Văn Quang - Viết từ Sài Gòn ngày 16.03.2015
Chỉ có người dân là cười không nổi
Đến nay cái không
khí Tết ở VN đã qua đi nhưng điều còn để lại chính là những lễ hội và sự sùng
bái quá mức của người dân và sự “vung tay quá trán” vào những việc cúng lễ của
nhiều gia đình trong dịp Tết.
Có thể nói từ xưa tới nay chưa bao giờ những lễ hội ở VN được phát triển rầm rộ như vào lúc này.
Hiện nay VN có
tới 8.000 lễ hội. Người ta không bỏ quên bất cứ môt tập tục lễ hội nào từ nhỏ
tới lớn, càng ngày quy mô của lễ hội càng được “thần thánh hóa hoành tráng” hơn,
không ít lễ hội bày vẽ đủ thứ để móc túi khách thập phương.
Chẳng ai bắt buộc ai phải đi lễ bái cả, đó là lòng tự nguyện nhiệt thành của khách hành hương. Nếu quyên góp vài ngàn cho quỹ từ thiện, nhiều ông bà còn rất ngần ngại tiếc của, nhưng bỏ ra vài trăm ngàn đi lễ hội, nhét vái chục ngàn “hối lộ tượng Phật” thì người ta chen chúc tự nguyện làm. Không thể đo đếm được bao nhiêu tỉ đã bỏ ra đốt vào những lễ hội.
Chính điều này làm cho ý nghĩa của những ngày nhớ ơn các vị anh hùng hoặc gắn liền với những di tích của cha ông đã mất hết ý nghĩa.
Đó chỉ còn là nơi “mua quan” “cầu lộc” mà chẳng phải làm ăn gì. Đã có hàng trăm trang báo nói về sự kiện này. Cứ như cả năm dốc sức làm ăn vất vả, chỉ đợi ngày lễ là tự giải thoát cho mình bằng cách vung ra cầu tài cầu lộc hy vọng một chút tin tưởng vào năm sau.
Nhìn vào hiện
tượng này có thể dễ dàng nhận định niềm tin vào cuộc sống đang bị sói mòn dữ
dội.
Khi những vụ tù oan chết thảm trong tù, người dân không con tìn vào pháp luật nữa.
Khi những vụ tham nhũng của các quan to bị phơi bày, khi những căn nhà trăm ngàn tỉ của các đại gia chơi ngông bày ra trước mắt thiên hạ, rõ ràng sự xa cách giữa giàu nghèo ở cái đất nước này ngày càng lớn rộng.
Người dân phát thèm và phát khùng vì những ngôi nhà dát vàng, trong khi họ chui trong những căn nhà mục nát, bữa đói bữa no thì làm sao xã hội công bằng cho được!
Bởi vậy hiện
tượng sùng bái thánh thần là cứu cánh duy nhất cho tương lai. Đừng trách người
dân u mê vội mà hãy trách cái xã hội còn đầy bất công này.
Có thể tin chắc
rằng tình trạng xã hội cứ như thế này thì năm sau hay bao nhiêu năm nữa những
hiện tượng tin vào thần thánh vẫn không thể chấm dứt. Năm trước nói rồi, năm sau
vẫn thế. Dường như đó vẫn là “bài học thuộc lòng” của cả xã hội VN từ nhiều năm
nay, kể cả về mặt pháp lý. Ngày càng có nhiều chính sách và luật lệ khiến người
dân bất an.
Nhưng ngoài những
lễ hội phung phí tiền bạc, có một lễ hội rất đặc biệt còn giữ được nét truyền
thống của cha ông thời xa xưa. Tuy nhiên lễ hội này lại không hề có một quan
chức nào tham dự. Ta hãy tìm hiểu ý nghĩa và sự ra đời của lễ hội này.
Lễ hội “Minh Thề”
độc nhất vô nhị tại VN
Sáng
ngày 4/3,
(tức ngày 14 tháng Giêng âm lịch), tại chùa, đình làng Thiên Phúc, làng Hòa
Liễu, xã Thuận Thiên, huyện Kiến Thụy, TP Hải Phòng, đã diễn ra Lễ hội Minh Thề
- thề không tham nhũng, không trộm cắp, không lấy của công làm của
tư.
