Văn Quang - Viết từ Sài Gòn ngày 05.10.2015
Đơn xin "mặc quần"
Chuyện
dở khóc dở cười này vừa xảy ra tại một bệnh
viện thuộc vùng Đồng
Bằng Sông Cửu Long (ĐBSCL).
Để
nghiêm túc thực
hiện chủ trương “chỉnh
đốn phong cách, trang phục” của
Sở Y tế, bệnh viện này quyết định toàn thể cán bộ, công nhân viên phải
“chuẩn
hóa trang phục”,
trong đó nữ giới phải mặc váy ngắn.
Nói
cho rõ “trang phục phải chuẩn hóa” ở đây có nghĩa là tất cả các nhân viên phải
mặc đồng phục giống như nhau, chẳng khác nào học trò ở các trường học.
Tất
nhiên phải là loại trường học ở những nơi “văn minh” còn học trò ở nông thôn,
nhất là vùng đồi núi thì có được cái quần cái áo lành lặn đã là may rồi. Nhiều
làng, nhiều bản may mắn được vài nhà làm từ thiện giúp đỡ, các em mặc đủ kiểu
quần áo thuộc loại hàng “si đa”, chữ Anh, chữ Tàu loạn xạ trên ngực trên lưng,
trông như đám múa rối.
Còn
ở Bệnh viện này thì tất cả già trẻ phái nữ đều phải mặc một kiểu giống nhau.
Với các nữ
y tá (hay còn gọi là nữ hộ lý), nữ
bác sĩ trẻ tuổi,
chân còn dài, cơ bắp còn tròn trĩnh thì
mặc váy
có
khi còn quyến rũ hơn.
Nhưng với các bà lớn tuổi, thân hình không còn mi nhon, bắp chân đã quá khổ thì
bắt mặc váy chẳng khác chi… đày đọa!
Họ mất
ăn mất ngủ, chủ tịch công đoàn phải mở cuộc họp lắng nghe ý kiến của các nữ đoàn
viên. Nhiều bà đã khẩn khoản đề nghị cho chúng tôi tiếp tục mặc thứ quần áo nào
hợp với tuổi tác của chúng tôi hơn. Mặc quần vừa tiện, vừa kín đáo cho con cháu
nó khỏi chê cười.
Kết
thúc cuộc họp, nguyện vọng chính đáng của chị em được chuyển lên Ban Giám
đốc.
Để có
cơ sở giải quyết, giám đốc yêu cầu phải có “đơn”.
Thế là
một lá đơn ký tên tập thể có tên là “Đơn xin… mặc quần” do công đoàn chuyển lên
cấp trên!
Muốn
thi hành chỉ thị một các “nghiêm túc” hơn, có lẽ cấp trên phải làm một cuộc
“khảo sát” xem bà nào mới được phép mặc quần. Có thể các bà lại có dịp đứng một
hàng ngang cho Ban Giám Đốc “thẩm tường” và “thẩm định”.
Bạn Bùi Hoàng Tám nhớ đến cái mấy câu ca dao từ ngày xưa, nói về chuyện “cấm quần không đáy” thời vua Minh Mạng:
“ Tháng sáu có chiếu vua ra
Cấm quần không đáy, người ta hãi hùng
Không đi thì chợ không đông
Đi thì phải mượn quần chồng sao đang ”.
Cấm quần không đáy, người ta hãi hùng
Không đi thì chợ không đông
Đi thì phải mượn quần chồng sao đang ”.
Nhưng
chuyện làm đơn ở VN từ lâu đến này đã thành một “tiền lệ”, làm bất cứ cái gì
cũng phải có đơn, đủ kiểu đơn, kể cả đơn xin được nộp phạt, quyền công dân cũng
phải làm đơn xin, trình bày ý kiến với ông Đại biểu Quốc Hội cũng phải làm đơn.
Cử tri
phải làm đơn cho ngài đại biểu dân
Cụ thể
là trong cuộc tiếp xúc cử tri thông báo kết quả của kỳ họp Quốc hội vừa qua, cử
tri Tạ Quang Hưng ở phường Tân Định, Q1. TP. Sài Gòn, thẳng thừng thể hiện
sự bực tức của mình về khiếu nại kéo dài, nhất là phần “thủ tục”. Ông
kể:
“Tôi
gặp một Đại biểu Quốc Hội (ĐBQH) trình bày nguyện vọng của gia đình mình.
