Chuyện dài nông thôn mới người dân còn khổ hơn xưa
Những chuyện cười ra nước mắt của người dân nông thôn ngày nay có hàng
trăm thứ khổ, kể hoài kể mãi không bao giờ hết. Mỗi ngày phát hiện ra
nhiều kiểu khác nhau. Gần đây nhất là chuyện cây cầu... hơn một gang tay
ở xóm Đổi Mới. Việc này được chính đài truyền hình VTV1 của nhà nước
phát sóng cho cả nước cùng biết.
Mới tuần trước, bản tin thời sự
của VTV1 phát bản tin nguyên văn đoạn mở đầu như sau, “Ngày ngày, có
hàng trăm người đi qua một cây cầu chỉ còn trơ khung sắt và mặt cầu chỉ
lát vài thanh gỗ, rộng chừng hơn gang tay nối liền xóm Đổi Mới và xóm Đá
2, xã Lỗ Sơn, huyện Tân Lạc của tỉnh Hòa Bình.”
Bản tin khá dài,
tôi xin tóm tắt những điểm chính qua những hình ảnh tôi đã xem trên
truyền hình của nhà nước và báo chí “chính thống” chứ không phải của
“bọn phản động” tung tin láo đâu.
Chuyện cây cầu với những hình
ảnh sống động. Những em bé chỉ chừng 7-8 tuổi, thậm chí bé hơn đi qua
cây cầu trông bộ khung sắt thì khá lớn nhưng mặt cầu chỉ là vài thanh gỗ
rất nhỏ, chỉ đủ cho một bàn chân, một người đi qua và phía dưới là cả
lòng suối sâu hun hút.
Ấy thế mà các em học sinh của xã Lỗ Sơn
vẫn ngày ngày qua đó. Nhiều em còn không cần vịn vào sợi dây thép mỏng
manh, bỏ cả hai tay đi qua, như những diễn viên xiếc lành nghề đang biểu
diễn nơi công cộng.
Theo báo chí tường thuật lời ông Bùi Văn
Nượm, chủ tịch xã đó thì cây cầu trên đã có từ lâu rồi. Năm 2014, một
đoàn kiểm tra của chính quyền tỉnh, huyện Tân Lạc xuống, cho rằng cầu
này đã xuống cấp, không đủ điều kiện sử dụng nên đã yêu cầu xã dỡ bỏ mặt
sàn và chờ dự án đầu tư.
Nhưng trong hai năm qua, chẳng có dự án
mới nào thay thế cả. Người dân hai xóm Đổi Mới và Đá 2 đã không thể chờ
đợi, không thể đi đường vòng 4-5 km hay lội suối, nên họ buộc phải đi
như xiếc qua cầu. Các em không hề nghĩ chẳng may trượt ngã, thì mùa cạn,
bên dưới suối sâu toàn đá, còn mùa mưa thì lại lũ dữ, tính mạng cũng
khó mà bảo toàn.
Chuyện này đã xảy ra ở nhiều nơi như ở bản Sam
Lang, xã Nà Hỳ, huyện Nậm Pồ, tỉnh Điện Biên chuyện người lớn đu dây qua
sông, chui vào túi bóng để người khác kéo qua sông, qua suối.
Hay
tại xã Hòa Lễ, huyện Krông Bông (Đắk Lắk) nằm ở bờ bắc sông Krông Ana,
vượt qua sông bằng xuồng rất nguy hiểm, nhất là vào mùa mưa lũ, nên phải
nghĩ ra cách “đánh đu” trên lòng sông rộng hơn 50 m.
Trở lại
chuyện cây cầu rộng một gang tay. Ai cũng thấy sự quá nguy hiểm cho tính
mạng người dân và người dân mong đợi chính quyền lảm cây cầu tạm hoặc
sửa sang lại cho bớt hiểm nguy.
Nhưng giải quyết như thế nào?
Cách
mà “những người có trách nhiệm” giải quyết vô cùng độc đáo là tháo luôn
cầu. Giờ thì người dân Lỗ Sơn chỉ còn cách duy nhất là liều mình băng
qua dòng suối. Chắc chính quyền không muốn nghe những lời phàn nàn của
người dân nên bỏ tuốt cây cầu cho yên thân.
Sự chờ đợi của người
dân Lỗ Sơn tuyệt vọng tới mức, giờ họ mong nhớ cây cầu rộng một gang tay
kia. Họ còn nói rằng giá mà báo chí, truyền hình đừng nhắc gì đến cây
cầu thì họ vẫn còn có cái để qua sông.
