợi tối đa và chính những người có quyền lực đã ”tự
diễn biến” do cán bộ cầm quyền của đảng đã không thắng được chính mình, thoái
hoá biến chất về đạo đức và lối sống rất nhanh (nhất là từ khi “đổi mới” theo
“kinh tế thị trường, định hướng XHCN”), biến đảng từ một đảng cách mạng thành
một đảng hoạt động chỉ vì quyền lợi của một thiểu số người cầm quyền, “nhóm lợi
ích” và lũ mafia thao túng mọi đường lối chính sách của đảng và nhà nước.
Khi đã nắm được toàn bộ quyền lực, các cán bộ có quyền chức từ bắt đầu
tư lợi, từ thu vén cá nhân làm giàu, đến tham ô vơ vét, từ sống xa dần cuộc
sống người dân đến cuộc sống xa hoa, truỵ lạc, sa đoạ về phẩm chất đạo đức và
lối sống người cách mạng. Cứ vậy quá trình diễn biến “Tham-Sân-Si” làm biến chất
người cầm quyền trong đảng, những người này, nhân danh đảng đã dần biến đảng từ
một đảng cách mạng, thành một đảng phản động, đi ngược lại lợi ích của dân,
thậm chí chống lại nhân dân, mà họ lại đổ cho “thế lực thù địch” đã dùng “diễn
biến hòa bình” biến cán bộ của họ thành “tự diễn biến…”
Thực chất THAM NHŨNG LÀ BẢN CHẤT CỦA MỌI CHẾ ĐỘ ĐỘC TÀI ĐỘC ĐẢNG TOÀN
TRỊ, NÓ LÀ MỤC ĐÍCH TỒN TẠI, LÀ THUỘC TÍNH BẤT BIẾN CỦA MỌI CHẾ ĐỘ ĐỘC TÀI
nhưng nó tác oai tác quái nhất là với các chế độ độc đảng cs toàn trị trong đó
tiêu biểu là đảng csVN.
Hiện nay đã đến “một bộ phận không nhỏ - tức là phần lớn” đảng viên hư
hỏng thoái hoá biến chất cách mạng, tham nhũng, hủ hoá về đạo đức lối sống thì
lãnh đạo ai?
Giới lãnh đạo quyền lực từ hơn chục năm lại đây đã tập hợp thành hệ
thống, thành nhóm lợi ích để thao túng đường lối chính sách của đảng và nhà
nước, để thực hiện tham nhũng khép kín từ trung ương đến địa phương. Những
quyết sách của họ để lại những hậu quả hết sức nghiêm trọng về kinh tế. Các vụ
PMU, Vinashin, Vinalines… và rất nhiều vụ khác bị bưng bít che giấu, đã làm mất
đi phần lớn tài sản của quốc gia vào túi các quan tham, quy ra ngang với 60 tỉ
USD (1,4 triệu tỷ đồng-theo thống kê đã được che đậy bớt của nhà nước), số tiền
nợ nước ngoài tới độ kinh khủng (=165 tỉ USD, theo thống kê quốc tế=1,5GDP hàng
năm) phải đến 2 năm chỉ làm, không ăn tiêu mới trả nổi.
Trước tình hình đó, chính phủ (X) giao cho các ngân hàng phải gánh nợ
(trả tiền thay Vinashin), bù vào sự “thất thoát” của các doanh nghiệp nhà nước.
Chính vì vậy, mà các ngân hàng có chỗ dựa (có lý do để tìm nguồn “bù vào
chỗ đã gánh nợ thay”) để tự tung tự tác vơ vét, bằng cho vay nặng lãi làm cho số
doanh nghiệp đã phá sản có thể tới một nửa số doanh nghiệp từng có, số còn lại
đang đứng trước bờ vực phá sản, thị trường nhà đất đóng băng mà để cứu nó thì
với riêng HN, nhà nước cần phải bơm ra khoảng vài chục tỷ USD. Những kẻ
cầm quyền tìm mọi cách vơ vét hết tốc lực trong nhiệm kỳ của mình bằng khai
thác ồ ạt tài nguyên (dầu mỏ, than, sắt, bô xít, vonfram, ….) đem bán, đẻ ra
những dự án khủng (đường sắt cao tốc Bắc Nam, Điện hạt nhân, Sân bay Long
thành, Sân bay Tiên lãng…. ) để có cớ vay nợ quốc tế về lấy tiền chi và rút %
ra chia nhau.
