Thế
Giới Ngày Hôm Nay
Những
máy bay ném bom chiến lược tàng hình trông dễ sợ.
Những
hỏa tiễn siêu thanh liên lục địa xé trời như sấm nổ.
Những
tàu ngầm âm thầm dưới đáy biển mang đầu đạn hạt nhân.
Người
ta bảo đó là những phương tiện giữ gìn hòa bình thế giới.
Rồi
biết bao phi cơ tàng hình mang đầy hỏa tiễn.
F-22,
F-16, F-35…
Những
biệt kích, lực lượng đặc nhiệm mang đầy vũ khí ít người biết.
Trên
không máy bay không người lái rình mò.
Rồi
mẫu hạm hàng không với cả trăm phi cơ chiến đấu.
Tomahaw
mà bắn đi thì hầm trú ẩn san thành bình địa.
Mọi
mục tiêu thành đống gạch vụn điêu tàn.
Bệnh
viện kia lơ mơ cũng ăn vài hỏa tiễn.
Bom
áp nhiệt biến người thành cua rang muối.
Lính
rô-bô ôi bộ máy giết người.
Trực
thăng vũ trang quần nát cả bầu trời.
Người
ta bảo đó là phương tiện xóa bỏ độc tài tiến hành dân chủ.
Ấy
là chưa kể CBU đáng sợ.
Loại
bom chùm, bom chấn động, bom bi.
Nổ
tung ra đất ơi thành bãi mìn trải thảm.
Trăm
năm sau, cánh đồng chết cho người.
Ấy
là chưa kể bom hóa học, vi trùng giấu kín.
Thành
phố kia thành bãi thịt bầy nhầy.
Người
ta bảo đó,
Là
ân huệ cách mạng màu dân chủ.
Tôi
cũng giống như ni cô ngồi tụng Kinh Cứu Khổ.
Đem
từ bi cứu độ đến cho người.
Mà
ngoài kia bao cô gái, than ôi:
Khoe
tất cả hình hài nên giấu kín.
Lời
kêu cứu của một linh hồn bé nhỏ,
Như
lời kinh, như cái kiến, con sò.
Như
nai vàng, như con thỏ ngu ngơ.
Nên
chẳng một ai thèm để ý.
Nhưng
giun dế vẫn cất lên tiếng hát.
Như
tiếng hờn rên rỉ giữa canh khuya,
Khi
nhân loại ngủ mê.
Và
lỗ tai khép kín.
Bạn
ơi,
Chỉ
hổ báo beo hùm, đại bàng mới có nanh có vuốt.
Giun
kiến, nai tơ sao chế được đạn bom?
Làm
gì có ngân sách quốc phòng?
Cho
nên muôn đời bị người ta ăn thịt.
Tôi
ngu ngơ và hỏi như bầy con nít.
Chốn
thờ phượng kia vật trang trí cho đời?
Người
van xin người nguyện ước những gì?
Sao
tội ác cứ làn tràn thế giới?
Mới
mười tuổi đã tham gia thánh chiến.
Chặt
đầu người như một món đồ chơi.
Tuổi
ngây thơ tuổi để mất đâu rồi?
Nay
biến dạng thành yêu tinh khát máu.
Kẻ
cuồng tín thích reo hò chiến thắng.
Nhờ
thần linh thêm can đảm giết người.
Tim
bằng gỗ chẳng bao giờ cầu nguyện:
Thần
giúp tôi mai thành kẻ ngoan hiền.
Hãy “trực chỉ nhân tâm” (*), xin thôi đừng
ngụy biện.
Càng
văn minh càng gieo họa cho người.
Và
xin dừng tay lại thế gian ơi!
Càng tiến bộ càng gây thêm tội ác.
Nếu
mai chết đầu thai sang kiếp khác.
Tôi
chẳng ham quay lại thế gian này.
Mà
chỉ mong hồn sẽ biến thành mây.
Mây
gặp lạnh mưa lành cho trái đất.
Đào Văn Bình
(California Tháng 10,2015)
(*) Bồ Đề Đạt Ma: Trực chỉ nhân
tâm, kiến tánh thành Phật
|
Khai Dân Trí | Đào Văn Bình |
No comments:
Post a Comment