Sự giải quyết những nguyện
vọng chính đáng của người dân thường được các quan địa phương “nhanh
gọn” như thế cho đỡ phiền, các quan còn phải đi họp, đi liên hoan, đi lễ
Tết… đừng làm phiền đến các ông. Người dân còn hy vọng gì vào các ông
lo cho dân nữa, ông lo cho nhà ông chứ tội gì lo việc bá vơ.
Một
chuyện khác cũng mới xảy ra gần đây nhất, chuyện các quan ăn chặn ăn bớt
của dân, thật ra chuyện không mới nhưng không ngờ đến bây giờ còn xảy
ra còn “dã man” hơn.
Nhà nghèo không có quà cứu trợ, xóm trưởng nhận hẳn... 4 phần
Đó
là sự việc đang gây phẫn nộ tại xóm 3, xã Hương Đô, huyện Hương Khê (Hà
Tĩnh). Vào sáng ngày 12 tháng 11, một công ty đã về tại UBND huyện
Hương Khê trao hơn 300 suất quà, mỗi suất trị giá 500 ngàn đồng, cho bà
con bị ảnh hưởng sau trận lũ vừa qua. Hầu hết các nhà dân tại xóm này
đều bị ngập lụt, đặc biệt có rất nhiều hoàn cảnh khó khăn, người già neo
đơn lại không được nhận quà, trong khi gia đình xóm trưởng lại nhận
hẳn... 4 phần quà (!). Còn 46 suất, người dân cho rằng xóm trưởng lập ra
danh sách 46 người nhưng thực chất thì trong số đó có nhiều người là vợ
chồng.
Cũng theo anh Phương thì đa số những người nhận quà đợt
này đều khá giả và có rất nhiều người là anh em với ông xóm trưởng.
Người dân còn cho biết:
“Đa số họ là anh em của xóm trưởng. Kinh
tế đều thuộc dạng khá giả, có nhà còn có ô tô, trong khi đó nhiều người
già neo đơn thì không được,” Đến sáng ngày 12/11, các gia đình dân có
trong danh sách trên đã lên UBND huyện Hương Khê để nhận quà. Nhưng sau
khi về, các hộ dân này khẳng định đã bị xóm trưởng thu lại... 300 ngàn
đồng một phần.
Một gia đình cho biết, “Sáng hôm qua tôi được xóm
trưởng đến thông báo là hai vợ chồng lên huyện để nhận quà. Danh sách
này là xóm lập nên tôi không biết. Sau khi hai vợ chồng chúng tôi nhận
về thì xóm trưởng thu về 600 nghìn đồng, vợ chồng tôi chỉ nhận được 400
nghìn đồng.”
Thế là quan xã cướp trắng của người dân không cần
bóp cổ. Tao là quan mày là dân nên tao có quyền thu phát bao nhiêu là do
tao. Cú này nếu tính tất cả dân trong làng lên đến hàng tỉ đồng chứ
không ít. Các quan tha hồ chia nhau đi ăn nhậu, đi karaoké với bồ nhí
nhé.
Làm quan xã thời nay sướng hơn các ông Lý trưởng thời phong
kiến. Các ông Lý trưởng còn sợ ông chánh tổng, nhưng ngày nay quan dưới
có phần thì quan trên cũng có phần nên mọi việc đều êm ru bà rù rơi vào
yên lặng. Cứ làm anh quan xã là ba đời sung sướng, con cháu cũng có phận
nhờ. Mai này bố chết đi lại có các chú các bác “đề bạt” làm ông này bà
nọ “theo đúng quy trình” ngồi lên đầu những thằng dân đen. Mọi chuyện
đều “hợp pháp, đúng luật.”
Ôi, luật lệ do quan đặt ra cái gì cũng
đúng hết chỉ có thằng dân là sai. Cái gì cũng sai! Thế nên ở VN “sáng
tạo” ra hàng loạt “luật rừng.”
Ngoài ra còn chuyện những bất hợp lý trong hỗ trợ xây dựng nhà ở cho gia đình chính sách tại xã An Hữu (Cái Bè, Tiền Giang).
Họ hàng nhà quan chức ưu tiền được nhận tiền hỗ trợ
Người
dân cho biết việc ông Nguyễn Văn Phúc (cha ruột ông Nguyễn Lê Sơn, Bí
thư Đảng ủy xã An Hữu) được ưu ái nhận phần hỗ trợ nhà tình nghĩa dù gia
đình khá giả, nhà ông Phúc không thuộc loại hư hỏng, dột nát theo quy
định. Lại thêm ông Lê Hữu Tình (cậu ruột ông Sơn) cũng được ưu tiên hỗ
trợ nhà ở chính sách với trị giá 40 triệu đồng ($1,700).