Bao nhiêu thứ thuế phí liên tục được sáng tác ra để móc hầu bao người
dân. Bao nhiêu gạo, cà phê, điều, bao nhiêu cá tôm …. đem xuất khẩu để có tiền
trả nợ, bù vào thâm thủng, trong khi nhiều vùng sâu vùng xa dân phải ăn mèn mén
quanh năm.
Người công nhân “giai cấp tiên phong” (mà đảng luôn nói là người đại
diện quyền lợi cho họ) thì thất nghiệp, lương thấp đến độ “khoái ăn sang” mà để
có chỗ ở, họ cần mấy trăm năm may ra mới mua nổi một căn hộ vài chục m2, các
ngành giáo dục, y tế làm cho người dân điêu đứng khi đi học, thà chịu chết vì
không có đủ tiền để đi chữa bệnh, chất lượng giáo dục, y tế quá tồi tệ, các
doanh nghiệp độc quyền do nhà nước nắm tự do tăng giá xăng dầu, điện làm cho
thu nhập thực tế của người dân liên tục sụt giảm, các loại thuế phí tăng liên
tục để móc sạch túi tiền của người dân, nền văn hoá dân tộc bị băng hoại, các
giá trị nhân bản bị đảo lộn: tung hô những chuyện chân dài bồ bịch, đĩ điếm, cờ
bạc, loạn luân, chém giết, lối sống hủ bại dẫm đạp lên nhau để sống, không coi
trọng đạo đức nhân cách kể cả giới lãnh đạo chóp bu.
Trước những đòi hỏi về tự do dân chủ, chống TQ xâm lược, chống tham
nhũng…, rất nhiều người nổi tiếng là nhân sỹ, trí thức hàng đầu, nhiều vị là
tướng lĩnh lão thành cách mạng và những người có công với nước, những người
từng tham gia “khai quốc công thần”, cùng hàng vạn người dân đã mạnh dạn đề
xuất nói lên những kiến nghị, góp ý để đảng nhà nước có những cải tổ thích hợp
mà trước hết là xây dựng một bản hiến pháp thật sự vì dân, thật sự công bằng
dân chủ văn minh tiến bộ làm cơ sở cho sự phát triển tốt đẹp nhất của đất nước.
Nhưng thay vì tiếp thu, khuyến khích người dân để tự điều chỉnh hoàn thiện mình
– những người cầm quyền lại tìm cách theo dõi, ngăn cản đe dọa, vu cáo và đàn
áp bắt bớ bỏ tù người dân nói lên sự thật, gây lên bao nỗi oan trái và bất bình
của những người có tâm có tầm, của những người dân nặng lòng với vận mệnh đất
nước; họ thủ tiêu nhân tài bởi không có tuyển dụng cạnh tranh minh bạch…
Ấy vậy nhưng khi “phê và tự phê”, “bỏ phiếu tín nhiệm” (những trò mị dân
rẻ tiền đã quá quen thuộc xưa cũ) cả 175 uỷ viên TW, và 500 ông nghị gật (do
đảng chỉ định – vì >92% nghị là đảng viên, quan chức đương chức) không tìm
ra được một “con sâu” nào, không quy kết được cho một cá nhân phạm tội nào - chỉ
có những kẻ tay sai dưới quyền phải chịu làm hình nhân thế mạng cho họ (nhưng
cũng là những án tù rất nhẹ nhàng chưa đủ sức răn đe, kể cả vụ Dương Chí Dũng
dù đã khai ra đến ủy viên trung ương, thượng tướng thứ trưởng bộ CA Phạm Quý
Ngọ, rồi cả ủy viên bộ chính trị bộ trưởng CA Trần Đại Quang thì vụ việc rồi
cũng đã được giới cầm quyền chóp bu cho chìm xuồng để bảo vệ "uy tín"
cho đảng), hiến pháp thì không do một quốc hội lập hiến thảo ra, cũng không
được người dân phúc quyết dưới sự giám sát khách quan công khai minh bạch của
quốc tế mà ngay việc gọi là “sửa đổi” thì cũng là trò ảo thuật lừa đảo trí trá
chỉ nhằm củng cố thêm độc tài đảng toàn trị mãi mãi và các ông nghị gật phải bỏ
phiếu theo lệnh của bộ chính trị csvn để “thông qua” ….
