Phỏng vấn Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy
(Lời tòa soạn: Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy đã bị tù 2 lần và đã được Bộ ngoại giao Hoa Kỳ đưa từ nhà tù Việt Nam qua Mỹ, đã từng tham gia hoạt động trong đảng Việt Tân nhưng sau khi đến Mỹ được hơn 1 năm thì bỏ đảng, sau đây là cuộc phỏng vấn của Hải Vân về lý do tại sao nhà văn Trần Khải Thanh Thủy rời bỏ dảng Việt Tân.)
- Hải Vân: Xin chị cho biết lý do ra khỏi Việt Tân
TKTT-
Rất thế tục đời thường, chắc chắn không như mọi người nghĩ đâu, vì
chẳng ai có trí tưởng tượng “phong phú” đến mức có thể nghĩ là mọi việc
diễn ra đơn giản và tầm thường đến thế )
-Hải Vân : Chị có thể nói cụ thể hơn:
TKTT Tôi
đặt chân lên đất Mỹ vào ngày 23.6.2011, do đích thân bà Hylary can
thiệp với Bộ Ngoại Giao và bộ công an Việt Nam. Vì là người của Việt Tân
nên sau khi ở khách sạn Garden Inn ở San Jose khoảng gần một tuần ( do
một tổ chức từ thiện của Mỹ đón tiếp và sắp xếp chỗ ở), tôi được tổng vụ
Việt Tân đưa về Sacramento. Ở nhà của một chiến hữu hết tháng 6, bắt
đầu trả tiền thuê phòng vào tháng 7. Ngày 11/7 năm
2011, có lẽ nghĩ tôi ăn mặc, tuy không còn là “hương tù, gió trại” chưa
bay tẹo nào nhưng vẫn quê mùa, xã hội chủ nghĩa quá, nên bà Diệu Chân,
vợ tổng bí thư Lý Thái Hùng có chở tôi đến hai cửa hàng quần áo on sale.
Trên đường đi, bà ta nhận được điện thoại của con gái muốn mượn gấp 200
USD, đầu tháng 8 có học bổng sẽ trả. Bà ta tâm sự: “ Cháu Duyên cần gấp
200 USD mà mình vội qúa, chả cầm tiền mặt theo, có lẽ phải tạt qua ngân
hàng hay quay về nhà lấy vậy.
Lúc đó tôi cầm 1000 USD định gửi về cho mẹ chữa bệnh , vì mới sang, bà con ủng hộ khá nhiều, liền bảo: “ Em đang có tiền đây này, chị cần cứ lấy đi, lúc nào gửi lại em cũng được”
Chị ta hồ hởi: Ờ thế Thủy cho mình vay 200 đồng, mình sẽ thu xếp trả ngay, cháu Duyên nhà mình đúng hẹn lắm. Cần thì hỏi vay, chứ không dám thất hẹn bao giờ...
Hải Vân - Xin chị nói vắn tắt cho độc giả hiểu.
TKTT- Vâng,
khi đó tôi vẫn sống trong ảo ảnh, hào quang của Việt Tân, nên vẫn tận
tâm, tận lực và tận hiến như còn ở trong nước. Anh chị em trong chi bộ
Sacramento, từ
bác Phan Lăng, Mai Hương, Lê Thế Quyên, Đào v.v đều hết lòng giúp tôi. Tôi đã coi Việt Tân là ngôi nhà lớn của mình.
Mọi việc chỉ be bét khi 11 tháng sau (5/2012) tôi buột miệng than với Mai Hương về hành động “ngậm miệng ăn tiền” của Diệu Chân, một việc mà một người vốn giàu lòng tự trọng và luôn biết ơn, đề cao sự quan tâm của Việt Tân đối với tôi, không thể nào chấp nhận nổi.