Sau khi
nhận hỗ trợ 40 triệu đồng, gia đình ông Tình xây dựng một căn nhà theo
kiểu biệt thự “hoành tráng” nhất vùng với hàng rào cao bao quanh, kinh
phí gần 1 tỷ đồng ($44,000). Một người dân ở gần đó cho biết, “Gia đình
ông Tình thuộc diện giàu có trong vùng, mấy đứa con ông đều có việc làm
ổn định. Ông Tình có một căn nhà đang cho thuê ngay tại trung tâm xã,
vườn cây ăn trái cũng thu nhập hàng trăm triệu đồng mỗi năm nhưng vẫn
được hỗ trợ nhà ở cho gia đình chính sách khiến ai cũng tức bực.”
Tương
tự là trường hợp ông Nguyễn Văn Phúc cũng được ưu tiên nhận một suất
xây dựng nhà tình nghĩa. Khi nhận một suất hỗ trợ 40 triệu đồng, căn nhà
ông Phúc đang xây gần hoàn thành và theo kiểu “biệt thự vườn” với kinh
phí hàng trăm triệu đồng cũng rất hoành tráng như nhà ông Tình.
Cách
nhà ông Tình, ông Phúc khoảng vài trăm mét là căn nhà gỗ mục nát của
ông Nguyễn Văn Bé Tư, SN: 1955 (là cựu chiến binh). Ông Bé Tư mất cách
đây gần hai tháng nhưng vẫn chưa được hỗ trợ nhà tình nghĩa. Căn nhà gỗ
của ông Bé Tư đã hư hỏng phải dùng cây tràm chống đỡ để khỏi bị sập. Sau
khi ông Bé Tư chết, gia đình mới được nhận thông báo sẽ được cấp hỗ trợ
40 triệu đồng để xây dựng nhà tình nghĩa trong năm nay.
Nhưng
chờ đến bao giờ chưa biết. Họ hàng hang hốc nhà quan cứ việc lãnh tiền
trợ cấp, ăn cướp của dân nghèo xây biệt thự, xây lâu đài cho các bà vợ.
Những
chuyện khốn nạn như thế xảy ra thường xuyên ở những nơi khác, chuyện
quái đản hơn nữa chuyện xã Viên An Đông, huyện Ngọc Hiển (tỉnh Cà Mau)
rất bực tức vì dự án hỗ trợ con giống thuộc Chương trình mục tiêu quốc
gia xây dựng nông thôn mới, chính quyền địa phương nơi đây lại “ưu ái”
dành cho cán bộ và người thân cán bộ, còn dân nghèo thì… đứng ngoài
cuộc.
Người mù cũng biết ký tên
Hầu hết những người được
cấp con giống đều là cán bộ và người thân cán bộ. Trong số đó có ông
Phan Văn Thiết (cha vợ ông Dương Văn Nguyện-Chủ tịch hội nông dân xã);
ông Nguyễn Văn Tánh (anh vợ ông Võ Thành Lĩnh- Phó Chủ tịch UBND xã) và
các Bí thư, Trưởng ấp, Chi hội trưởng Hội nông dân các ấp thuộc xã Viên
An Đông…
Đặc biệt, có trường hợp hết sức “vô lý” là ông Phạm Đến
Tiếp, là Chi hội trưởng Hội Nông dân ấp. Theo người dân cho biết gia
đình ông Tiếp chuyên kinh doanh mua bán cua giống, nhưng lại được hỗ trợ
cua giống từ chương trình.
Trong các biên bản họp dân tại các ấp
để xét chọn đối tượng hỗ trợ gửi về cấp trên, trong số người dân tham
gia ký tên có ông Phan Văn Chủ (anh ruột ông Phan Văn Thiết, người được
xét chọn). Điều đặc biệt là ông Phan Văn Chủ bị mù, không viết được,
nhưng lại có ký tên vào biên bản (?).
Phù phép kiểu này đúng là ngu ngốc nhưng tại sao vẫn qua mặt được quan trên?
Hỏi như thế là đã trả lời rồi. Chuyện nông thôn mới ở VN mà, chuyện “đểu” cỡ nào, chuyện quái quỷ gì cũng có thể xảy ra.
Văn Quang
Viết từ Sài Gòn ngày 26.12.2016
Khai Dân Trí | Văn Quang |
No comments:
Post a Comment