Sử
sách ghi lại, lễ hội Minh Thề (hay còn có cách gọi khác là Miêng Thệ) có từ năm
1561 khi Thái Hoàng, Thái Hậu Vũ Thị Ngọc Toản (vợ Thái thượng hoàng Mặc Đăng
Dung) đến lập ấp Lan Niểu (nay là thôn Hòa Liễu), vận động dân làng mở rộng diện
tích chùa, làm mới tượng Phật. Bà đã xuất tiền mua được 25 mẫu, 8 sào, 2 thước.
Sau đó, những người dân trong làng thấy việc cung tiến ở chùa mang lại phúc đức nên cung tiến cả ruộng vườn vào chùa. Diện tích chùa và đất canh tác lên tới 47 mẫu, 8 sào, 2 thước.
Trong
thời gian xây dựng, ngoài diện tích chùa, một phần diện tích ruộng vườn được
Hoàng hậu Ngọc và những người có chức sắc trong làng chia cho những người trông
chùa canh tác, diện tích còn lại được cho cấy khoán. Sản phẩm thu được chia cho
người nghèo trong vùng.
Lương
thực dư thừa được tích trữ hàng năm khoảng 3 tấn thóc, do người có chức sắc
trong làng giữ. Để không xảy ra tình trạng tham nhũng của công, Thái Hoàng Thái
Hậu cùng với dân làng đã lập ra Hịch văn Hội Minh Thề. Đối tượng cụ thể là những
người đứng đầu trong làng (Lý trưởng, Phó lý, Chánh hội, Phó hội, Trương tuần).
Trải
qua thăng trầm của lịch sử, năm 2003, lễ hội Hịch văn Hội Minh Thề được chính
quyền địa phương và người dân trong làng khôi phục và giữ nguyên được giá trị
văn hóa thời xưa.
Lời
thề không tham nhũng của dân
Trước
sự chứng kiến của đông đảo nhân dân và du khách thập phương, các vị bô lão và
nhiều người dân trong làng đã thề trước các vị thần linh nếu lấy của công phục
vụ việc công thì được thần linh ghi nhận, nhược bằng tham công lấy của công làm
của tư thì nguyện cầu bị trư thần linh trị tội. Đối với các cụ già đến trẻ phải
dụng bảo con cháu không được tham nhũng, nếu không nguyện cầu bị chư thần linh
trị tội. Những ai trong làng bao che tội phạm, chứa chấp của gian tà cũng sẽ bị
thân linh trị tội.
Sau
nghi lễ cắt tiết gà hòa rượu ăn thề, các bô lão trong làng tiếp tục dâng rượu
thề lên các đại biểu, nhân dân đến tham dự. Tuy nhiên chỉ có các vị cao niên
trong làng khấp khởi đón lấy rượu thiêng cùng lời thề không tham nhũng.
Ông
Phạm Đăng Khoa, nguyên Phó Ban quản lý di tích đền chùa Hoa Liễu, nơi diễn ra lễ
hội Minh Thề cho biết: "Nhờ lời thề mà làng tôi trăm năm qua bình yên, không
cướp bóc, không trọng tội. Mong muốn của dân trong làng là lễ hội được nhân rộng
lên cấp cao hơn nữa để chính quyền và nhân dân chung nhau quyết tâm “dĩ công vô
tư”, không tham nhũng”.
Tại
sao các quan không dám thề?
Tuyệt
nhiên trong lễ hội này không thấy có quan chức nào đến dự lễ hội nâng chén rượu
thề. Tại sao vậy? Không lẽ các quan chức từ làng đến tỉnh không biết đến lễ hội
này sao? Các quan cứ phải xách xe biển xanh có tài xế lái, đưa vợ con đến các lễ
hội danh tiếng linh thiêng hơn để cầu tài, xin lộc, mong được thăng quan tiến
chức, vàng và đô la chảy vào túi nhiều hơn năm ngoái. Một hình thức hối lộ thánh
thần mà không cần phải thề thốt không tham nhũng, bởi không tham thì lấy đâu ra
tiền xây nhà trăm tỉ, củng cố cả ba đời con cháu không hết của.
Các
quan chức không dự lễ hội vì giàn dị là không dám thề, bởi các quan cũng là
những người mê tín hạng nặng, dường như càng giàu sang càng mê tín. Cho nên thề
không tham nhũng lỡ thánh thần hiển linh bóp cổ chết tươi hoặc cho đi tù mạt
kiếp thì sao. Cho nên các quan phe lờ như không biết là thượng sách.