Thế là bí mật của tôi và Diệu Chân đã không còn là “bí mật của chúa” mà lan xuống bầy “con chiên ngoan đạo” rồi vọng lại tai Diệu Chân. Nếu là người hiểu biết, rộng lượng, uy tín cao, Diệu Chân phải giật mình nhận ra sai lầm không thể có của mình. Nhưng vốn nghĩ tôi là người của công chúng, được “các thế lực thù địch” ở Hải Ngoại cũng như “Đế Quốc Mỹ” ủng hộ, thừa tiền tiêu, nên Diệu Chân có “cầm tạm” vài trăm cũng không chết bất cứ con mẹ hàng lươn nào, nên Diệu Chân cứ ca bài ca xã hội chủ nghĩa : “Tiền là tiền nhiều khi không mà có, tiền là tiền nhiều lúc có như không”
Hải Vân- Có chuyện như vậy sao? Không thể tin được, dù có là chị em, chiến hữu nhưng tôi nghĩ tiền bạc phải phân minh, tình cảm phải trong sáng.
TKTT- Thay vì một lời thú nhận (dù giả dối hay chân thành): Mình quên, thì Diệu Chân( Minh Thi) lại viết cho tôi một tấm giấy báo nợ gửi qua Uyên ở tổng vụ, trị giá hơn 1000 USD.
Hải Vân- Trời đất!
TKTT -Tất
nhiên có vay có trả, tôi không vay nên tôi đòi lại sự trong sạch cho
mình bằng cách viết lại một lá thư nói rõ : Người nợ tiền là Minh Thi,
chứ không phải tôi. Dù
vú Minh Thi có to, miệng tôi có nhỏ đến mấy đi chăng nữa, cũng không
thể “cả vú lấp miệng em” như thế được. Tuy mới sang, nhưng tôi thừa biết
mức tiền xăng đi từ Sacramento đến San Jose và San Fransicso là bao
nhiêu? Làm gì có giá khủng 404 đồng một chuyến (cả tiền gửi xe) ở San
Fransicso, và 334 đồng một chuyến tới San Jose( những chuyến đi đó đều
liên quan đến Việt Tân, phục vụ cho Việt Tân, chứ không chỉ vì lợi ích
hoặc nhu cầu phía cá nhân tôi. Dù thư chỉ được chia xẻ cho vài người
liên quan, nhưng tôi bị Minh Thi vu vạ là “xỉ nhục thành tích vĩ đại và
sự hy sinh to béo của vợ chồng bà ta trong đảng Việt Tân. Rằng 32 năm
thành lập đảng, bà ta chưa từng bị ai xúc phạm đến thế. Còn tôi thì có
sao nói vậy. 51 năm làm người, tôi chưa
bị “ma” nào bắt nạt qúa đáng như thế.
Hải Vân- Kết quả chị bị chị Minh Thi trù dập?
TKTT-
Đầu tiên tôi không nhận ra dã tâm này, chỉ thấy tiền tài trợ của chính
phủ tự nhiên bị mất. Đang từ hơn 800 USD của cả hai mẹ con, còn lại chưa
đầy một nửa. Tôi vội vàng lên gặp worker của mình để tìm hiểu, thì được biết “ sếp” của tôi ở đài tiếng nước tôi là Nhu Tran (Trần Như
tức Minh Thi ) báo cáo là tôi không làm việc. Nhà hai mẹ con
đang ở cũng do đảng Việt Tân trả giúp, vì thế, tất cả những gì thuộc về
tôi đều bị cắt hết, chỉ có con tôi được hưởng 376 USD .
Hải Vân- Chị có dám đảm bảo những lời nói này của mình là sự thật khách quan không?
TKTT-Tất nhiên! Vì khi đó, chính Xuân Lộc ( Diễm Hương) là người “ “shoulder to shoulder”-
kề vai
sát cánh với tôi mà, chính Diễm Hương là người “cầm lái vĩ đại” đưa tôi
đến sở an sinh xã hội gặp Stephany (Worker), để tìm hiểu đầu mút của
vấn đề và giúp tôi kê khai lại tất cả từ đầu ngay tắp lự. Nếu không muốn
ra tòa để xin lại quyền lợi cho mình khi đã muộn.