Như vậy xin hỏi quý vị rằng: tình hình đảng và nhà nước ta như thế thì
liệu, còn cứu chữa được đảng và chế độ không?
Với một thể chế chính trị lạc hậu, phản động, chống lại người dân và còn
ngoan cố khư khư giữ gìn thì chỉ là đồng lõa câu giờ vơ vét và gây thêm tội ác
với nhân dân?.
CẦN PHẢI LÀM RÕ MỘT ĐIỀU:
Từ khi cướp được chính quyền, đảng cs chỉ chăm lo “dạy” dân ca ngợi
“công lao” đảng , “dạy” dân trung thành với việc làm nô lệ cho đảng cs.
Nước người ta thì tự hào là nước làm ra được máy bay, ô tô; dân người ta
tự hào đi học không mất tiền đến tận hết đại học, người ốm đau vào bệnh viện
không mất tiền, người dân thường cũng được ứng cử và trực tiếp bầu đến tổng
thống…. Nhưng dân ta được đảng dạy phải luôn luôn tự hào đánh thắng Pháp Mỹ.
Vậy thế nào là đánh thắng? và mục đích của đánh thắng là gì? Đánh thắng cho
ai?- núi xuơng sông máu người dân đổ ra nhưng người dân chẳng những không được
tự do mà còn mất tự do hơn chế độ cũ, phải chịu bất công hơn chế độ cũ (vậy
thắng để làm gì ? lấy độc lập cho đất nước hay lấy quyền cai trị cho người cs,
tránh tư bản ngoại bang để rồi lại làm tay sai cho cs quốc tế trước đây và tàu
cộng khựa ngày nay?).
Cái quan niệm "đánh" thắng - nếu không vì mục đích bảo vệ tổ
quốc thì bản thân nó đã thiếu tính nhân văn, bởi trong tất cả các cuộc chiến
tranh dưới danh nghĩa gọi là "giải phóng", "trấn áp bạo
loạn"...(nếu không vì mục đích bảo vệ tổ quốc) thì phần thiệt hại đều
thuộc về người dân, chỉ có người cầm quyền này thắng người cầm quyền kia mà
thôi.
Khi đánh nhau thì cs luôn đem dân ra làm lá chắn (nhất là chống chiến
tranh không quân Mỹ ở Miền Bắc-vì trận địa, doanh trại quân đội thường làm ở
cạnh nhà dân hoặc ngay trong khu dân cư đông đúc, hòng làm cho đối phương vì sợ
dân chết lây mà không dám đánh?).
Để có được cái kết quả "đánh thắng" ấy, mà ta chết gấp nhiều
mấy chục lần phía “địch” rồi sau khi thắng lại quay ra làm tay sai cho thằng
mất dạy khốn nạn hơn thì thắng cái gì? ai thắng đây?; đánh thắng bằng giết được
nhiều người mà chủ yếu vẫn là những người anh em cùng dòng giống Việt của ta,
mà giết những ngưòi cùng giòng giống thì nhiều gấp hàng chục lần của ngoại bang
thì ta giết nhau nồi da xáo thịt chứ hay ho gì mà khoe mà tự hào - ngu hết chỗ
nói.