- Bạn
dangloc.nguyen@gmail.com giải
thích:
“Các
quan có tật giật mình. Bản thân tham nhũng vơ vét, lại ngày càng mê tín dị đoan,
thì làm sao dám thề, ngộ nhỡ có thánh thần linh thiêng thì có mà chết toi. Thề
với trời đất, thánh thần thì khó quá, khó quá!”.
- Bạn
lvcuong.ktnd@yahoo.com đề nghị:
“Tôi
nghĩ phải đưa Lê Hội Minh Thệ lên cấp Quốc Gia và tổ chức trang trọng hàng năm
đối với các quan chức từ cấp cao xuống cấp thấp . Nếu làm tốt, Hội thề này có
tác dụng hơn nhiều phương thức bỏ phiếu tín nhiệm hiện nay…”.
Tôi không rõ liệu lễ hội như thế
này có được nhà nước VN và những nhà nghiên cứu lịch sử, hoạch định chính sách
nghiên cứu để phổ biến đến các địa phương hay không. Nếu có chắc chắn các loại
buôn thần bán thánh sẽ bớt đi được đôi phần và lòng dân sẽ bớt bất an hơn bởi
cuộc sống đang ngày càng khó khăn hơn. Nhất là sau cú “tăng giá kép”, điện và
xăng cùng nhau tăng giá vào đầu năm nay đã khiến người dân và cả các doanh
nghiệp lao đao.
Điệp khúc kêu lỗ, tăng giá điện cũ mèm
Cái bài ca chưa tăng giá điện trước
Tết cho người dân hiểu rằng sau Tết sẽ tăng giá chẳng còn xa lạ gì với người dân
Việt. Quyết
định này vừa được đưa ra sau phiên họp của thường trực Chính phủ chiều (5/3) và
có hiệu lực từ ngày 16/3. Theo đó, với mức tăng 7,5%, việc điều chỉnh giá
lần này sẽ đảm bảo việc Tập đoàn Điện lực (EVN) không bị lỗ.
Với
hàng trăm lý do tự cho là “chính đáng” (?) từ Tập đoàn Điện Lực Việt Nam (EVN)
được Bộ Công Thương tích cực yểm trợ, người dân lại è cổ ra đóng thêm tiền điện
hàng tháng. Nhưng người dân tuyệt nhiên không biết sự chi thu lỗ lãi của tập
đoàn điện lực ra sao. Chỉ có các ông độc quyền biết với nhau.
Sau
khi công bố tăng giá điện, trên tờ VN Express còn giật cái tít to tướng: “Giá điện Việt Nam ở mức thấp so với thế giới”
và đưa ra bảng so sánh rất chi tiết về giá điện các nước trên thế giới
với chủ đích rằng giá điện VN so với nhiều nước còn rất thấp để trấn an lòng
dân, và rằng đáng lẽ giá điện ở VN phải tăng nhiều hơn nữa. Cụ thể là có 3 giá
được đề nghị: Tăng 7,5%, 8,5% và 9,5%. Nhưng chính phủ… thương dân nên chọn cái
đề nghị thấp nhất là 7,5%.
Nếu
cần tăng 9,5% chắc sẽ có 2 đề nghị khác là 12% hoặc 13% để chính phủ… thương dân
tăng thấp nhất là 9,5%.
Người
dân bây giờ khôn rồi, ai cũng biết kịch bản này từ lâu. Báo chí VN bây giờ cũng
có vẻ hiền và ngoan hơn nhiều. Nhưng nói gì thì nói lòng dân vẫn bất an khi mọi
thứ đều tăng. Người ta tự hỏi thu nhập bình quân của người Viêt là bao nhiêu so
với các nước khác?
Bạn
Mạnh Phúc phản công ngay dưới bài báo: “Cần phải căn cứ vào
GDP bình
quân đã mới biết là giá điện nước nào cao hơn nước nào. Người dân bình quân phải
đóng bao nhiêu tiền điện một tháng và nó chiếm bao nhiêu % thu nhập của họ. Thế
mới đánh giá được là giá điện cao hay thấp”.
Thật
vậy, thu nhập bình quân đầu người Việt Nam có khi chỉ bằng 1/10 hoặc gần chạm
đáy, vậy thì so sánh giá điện làm chi cho vở bi kịch thêm khôi hài! Chỉ có người
dân là cười không nổi./-
Văn Quang
Khai Dân Trí | Văn Quang |
No comments:
Post a Comment