Hải Vân- Nghĩa là, đúng như những gì người Việt Nam hay nói: Chị ta cậy mình là vợ Sếp nên “rung cây” dọa chị?
TKTT-
Tôi nghĩ là chị ta định chặt cây thì đúng hơn. Nếu nói bằng hình ảnh,
chị ta sinh 1953-
tuổi rắn, tôi 1960, tuổi chuột. Trong cơn điên loạn , với dã tâm độc
địa của mình, chị ta định đợp cổ cho tôi một nhát chết tươi, bằng cách
mượn tay của nhân viên chính phủ để tôi đói rã họng một phen, nhưng đâu
biết tôi nhỏ người, chạy nhanh nên thoát hiểm trong gang tấc.
Hải Vân - Quả là đòn bẩn. “Dò sông, dò biển dễ dò.Đố ai lấy thước mà đo lòng người?”
TKTT- Không
sai, chỉ có điều khiến tôi phải
vất vả, và hồi hộp, xen lẫn tức giận đến...đứng tim thôi. Tuy nhiên chị
ta cũng đạt được một phần ý định là nhờ chính phủ cắt béng 100 USD
trong khoản tiền sinh hoạt ít ỏi của hai mẹ con, vì đã kịp tỉ tê nói rõ
là tiền thuê căn hộ apartment mà hai mẹ con đang ở do Việt Tân trả. Khi
nào chồng tôi sang, chúng tôi mới tự gánh.
Hải Vân- Thiết nghĩ đó chỉ là lý do cá nhân giữa chị và Minh Thi thôi, đâu phải nguyên nhân khiến chị bỏ lại tất cả
TKTT- Tất
nhiên, chuyện dài lắm, có lẽ viết “Để Ngỏ” 250 trang in chưa đủ, tôi
còn phải viết thêm “Chuyện dài Việt Tân” mới mong giúp mọi người nhận ra
thực trạng hiện nay của Việt Tân...Nhưng thôi trong giới hạn của một bài phỏng vấn, tôi chỉ có thể nói Minh Thi là người đứng sau tất cả các hoạt động của đảng. Xưa
nay, Vua nghe vợ mất nước, ông Lý nghe vợ nên rã đảng. Bình thường ông
ta chỉ nặng về lý thuyết giáo điều, nên mọi việc nhà cửa, tiền nong,
chi tiêu các kiểu do bà Lý làm tay hòm chìa khóa hết. Chính vì nghĩ vợ
mình có tài xoay xỏa, mua được nhà to, cửa đại, nên ông ta ngại đề cập
tới những thói hư tật xấu của vợ, cả trong gia đình cũng
như trong đảng để mặc vợ toàn quyền quyết định.
Hải Vân-Ô sao thế được, nếu vậy có khác gì sự tiếm ngôi, đoạt quyền đâu?
TKTT-
Đúng vậy, đàn bà mà tiếm quyền thì kinh khủng lắm, nhất là người đó lại
yếu kém về tất cả mọi mặt. Từ nhận thức, học vị, nhân cách, hiểu biết,
danh dự. Nên khi cái lưỡi rắn, luôn ẩm ướt của bà ta phóng vào vấn đề
nào là Việt Tân bị ...tê liệt ở đó. Nếu bà ta có thực lực, có lòng nhân,
có mầm thiện, có mọi khả năng của một
người cầm lái như bà Aung San Suu Kyi thì Việt Tân quả được nhờ, vì
ngoài thành tích “nuôi chồng khỏe, dạy chồng ngoan” ra còn biết lèo lái
con thuyền của Việt Tân ra khơi, hướng tới bờ bến tự do nữa, nhưng bà ta
chỉ là thứ kỳ đà cản mũi, nói như một số thành viên của cộng đồng
Sacramento thì Minh Thi là đồ “xí xọn”
Hải Vân- Từ ngữ dân gian à, “xí xọn” là gì vậy?