Hơn nữa, nắm quyền lực bằng cách bắn giết người của chế độ cũ rồi cướp
đoạt và áp đặt quyền cai trị của mình đối với dân chúng như đảng csVN thì đó là
hành động cướp đoạt bất công, phi lý chứ vinh quang vẻ vang gì?
Một lực lượng chính trị lên
cầm quyền chỉ được coi là chiến thắng vẻ vang và vinh quang khi và chỉ khi họ
thắng bằng việc cạnh tranh thi thố tài đức giữa các đối thủ chính trị, thông
qua tổng tuyển cử ứng cử tranh cử và bầu cử tự do công khai dưới sự giám sát
khách quan minh bạch của quốc tế, mà người ta được đa số người dân tín
nhiệm lựa chọn bầu lên - đó mới thực sự vẻ vang và vinh quang và người cầm
quyền ấy mới đủ chính danh về tư cách. vì thế, sự cầm quyền của đảng csvn xưa nay là hoàn toàn
bất chính, (mà người đời nay hay nói khác đi là không chính danh để cho
nó khỏi nặng nề) bởi vì nó giành quyền thống trị xã hội bằng bắn giết và áp đặt
chứ nó không do qua cạnh tranh tự do dân chủ minh bạch mà được người dân tín
nhiệm bầu lên, nó tự đẻ ra "hiến pháp", tự nặn ra "quốc
hội" nhằm duy trì nền cai trị độc tàì đảng toàn trị vĩnh viễn .
Đảng cs “dạy” Và bắt mọi công dân phải ghi nhớ “công ơn” đảng (hơn cả
công ơn cha mẹ sinh thành nuôi nấng mình, hơn cả tổ tiên gia tộc mình!) để rồi
đòi "muôn năm” cai trị dân. (cứ xem họ treo mấy cái khẩu hiệu: “đảng csVN
quang vinh muôn năm” lên trên và lên trước cả “nước cộng hòa….VN muôn năm” đã
thấy ngay sự hợm mình ngạo mạn của họ. Ngay bảng hiệu cộng sở, họ treo tên
“đảng ủy” luôn trước cả “hội đồng nhân dân” và “ủy ban nhân dân” ...); việc làm
lưu manh đó cũng như việc bịp bợm trong lạm dụng ngôn từ, đánh tráo khái niệm:
báo tiếng nói của đảng nhưng đánh tráo thành báo “nhân dân”, “thế lực thù địch
của đảng” thì đánh đồng tráo vị thế thành thế lực thù địch của nhân dân….- thế
nhưng họ vẫn leo lẻo nói “dân chủ”, nói quyền lực trên hết thuộc về nhân dân.
Ngay cái gọi là quốc hội, với 92% là đảng viên đương chức được đảng lệnh
cho mặt trận tổ quốc bắt dân phải bầu thì làm sao quốc hội là cơ quan đại diện
cho quyền lực của người dân? có tiếng nói của dân? nó chỉ là bù nhìn làm theo
lệnh đảng để lừa bịp quốc tế rằng có quốc hội là dân chủ?
Hiến pháp là luật mẹ của mỗi nước, nó sinh ra để làm căn cứ bảo vệ cho
mọi người dân. Nhưng hiến pháp VN là nơi đảng kể lể công lao (? tội thành công)
trước dân và biến hiến pháp của quốc gia thành một bản nội quy nhà tù để đảng
cai trị người dân vĩnh viễn.
Tất cả những tiêu chí phổ quát về những quyền con người trên thế giới bị
đảng cs lấy cớ đặc thù mỗi quốc gia để tước đoạt của người dân, không cho nguời
dân được hưởng cả những quyền tối thiểu của con người như tự do ngôn luận, tự
do tiếp nhận và phổ biến thông tin trên mạng ....,
Đã vậy, mỗi khi có ý kiến người dân tham gia góp ý, hiến kế, kiến nghị,
tố cáo thì họ bỏ ngoài tai, họ tìm cách che giấu sự thật, họ quy kết những
người đòi hỏi dân chủ tự do là “gây rối”, ”phản động”, ”thế lực thù địch”,
”tuyên truyền chống phá nhà nước”… để lấy cớ đàn áp, bắt giam, bỏ tù họ.