Đại
biểu này nghe xong bảo: “Ông làm đơn gửi cho tôi!”.
Tôi
mừng quá, về viết đơn kèm thêm một bộ hồ sơ photo, và cầm đến văn phòng ĐBQH
cách nhà hơn một cây số.
Tới
nơi nhân viên văn phòng bảo: “Không nhận đơn trực tiếp, phải gởi qua bưu điện”.
Thế là tôi phải trở ra, tìm bưu điện gửi!
Vậy mà
cho đến nay đã cả năm trời chưa thấy kết quả giải quyết, chưa ai hồi âm cho tôi
biết đơn của tôi đi đến đâu rồi.”
Ông
Hưng băn khoăn: “Tôi không hiểu vì sao chúng ta lại bày ra thủ tục rườm rà nhiêu
khê và rất vô lý là việc gì cũng phải bắt đầu từ cái “đơn xin”! Trong khi khiếu
nại, tố cáo là quyền của công dân”.
Với cơ
quan của Quốc hội, tức đại diện cho nhân dân còn như vậy, còn các cơ quan hành
chính, nạn “đơn xin” còn nặng nề hơn gấp bội.
Có thể
nói hầu như trong quan hệ với cơ quan công quyền, quan hệ dân sự hay tranh chấp,
tất cả đều phải làm “Đơn” và “Đơn xin”. Một kiểu biến tướng dẫn đến “vấn nạn xin
cho” rất quen thuộc ở VN, cơ quan hành chính theo kiểu “hành dân là chính” chứ
không phải là cơ quan công quyền lập ra để giúp dân.
Đủ thứ
đơn, đủ kiểu đơn
Nếu
cái đồng hồ điện nhà bạn bị hỏng hoặc chạy quá nhanh, dù là khách hàng của “ông”
điện lực thì việc đầu tiên của bạn là phải làm “Đơn xin” để được kiểm tra
hoặc thay đồng hồ mới! Hoặc đồng hồ nước chạy sai cũng như
vậy…
Ở
thành phố, nếu nhà bị hỏng, bị giột vào mùa mưa, muốn sửa chữa thì cũng phải có
“Đơn” gửi phòng quản lý đô thị. Nếu không, khi bao xi măng vừa về tới lập tức đã
có người của cơ quan chức năng xuất hiện lập biên bản vì “không xin
phép”!
Nếu
bạn là thanh niên, mới tốt nghiệp và muốn đi làm, việc đầu tiên không thể thiếu
là phải có “Đơn xin việc”.
Khi đã
vào cơ quan làm việc, nạn “Đơn xin” cũng chạy theo. Muốn nghỉ một buổi vì việc
riêng, phải làm “Đơn xin phép”.
Thích
được phạt
Bạn
đọc ở nước ngoài nghe có vẻ “quái đản”, ông già này lẩm cẩm viết chuyện dóc chứ
trên thế giời làm gì có chuyện ngược đời như thế. Người ta còn phải xin xỏ để
không bị phạt. Sao lại có chuyện “xin được phạt”. Rõ là anh già lẩm cẩm thật
rồi.
Nhưng
xin bạn hãy nhìn vào thực tế sẽ thấy ngay là chuyện xin được phạt là… rất hợp
lý, dù nó có hợp pháp hay không, không thành vấn đề ở VN chúng tôi.
Mới
đây, tại cuộc họp của Hội đồng nhân dân (HĐND) TP Sài Gòn, một vị “lãnh đạo” Q.1
đề nghị tăng mức phạt hành chính vì mức phạt hiện nay quá thấp khiến nhiều người
vi phạm sẵn sàng vi phạm nữa, sẵn sàng trả thêm tiền phạt để tiếp tục “giải
quyết” nhu cầu tiểu tiện nơi góc phố, lề đường! Người dân ta có vẻ thích được
“phạt”, thậm chí rất nhiều trường hợp làm đơn “xin được
phạt”!
Ở
nhiếu thành phố, không thiếu trường hợp “chạy” để được phạt. Đó là trường hợp
những người xây nhà trái phép, cất nhà trên đất quy hoạch treo, làm nhà trên đất
mua bằng giấy tay...