TKTT- Người
rất thích nổ, cuộc họp
nào dù trong và ngoài đảng bà ta cũng phát biểu, cố tỏ ra mình là một
người xuất chúng, nhưng thực tế thì ngược lại. Thùng càng rỗng bao
nhiêu, tiếng kêu càng có vẻ to bấy nhiêu, nên sau vài lần đích danh nghe
bà ta “vỗ thùng” rồi, chẳng ai buồn vỗ tay hoặc ngó vào cái thùng rỗng
của Việt Tân nữa.
Hải Vân- Chị khẳng định việc chị ra khỏi Việt Tân có bàn tay “trơn tuột” của Minh Thi
TKTT-
Tất nhiên, sự tò mò và
cả nể là đặc tính cơ bản của con người mà. Thay vì khi chuyện tiền nong
giữa tôi và Minh Thi bị rò rỉ , mọi người phải đứng về phía lẽ phải,
hoặc bảo vệ người có thực lực về viết, nói như tôi, nhưng do cả nể Minh
Thi là vợ ông tổng, mà bài viết cùng ảnh hưởng của tôi cứ dần dần bị
loại trừ, vô hiệu hóa. Không thể bó chiếu.com
(như một bức tranh biếm họa trên tờ Việt Weekly khẳng định: “Nếu tôi
còn ở lại Việt Tân thì sớm hay muộn cũng bị Việt Tân chôn sống uy tín ,
danh dự, sự nghiệp ), vì thế lãnh đạo đành để tôi trong tình trạng bó
tay. com. Một mặt không sắp xếp công việc tại vụ tuyên vận để trả lương
như đã hứa, cũng không dùng các bài viết của tôi và không chấp
thuận bất cứ ý kiến nào của tôi trong mọi lĩnh vực dân oan, dân chủ hay
gia đình nhỏ của tôi nữa. Họ ngại tôi hơn công an cộng sản (tuy ngấm
ngầm), cho tới khi bài viết của tôi về dân oan, dân chủ bị chi bộ
trưởng Phạm Diễm Hương “tố” ẩu, lại được vụ trưởng vụ quốc nội Lý Ngọc Đức đồng
lõa, bao che thì tôi cảm thấy mình khó đi chung với Việt Tân được nữa,
nên đành “vẫy tay, vẫy tay chào nhau” như rất nhiều đảng viên Việt Tân
đã ra đi trước đó.
Hải Vân -Xem ra việc đặt các người đẹp cạnh nhau thật vô cùng khó khăn và nguy hiểm ? Cả chi bộ Sacramento có 5, 7 người, thì có 3, 4 người là phụ nữ rồi, không phải âm thịnh, dương suy, mà cả âm lẫn dương đều suy hết .
TKTT- Đúng
vậy, đầu tiên là Diễm Hương với Minh Thi, hai người này ghét nhau như
đào đất đổ đi, đến khi tôi xổng tù sang đây thì lại bị cả Minh Thi và
Diễm Hương cậy là ma cũ “bắt chẹt”. Tính tôi vốn thẳng ruột ngựa chứ
không thể ruột ốc quanh co được, nên tất cả ...lặp lại như cũ: “Sông
không hiểu nổi sông, sông ào ra tận biển”
Hải Vân- Chị có nghĩ Việt Tân không trả lương cho chị, dù chỉ là bán thời, toàn thời hoặc mức lương trong quốc nội (300 USD) một tháng như trong để ngỏ II ( chuyện chỉ có ở Việt Tân ) mà chị đã viết , là do kinh tế của Việt Tân xuống qúa không
TKTT -
Tôi không nghĩ thế. Tất nhiên, như lời ông bà bảo: “Của thiên trả địa”,
“cha chung không ai khóc”. “Tham thì thâm, đa dâm thì chết” đường đi
hay tối, nói dối hay cùng v.v...Nên
cho đến lúc này, số
tiền Việt Tân lợi dụng sự căm thù cộng sản của bà con, (muốn có một tổ
chức đấu tranh vũ trang mới), đã gần như cạn kiệt. Hàng trăm cửa hàng
“Phở hòa”, đã chẳng hòa nổi vốn, mà tiền còn “đội nón ra đi” vì không
cạnh tranh nổi với các loại phở bình thường khác. Cả đất mua, khách sạn,
nhà ở, tàu đánh cá v.v đều... bái bai các quan Việt Tân hết.