Tóm lại, CNCS thực chất là tà thuyết lừa mỵ giai cấp CN và nhân dân lao
động, hay là thứ CN hoang tưởng đã phá sản ở ngay quê hương nó sinh ra và gần
hết hệ thống ngay từ cách đây hơn 20 năm - thời gian đó đủ để cho người cầm
quyền CS ở VN biết mở mắt ra, không phải ngần ngại gì mà không vứt tổ nó đi,
chứ không cần phải chữa chạy với mưu kế “sách lược” gì - nếu thực tâm vì dân vì
nước - chẳng qua là kẻ cầm quyền đang lợi dụng nó “chết từ từ” để có thời gian
nhằm mưu lợi riêng trong những tháng ngày còn lại.
Chưa bao giờ những vấn đề khó khăn về kinh tế được đảng CS giải quyết
một cách căn bản: bởi lẽ cái nền tảng công hữu là nền tảng không cho phép phát
huy cái mặt tốt của quản lý, của trách nhiệm cá nhân, là phải tham ô tham nhũng
vì nó là một thành phần của hệ thống (tham nhũng làm thuộc tính cơ bản và bất
biến của mọi chế độ độc tài và là bản chất của chế độ độc tài), là sản xuất
không có năng suất cao, chất lượng kém vì không cần cạnh tranh.
Đã là so sánh để thấy tiến bộ hay yếu kém thì phải khách quan, minh
bạch, đừng“mèo khen mèo dài đuôi” như vậy, đừng “trung ương hát, quan chức khen
hay” như vậy:
Để biết mình tiến bộ hay thua kém, người ta không thể so sánh với chính
người ta, mà phải so sánh với người khác để thấy mình giỏi giang cao lớn hay
yếu kém ở chỗ nào?
Không thể so đứa con của mình 15 tuổi hôm nay, so với chính nó khi 5
tuổi để nói rằng nó đã cao, nặng, và giỏi hơn trước rất nhiều. Mà phải so nó
với con nhà hàng xóm cùng lứa tuổi mới biết con nhà mình cao, nặng, và giỏi hơn
hay kém hơn?
Với một quốc gia cũng vậy, phải so sánh với phần lớn các quốc gia khác
khi có cùng một điều kiện, đừng đổ vì chiến tranh (do ai tạo ra? tại sao họ
không có chiến tranh? mà mình cứ phải chiến tranh? vẫn có cách tránh chiến
tranh khác kia mà, hơn nữa để xảy ra chiến tranh thì lỗi đó có phải là lỗi của
dân không?).
Cộng sản, XHCN tốt đẹp nhưng như Bắc Triều tiên, Chủ nghĩa tư bản xấu xa
mà như Hàn quốc, Thụy điển thì nên chọn mô hình nào?. Đó là một ví dụ về sự
tương đồng như nước ta.
Về cái thói tuyên truyền “mèo khen mèo dài đuôi”: những cái thành công
tạm thời đạt được là do người cầm quyền bất lực buông xuôi mới thành ra nới
trói cho người dân nên đã có những chuyển biến tích cực trong nông nghiệp chứ
không phải tài giỏi gì ở người lãnh đạo.” Mất mùa là tại thiên tai, được mùa
bởi tại thiên tài đảng ta”, nếu mà đảng có dân chủ và cầu thị thì những tiến bộ
đó đã có từ những cuối thập niên 60 TK20 chứ không phải đến 1986.