Nếu xử
theo đúng luật thì vô cùng nhiêu khê, thậm chí phải bị đập nhà! Nhưng cũng chính
trong “luật và lệ”, lại có mục “phạt hành chính” rất thuận lợi nếu như đã “lỡ”
xây trái phép trên đất cấm hoặc “có vấn đề”, chỉ cần được “phạt” là có thể hợp
thức hóa. Phạt xong là phây phây coi như mọi chuyện đương nhiên được hợp
pháp hóa, chẳng anh nào làm gì được.
Hoặc
cũng liên quan đến nhà cửa, nếu bạn cần sửa chữa nhà hay cơi nới thêm một chút,
nếu làm đơn xin bình thường để được cho phép thì vô cùng rắc rối, có khi mất
tiền “chạy cửa trước, lòn cửa sau” mà còn phải đợi và đợi hoặc có khi bị từ chối
là xôi hỏng bỏng không mà vẫn phải ngậm miệng.
Thế
nên rất nhiều người ở thành phố có kiểu “lách luật” là cứ việc làm, sau đó “tự
thú” bằng cách “xin được phạt”. Đóng phạt xong, cầm biên lai xem như đã được hợp
thức hóa.
Cách
đây không lâu ở quận Tân Bình có chuyện người dân làm đơn tập thể “xin đi ngược
chiều” trên đường một chiều! Lý do nếu đi vòng rất xa xôi và gây thêm nạn kẹt
xe, còn nếu được đi “ngược chiều” thì rất gần và giảm bớt kẹt xe!
Chẳng
biết đơn này có được chấp thuận không. Lẽ ra việc này các ông được gọi là “đại
biểu dân” hoặc các ông bà làm trong các cơ quan đoàn thể đề nghi lên cấp trên
giải quyết cho người dân chắc sẽ gọn và có hiệu quả hơn
nhiều.
Đơn xin nghỉ học của mấy anh học trò tinh nghịch
Cũng
vì chuyện người dân phải làm đơn đủ kiểu này mà mấy cậu học trò bày ra những
kiểu viết đơn xin nghỉ học vì đủ thứ lý do khôi hài đăng trên các trang báo. Nào
là đơn xin nghỉ học để cưới vợ, đơn xin nghỉ học vì đi thăm vợ đẻ, đơn xin nghỉ
học vì.., đến ngày tận thế rồi. Có lẽ đây là một kiểu mỉa mai của mấy anh nhóc
đã sớm nhìn ra những “hệ lụy” của cuộc đời trước mặt.
-
Đơn xin nghỉ học bằng thơ
Một lá đơn xin nghỉ học đậm chất thơ đang được cư dân mạng thích thú truyền tay nhau. Mới đây, trên diễn đàn giải trí dành cho giới trẻ có chia sẻ một lá đơn xin nghỉ học của em học sinh lớp 10, có tên Phạm Nguyên Vũ.
Nguyên văn lá đơn:
"Hôm nay em viết đơn này
Để xin được nghỉ một ngày dưỡng thương
Mặc dù nhớ lớp nhớ trường
Nhưng mà sức khỏe khó lường hiểm nguy
Tối qua nằm sốt li bì
Đi đứng không được nên chi phải nằm
Mong thầy và lớp đến thăm
Cho em mau khỏe để chăm học bài”
Để xin được nghỉ một ngày dưỡng thương
Mặc dù nhớ lớp nhớ trường
Nhưng mà sức khỏe khó lường hiểm nguy
Tối qua nằm sốt li bì
Đi đứng không được nên chi phải nằm
Mong thầy và lớp đến thăm
Cho em mau khỏe để chăm học bài”
Người viết đơn ký tên: Phạm Nguyên Vũ; có cả chữ ký của phụ huynh đàng
hoàng.
- Xin nghỉ vì thích chơi game hoặc lấy vợ
“Em viết đơn này xin phép thầy cô bộ môn cô
giáo chủ nhiệm được nghỉ học càng lâu càng tốt vì chán đi học, thích ở nhà chơi
game và lên mạng xã hội chém gió... Nếu một tuần sau mà em chưa đi học thì tức
là em đã ở nhà lấy vợ”.
- Xin nghỉ học vì đến ngày tận thế
“Trò
viết đơn này kính mong Ban giám hiệu và thầy cô giáo cho phép trò và các bạn
được nghỉ học từ ngày 20/12/2012
vì ngày 21/12/2012
là ngày tận thế...”.
Đúng
là những chuyện lạ chỉ có ở thời đại này.
Văn
Quang
Khai Dân Trí | Văn Quang |
No comments:
Post a Comment