Tiền anh em kiếm được bây giờ, qua các cuộc vận động gây quỹ yểm trợ,
hoặc qua một số cửa hàng ăn uống để duy trì một bộ máy cồng kềnh cả trăm
người: “Sáng lái xe đi, tối lái về”, cũng là cả một vấn đề . Có thực
mới vực được đạo, có thực sẽ vực được tình. Tình là tình người trong
quốc nội (dân oan và dân chủ) ...Nhưng tiền vực 1200 cm3 dung tích dạ
dày của
các quan chiến hữu đã khó, nói gì vực tình đồng bọc khốn khổ trong quốc
nội? Song tôi vẫn nghĩ chủ yếu là do sự xúi bẩy của Dẹo chân thôi.
Lưỡi tôi mọc đầy gai, chân tôi lại thẳng, nên những người sợ sự thực,
sợ va chạm, sợ bị đưa ra ánh sáng soi xét như mấy ông lãnh đạo Việt Tân
ngại lắm, trong 36 cách chỉ có cách lờ... Chờ tôi hiểu là mình đang bị
bó tay.com
rồi không chịu nổi nữa phải vung tay lên là kiếm cớ đẩy tôi khỏi nhà họ
thôi , đâu phải vì không có nổi 800 USD tiền part time (tại Mỹ) hoặc 300
đồng full time như ở trong quốc nội, mà họ từ chối một người vốn được
coi là có uy tín, và đủ bản lĩnh, năng lực, biết làm việc như
tôi.
Hải Vân- Chị có qúa cực đoan không khi nghĩ về lãnh đạo Việt Tân như vậy? Bình thường ở Mỹ, với khả năng tiếng anh và kiến thức của họ , họ thừa sức kiếm nổi mỗi tháng 4-5000 nghìn USD ấy chứ, đâu chỉ 1600 USD tháng như chị nói.
TKTT-
Tất nhiên, tôi không vơ đũa cả nắm, phía trung ương ủy viên tôi biết có
những người được học hành, đào tạo đầy đủ, đã từng làm lương một năm
trên trăm triệu, mà vẫn bỏ tất cả để vào Việt Tân hưởng đồng lương “phọt
phẹt”.
Nhưng số đó ít lắm, trong tất cả các vụ của Việt Tân, tôi chỉ đánh giá
cao vụ ngoại vận thôi, còn vụ kinh tài, thực sự tôi không quan tâm nên
để ngoài sự phán xét của mình. Riêng vụ quốc nội và vụ tuyên vận (bây
giờ) thì... dở ẹc. Thậm chí nếu được phép so sánh, tôi thấy bộ não họ
bao năm qua bị đóng cứng, phẳng lì, để cho viên bi lăn như trên nền xi
măng cũng được, chả có bao nhiêu cái gọi là “nếp nhăn, khúc cuộn, “chất
xám” đâu. Thay vì bão động đầy trời, tư tưởng của các ủy viên phải rung
rinh trước tiên, thì họ lại...thụ động như một vũng ao tù, một mặt nước
hồ thu phẳng lặng, ngược hoàn toàn với tính cách của những chính khách
uyên bác sắc bén, năng động khác, đầu óc luôn cựa quậy, “một kho tư
tưởng, một
xưởng sáng kiến” để những thành viên trong đảng mở xưởng chế biến các
sáng kiến ý tưởng của mình, cho toàn dân soi vào, học tập để phong trào
sôi động lên.
Hải Vân- Chị có nghĩ nhiều tổ chức đảng phái ở Hải Ngoại này cũng trong tình trạng trây ì, hoặc “nói nhiều làm ít” như thế không?