Còn với các ngành khác, có vẻ ngoài là “tiến bộ, phát triển” như điện,
đường sá giao thông, xây dựng là liên quan đến số tiền khủng vay nợ về đầu tư
mà dựa vào đó, số % móc ra đút túi các quan nhà ta là rất lớn, đấy không phải
là thực lực của nền kinh tế, đó là số tiền vay nợ nước ngoài (con số quốc tế
thống kê đến 165-170 tỷ USD, bằng 2.000Mỹ kim/đầu người dân VN) mà nếu người ta
đòi thì có mà bán hết thóc gạo, dầu thô, than, sắt, cá tôm, cà phê, các khu đô
thị, đường sá…thậm chí cả “gái xuất khẩu’ cũng chẳng đủ trả một phần số nợ ấy.
Hiện tại, tất cả tài nguyên đất nước (mỏ dầu, than, sắt, bô xít…) đang bị các
“nhóm lợi ích” ồ ạt khai thác vơ vét bán để lấy tiền riêng, vậy vài chục năm
nữa thế hệ con cháu đất nước này sống bằng cái gì đây?
Chính vì đảng cộng sản độc quyền cai trị mà đất nước ta bị kìm hãm đà
phát triển, không theo được nhịp độ chung của thế giới, kể cả so với những nước
xung quanh. Sự thật đã công bố Việt Nam thụt lùi 51 năm so với Indonesia, 78
năm so với Thái Lan, 158 năm so với Singapore (báo cáo đề tài khoa học cấp nhà
nước do trường đại học Kinh tế quốc dân làm theo yêu cầu của Ủy ban Kinh tế của
Quốc hội - báo Người lao động), trong khi trước 1975 kinh tế của họ không hơn
gì nước ta.
Đừng thấy bây giờ có nhiều hàng hoá, hàng rẻ hơn thời trước mà cho đấy
là “thành tựu” do đảng làm ra. Nếu không “mở cửa” để được tư bản giãy chết cho
tham gia vào cái chợ chung WTO, để mà có hàng mà mua, để có chỗ mà bán hàng,
thì đến cái quần lót người dân mặc cũng sẽ còn phải phân phối. Đó là cái thuận
lợi thời gian đầu gia nhập WTO mang lại hàng hoá nhiều cho mà mua thôi, cái này
là cái ưu thế chung của 20 năm đầu được mua và bán trong cái chợ đó chứ đảng ta
tài tướng gì ? Tới 2015 là thời điểm đáo hạn dồn dập của các khoản nợ quốc tế,
cũng là thời điểm vơ vét của nhiệm kỳ đại hội 11 đảng kết thúc, bấy giờ là thời
điểm hết nói phét bắt đầu đấy quý vị ạ.
Nếu là người đang ra sức lập luận bênh vực bao che cho đảng cs (bảo
hoàng hơn vua?), vậy quý vị đã xem “dự thảo hiến pháp” của Nhóm kiến nghị 72
chưa? Tại sao nhà cầm quyền VN lại sợ bản kiến nghị 72 đến như vậy? Và bản kiến
nghị 72 đó nội dung có thật sự “phản động" không hay hay nó tiến bộ, dân
chủ hơn so với bản “hiến pháp của đảng” mà đảng và nhà nước cứ quy chụp, nhưng
không dám và không vạch được ra cái nội dung nào là “phản động, chống phá” và
không dám công khai và cố tình không công khai kiến nghị 72?
Để khách quan, quý vị hãy xem kỹ và đối chiếu 2 bản hiến pháp đó mà rút
ra lẽ phải. Tại sao Nhà báo Nguyễn Đức Kiên có "Tuyên bố công dân tự do”,
Tại sao có Góp ý của hội đồng Giám mục VN, mà những lời tuyên bố, kiến nghị,
góp ý ấy dù mới được rỉ tai truyền miệng, phải xem lén trên mạng bị tường lửa,
dù bị bôi nhọ, ngăn cấm đe dọa, bắt bớ bỏ tù; sau khi công bố trên mạng chỉ một
thời gian ngắn vẫn có hàng chục ngàn người “dám ký tên?” Do quá khát khao một
nước VN có tự do dân chủ, công bằng văn minh và phát triển, một nước VN độc lập
tự do, mà ở đó người dân thực sự hạnh phúc ngang với các quốc gia khác trên thế
giới, đó là tiếng nói thật lòng, là nguyện vọng tha thiết chính đáng của người
dân VN hiện nay. Nhưng trái với những tuyên bố của người cầm quyền rằng “khuyến
khích tự do góp ý xây dựng hiến pháp”, “không có vùng cấm” thì họ lờ tịt, ngăn
và giấu không cho dân được biết nội dung kiến nghị 72, tuyên bố công dân tự do,
góp ý của hội đồng giám mục… ấy như thế nào, nhưng cứ vu bừa, quy kết láo rằng
là “phản động, thế lực thù địch…”.