TKTT -
Để trả lời rõ ràng hơn về vấn đề này, chắc phải có một dịp khác , nhưng
theo tôi: Bản chất của số đông
vẫn là sự ỉ lại, dựa dẫm, là triệt tiêu năng lực cái tôi, nên cái gọi
là phong trào đấu tranh ở trong nước cũng như ngoài nước vẫn vô cùng hạn
chế. Chỉ âm ỉ bên trong mà chưa thể bùng phát ra ngoài.
Hải Vân - Sau khi ra khỏi Việt Tân, chị có tham gia vào đâu không?
TKTT -
Có, cả văn hóa nghệ thuật cũng như chính trị, xã hội nhưng cái số tôi
“canh cô, mậu quả”, nên ngồi đâu cũng thấy chật, ngay cả khi vào mạng
lưới nhân quyền cũng vậy, tưởng “chim khôn chọn cành cao để đậu”, ai
ngờ cũng chỉ là bụi rậm lúp xúp, vướng vào đầu, tóc, quần áo mình đã
đành, còn gạt cả đám dân oan khốn khổ của tôi ra khỏi sự suy nghĩ , quan
tâm của họ nữa, nên tôi bỏ đi vì không thể vi phạm nguyên tắc sống của
mình hiện tại: “Đi đâu thì đi, vào đâu thì vào, miễn là họ chấp nhận hội dân oan của tôi”
Hải Vân- Hiện tại chị làm gì ? có kế hoạch gì cho tương lai không?
TKTT kế
thì nhiều lắm, nhưng hoạch “ thì không được bao nhiêu . phần do sức
khỏe, phần do kinh tế, nên tôi vẫn chỉ thích “ gửi tình yêu vào đất ,
thành hoa trái ngọt ngào thôi . Ngoài ra cũng phải nhặt chữ Mỹ làm hành
trang cho mình, dù không biết phận con sâu cái kiến như tôi tha lôi cho
đến bao giờ mới đầy tổ? Khi có hứng thú và khỏe mạnh, tôi tiếp tục viết
nốt hai tác phẩm dở dang là : bốn đời thù cộng sản và : “Trong chết,
cười ngạo nghễ” đồng thời triển khai cuốn “3 năm ở Mỹ” theo phong cách
mình, vừa hồn nhiên, chân thật (thông qua tư duy hình tượng và sự khám
phá tinh tế), vừa nôm na, dân giã, thậm chí có đôi chút suồng sã theo
phong cách
dân gian.
Hải Vân -Còn vấn đề dân oan thì sao?
TKTT- Ôi
bà con cứ gọi ời ời, cả ngày cả đêm, mà thân già, da nhão, xác thân như
bãi cỏ nhàu, nên có gánh được bao nhiêu đâu. Bản thân tôi, ốc không
mang nổi mình ốc, nên chỉ có thể tìm người làm cọc cho rêu bám, mà số
người tình nguyện làm cọc thì ít lắm, vì vậy kể từ đầu tháng 10 năm
ngoái ra mắt Hội bảo vệ Dân oan. Trừ 30 -4, và 2/ 9 ra, có thể gửi cho
bà con
vài chục tạ gạo ( 900- 1500 USD tháng, còn lại mỗi tháng kẽo kẹt vận
động , nhờ người gửi về cho bà con 5-700 Kg gạo ( 14.000 VND/ 1kg)
khoảng 300-400 USD là quý lắm rồi. Tháng 10 này, trong quỹ bảo vệ của
hội tại Nam và Bắc Cali chỉ còn vẻn vẹn 200 USD, chưa biết phải tính thế
nào đây, mà cả thời gian lẫn sức khỏe đều qúa thiếu.
Hải Vân- Chúc chị khỏe, ra thêm tác phẩm mới, và tìm được thật nhiều cọc cho ...dân bám.
TKTT: -Cám ơn Hải Vân.
Khai Dân Trí | TKTT |
No comments:
Post a Comment