Về mặt nguyên lý: “tồn tại xã hội quyết định ý thức xã hội”, “cơ sở hạ
tầng quyết định kiến trúc thượng tầng”, vậy thế thì với kinh tế như hiện nay
(thực chất là kinh tế tư bản, sản xuất theo quan hệ sản xuất tư bản chủ nghĩa,
lấy lợi nhuận làm hàng đầu, với nhiều thành phần-điều mà trước đây những nhà lý
luận cs ra sức phê phán vì cho là bóc lột, thì nay nhổ ra rồi liếm lại), vậy
tại sao vẫn đòi một mình một chợ lãnh đạo (thì lãnh đạo sao được với những
thành phần ngoài quốc doanh?) ngày nay, CNXH kiểu Việt nam là “kinh tế thị
trường, theo định hướng XHCN” thì thật là điều nực cười, bởi không thể ăn thịt
chó mà lại bảo rằng tôi đang ăn chay, lừa bịp kiểu này thì liệu lừa được ai? Bế
tắt về lý luận đến mức cứ “phát kiến” bừa (đúng hơn là thủ đoạn lừa dân?), bởi
chỉ họ mới có quyền nói, còn người dân thì đã bị họ bịt miệng-bịt tai-bịt mắt
bằng hệ thống tuyên truyền đồ sộ độc quyền với 17000 người “cả vú lấp miệng em”
mà mỗi năm hệ thống này tiêu mất hàng ngàn tỷ tiền thuế của dân đóng góp .
"...KHÔNG THỂ BỊT MIỆNG CẢ MỘT DÂN TỘC MÀ NGƯỜI TA KHÔNG THỂ KHUẤT
PHỤC BẰNG LƯỠI KIẾM CỦA ĐAO PHỦ"- kết luận ấy của Louis Aragon- nhà báo
Pháp thế kỷ trước sau vụ thực dân Pháp hành quyết chém đầu anh hùng Nguyễn Thái
Học, Phó đức Chính và các đồng chí của ông - được ghi trên tấm bia tại đài
tưởng niệm khởi nghĩa Yên bái phải chăng cũng là lời nhắc nhở với kẻ cầm quyền
VN hiện nay?.
Tóm lại, CNXH thực sự là hoang đường, chế độ CSVN thực sự đã trở lên lưu
manh phản động. Sẽ không bao giờ đảng CSVN khắc phục được những cái “sai lầm”
nếu còn tiếp tục không “nghe dân và vì dân”, quay lưng lại với người dân và còn
ngu xuẩn coi Mỹ như một kẻ xâm lược, hay bạc nhược ươn hèn với bọn bành trướng
Trung Quốc bằng luận điệu mỵ dân “nước xa không cứu được lửa gần”, “lạt mềm
buộc chặt?”. Khỏi phải bàn dài dòng: nếu không đa đảng nhanh thì không những
đảng CS không giữ được (ngay cả cái xác chứ đừng nói cái hồn) mà đất nước này
sẽ rơi vào tay đại Hán, điều này đang hiện hữu rất nhanh chóng.
Phải nhìn thẳng vào sự thực: Đảng Cộng Sản Việt Nam không phải là một đảng yêu nước và không
ai trong số những người có quyền nhất trong chế độ đặt quyền lợi của đất nước
và dân tộc lên trên hết cả. Họ ứng xử với người dân không khác gì một lực lượng
chiếm đóng của tàu cộng. Tất cả đều chủ trương đàn áp thẳng tay mọi khát vọng
dân chủ của người dân để ngoan cố tồn tại bất chính.. Dù muốn bưng bít sự thật,
muốn dập tắt tiếng kêu của người dân bằng những thủ đoạn và hành động nham hiểm
độc ác, tàn bạo đến đâu thì những kẻ cầm quyền của đảng csvn cũng sẽ không bao
giờ đạt được mục đích, bởi hướng tới một xã hội tự do dân chủ, một chế độ đa
nguyên đa đảng là khát vọng bỏng cháy của con người VN yêu nước yêu tự do, nó
phù hợp với xu thế phát triển tất yếu của xã hội loài người- điều này không có
một trở lực nào ngăn cản nổi, những kẻ ngoan cố đi ngược lại nguyện vọng tha
thiết chính đáng đó của người dân nhất định sẽ bị lịch sử nghiền nát.
Những kẻ lãnh đạo đảng CSVN nghĩ rằng có thể dựa vào Trung Quốc, cùng
với việc nắm giữ lực lượng công an quân đội để khi cần dùng làm công cụ đàn áp
người dân để tiếp tục duy trì sự thống trị đất nước. Tội này là gì nếu không là
tội của những tên tay sai tiếp tay cho kẻ xâm lược? tội phản quốc?, đây là
trọng tội của họ đối với nhân dân và lịch sử VN.
Phải nhìn thẳng vào sự thực:
Thủ phạm đã gây ra hàng triệu cái chết cho người dân VN suốt 80 năm qua
chính là đảng CS. Thủ phạm gây ra bao bất công trong XHVN hiện nay chính là
đảng CS. Thủ phạm gây ra sự tụt lùi (hiện nay và mãi mãi về sau cho tương lai
dân tộc) so với các nước khác trên thế giới chính là đảng CS. Thủ phạm gây ra
sự bạc nhược ươn hèn, quỳ gối làm tay sai cho tàu cộng, bán đất buôn dân chính
là đảng CS. Thủ phạm của nạn tham nhũng vô phương chữa trị chính là đảng CS.
Thủ phạm của việc phá hoại đạo đức con người VN, hủy hoại nền tảng văn hóa
truyền thống mỹ tục thuần phong VN hiện nay chính là đảng cs.
Do bị bưng bít sự thật, bị tuyên truyền nhồi sọ đánh trúng vào khát vọng
xoá bỏ bất công đem lại tự do (giải phóng giai cấp, xây dựng công bằng xã hội,
không còn người bóc lột người, người dân làm chủ xã hội), khát vọng độc lập dân
tộc (chống xâm lược, giải phóng dân tộc) và giàu mạnh (xây dựng xã hội chủ
nghĩa giàu đẹp, làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu... )-những cái bánh vẽ ấy
đã làm dân ta ngộ nhận sự lừa bịp như là lẽ phải, như là lý tưởng hiện thực làm
cho người ta mù quáng, cuồng tín thờ phụng sự dối trá, tự nguyện làm con rối,
làm vật hy sinh cho đảng cs thực hiện chính sách bắn giết, cướp quyền nhằm mục
đích áp đặt sự độc tài toàn trị xã hội giành những THẮNG LỢI CHO ĐẢNG trong
suốt 84 năm qua.
Những người cầm đầu đảng csvn đã phạm những tội lỗi cực kỳ nghiêm trọng
với dân tộc trong suốt thời gian cầm quyền và đến nay họ vẫn tiếp tục ngoan cố
lừa bịp để kéo dài việc cầm quyền bất chính gây khổ đau cho người dân vn và cam
tâm làm tay sai cho tàu cộng nhằm biến vn thành một tỉnh lẻ của tàu cộng theo
mật ước bán nước đã ký với tàu cộng ở thành đô (tq) từ năm 1990.
Khai Dân Trí |
No comments:
Post a Comment