2012/09/30

LÊN TIẾNG PHẢN KHÁNG bản án phi lý đối với ba nhà Bloggers


PHÒNG THÔNG TIN PHẬT GIÁO QUỐC TẾ
Cơ quan Thông tin và Phát ngôn của Viện Hóa Ðạo
Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất
BP 60063 - 94472 Boissy Saint Léger cedex (France)
Tel.: Paris (1) 45 98 30 85<br>
Fax : Paris (1) 45 98 32 61
E-mail : pttpgqt@gmail.comPHÒNG THÔNG TIN PHẬT GIÁO QUỐC TẾ
Cơ quan Thông tin và Phát ngôn của Viện Hóa Ðạo
Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất
E-mail : pttpgqt@gmail.com


THÔNG CÁO BÁO CHÍ NGÀY 28.9.2012
Nhân danh Viện Hóa Đạo, GHPGVNTN, Hòa thượng Thích Viên Định lên tiếng phản kháng bản án phi lý xử ba nhà bloggers Điếu Cày, Tạ Phong Tần, Phan Thanh Hải hôm 24.9.2012 tại Saigon.

 

2012-09-28 | | PTTPGQT


PARIS, ngày 28.9.2012 (PTTPGQT) - Viện Hóa Đạo vừa chuyển sang Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế để phổ biến bản Lên tiếng phản kháng bản án phi lý đối với ba nhà bloggers ngày 24.9 vừa qua tại Tòa án Nhân dân Tp Hồ Chí Minh.

Sau đây là toàn văn bản lên tiếng phản kháng của Hòa thượng Thích Viên Định, Viện trưởng Viện Hóa Đạo, Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất :


GIÁO HỘI PHẬT GIÁO VIỆT NAM THỐNG NHẤT
VIỆN HÓA ĐẠO
Chùa Giác Hoa
15/7 Nơ Trang Long, Phường 7, Q. Bình Thạnh, TP Sài Gòn

Phật lịch 2556
Số : 08/VHĐ/VT


VIỆN HÓA ĐẠO LÊN TIẾNG PHẢN KHÁNG
bản án phi lý đối với ba nhà Bloggers ngày 24.9.2012

Yêu cầu các nhân sĩ, trí thức, đồng bào các giới, và các Tổ chức nhân quyền trên thế giới tiếp tục can thiệp để nhân dân Việt Nam hưởng các Quyền cơ bản được Liên Hiệp Quốc công nhận.


Ngày 19.6.1919 đầu thế kỷ XX, Bốn nhà Cách mạng Việt Nam ở Paris cùng ký tên chung bằng danh xưng Nguyễn Ái Quốc gửi tới Hội nghị Hòa bình ở Versailles Bản Yêu sách 8 điểm (còn được gọi là Bản án Chế độ Thực dân), trong đó có yêu sách về các quyền tự do thiết yếu hàng đầu là : Tự do báo chí và Tự do ngôn luận ; Tự do lập hội và hội họp. Đó là các quyền cơ bản được Liên Hiệp Quốc công nhận mà con người tự do trên thế giới được hưởng. Đó chính là những ước mơ mà toàn dân Việt Nam đã đòi Thực dân Pháp trao trả từ thế kỷ trước. Nhưng đến nay, năm 2012, sau ngót 100 năm, toàn dân Việt Nam vẫn chưa được hưởng những nhân quyền cơ bản bình thường này. Nhà cầm quyền độc tài Cộng sản Việt Nam đã kết nhiều bản án phi lý lên người dân Việt, mà bản án của ba nhà Bloggers : Điếu Cày (Nguyễn Văn Hải), Tạ Phong Tần, Anh Ba Saigon (Phan Thanh Hải) là bằng chứng mới nhất.

Ngoài những bản án phi lý, sử dụng điều luật mơ hồ : vi phạm « an ninh quốc gia », « truyên truyền chống nhà nước », chụp lên đầu những Bloggers, những người chỉ bày tỏ lòng yêu nước bằng cách biểu tình ôn hòa chống ngoại xâm và thực hiện quyền tự do ngôn luận mà Việt Nam đã ký kết tham gia các Công ước nhân quyền LHQ. Ngoài các bản án tù rất phi lý, nặng nề, Nhà cầm quyền Việt Nam còn đe doạ, sách nhiễu thân nhân, gia đình, bạn bè các Bloggers.

Mặc cho các tổ chức nhân quyền trên thế giới như Liên Đoàn Quốc tế Nhân quyền, Tổ chức Quan sát Nhân quyền, Uỷ ban Bảo vệ Quyền Làm người Việt Nam, v.v… và các nhân vật nổi tiếng trên thế giới như Tổng Thống Hoa Kỳ, Barak Obama… đã lên tiếng can thiệp, Nhà cầm quyền độc tài Cộng sản Việt Nam vẫn bất chấp, trái lại còn kết án quá nặng 3 nhà Bloggers trên : 12 năm cho Điếu Cày (Nguyễn Văn Hải), 10 năm cho Tạ Phong Tần và 4 năm cho Anh Ba Saigon (Phan Thanh Hải). Mãn hạn tù còn thêm 5 năm và 3 năm quản chế nữa.

Đây là thách thức đối với thế giới văn minh nhân loại, với LHQ, với các Tổ chức Nhân quyền Quốc tế và với các nhà lãnh đạo các cường quốc văn minh và dân chủ trên toàn cầu.

Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất rất xót xa, lo lắng cho thân phận người dân Việt Nam trước cảnh bị tước đoạt mọi quyền tự do, dân chủ, nhân quyền, nhất là các quyền tự do ngôn luận, tự do tín ngưỡng, tự do hội họp, tự do lập hội, v.v…

Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất yêu cầu Liên Hiệp Quốc, các Quốc hội Âu Mỹ Á, các Tổ chức Nhân quyền quốc tế, các nhân sĩ, trí thức, nhà văn, nhà báo, nhà dân chủ, nhân quyền trên thế giới tiếp tục lên tiếng gây áp lực và can thiệp để ba nhà Bloggers Điếu Cày, Tạ Phong Tần, Phan Thanh Hải nói riêng, các tù nhân vì lương thức và tù nhân chính trị nói chung thoát khỏi các bản án bất công, phi lý, phi nhân, mà Nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam áp đặt lên đầu họ và trả tự do tức khắc cho họ.

Giác Hoa, ngày 28 tháng 9 năm 2012
Thừa lệnh Đức Đệ Ngũ Tăng Thống
GHPGVNTN
Viện trưởng Viện Hoá Đạo
(ấn ký)
Tỳ kheo Thích Viên Định


Bản sao kính gửi :
- đệ trình Đức Tăng Thống và Hội đồng Lưỡng Viện « để kính thẩm tường »
- Văn phòng 2 Viện Hóa Đạo « để theo dõi »
- Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế « để phổ biến và chuyển đến » :
  - Hội đồng Nhân quyền LHQ
  - Quốc hội Hoa Kỳ và Quốc hội Châu Âu
  - Các Bộ Ngoại giao Âu Mỹ Á
  - Liên Đoàn Quốc tế Nhân quyền
  - Đài Quan sát Bảo vệ các Nhà đấu tranh bảo vệ Nhân quyền
  - Tổ chức Thế giới Chống Tra Tấn
  - Tổ chức Theo dõi Nhân quyền Hoa Kỳ
  - Ân xá Quốc tế, và
  - Ủy ban Bảo vệ Quyền Làm Người Việt Nam./.


Khai Dân TríThích Viên Định

MỘT CÁI NHÌN LỊCH SỬ - Bài số 1

MỘT CÁI NHÌN LỊCH SỬ

Bài số 1

HỒ TẤN VINH

Chánh nghĩa là điểm hội tụ để mọi người nhìn vào và đồng ý thực hiện. Chánh nghĩa là cái lý do để mọi người lên đường và hy sinh. Trong đại cuộc, chánh nghĩa là món trân quý nhứt, phải có nó thì rốt cuộc mới thắng. Cái quái đản nhứt trong cuộc chiến Việt Nam là mỗi bên giao tranh, một lúc nào đó đều có cơ hội nắm chánh nghĩa trong tay mà lại không biết trân quý nó, phát huy nó, lại ngược đời đem chánh nghĩa trong tay mình dâng cho kẻ địch.

I - TỪ 1954 ĐẾN 1975, MỸ CHO VIỆT CỘNG CHÁNH NGHĨA
1.- CÁC LỰC LƯỢNG VÕ TRANG TẠI MIỀN NAM TỪNG CHỐNG PHÁP VÀ CHỐNG CỘNG NĂM 1954
VIỆT NAM QUỐC DÂN ĐẢNG MIỀN NAM
Năm 1945, bộ đội VNQDĐ do Phạm Hữu Đức chỉ huy sau khi Tư lịnh Đệ tam Sư đoàn Nguyễn Hòa Hiệp về thành. Phạm Hữu Đức (Tư Đức) là con một đảng viên VNQDĐ miền Nam bị đày và bỏ thây tại Côn đảo.
Năm 1945, Phạm Hữu Đức là một nhân viên cao cấp trong hiến binh Nhựt và trong lúc Nhựt giao cho Phạm Hữu Đức trách nhiệm lùng bắt Trần Văn Giàu, thì Trần Văn Giàu được Pháp báo tin trước nên chạy trốn, nhưng lại trốn trong nhà Phạm Hữu Đức và được Phạm Hữu Đức nuôi và dấu trong tinh thần ‘đoàn kết chống Tây’.
Ngược lại, Tư Đức lúc đang làm Trung đoàn trưởng Trung đoàn 5 (thối thân của Đệ tam Sư đoàn Nguyễn Hòa Hiệp) thì bị Nguyễn Bình buộc phải nhận một cán bộ CS là Kiều Mãnh Giá làm chánh trị viên Trung đoàn. Kiều Mãnh Giá nằm phục trong Trung đoàn 5 rất lâu, mãi đến ngày 1-8-1948 mới có cơ hội uy hiếp Phạm Hữu Đức về trình diện Khu trưởng Khu 7 Huỳnh Văn Nghệ. Phạm Hữu Đức hiểu ngay tình thế. Vốn là một tay thiện xạ, Phạm Hữu Đức rút súng bắn hạ Kiều Mãnh Giá liền. Nhưng đám cận vệ nằm vùng của Giá xả súng bắn chết Tư Đức.
Từ đó, VNQDĐ miền Nam không còn bộ phận quân sự, chỉ còn bộ phận chánh trị hoạt động mà thôi.
VIỆT NAM QUỐC DÂN ĐẢNG MIỀN TRUNG
Sinh hoạt của VNQDĐ miền Trung không có phối hợp với miền Nam. Sinh hoạt chánh của VNQDĐ miền Trung trước 1954 vẫn là sự đối đầu với Pháp và CS. Tuy nhiên, khi ông Diệm về nước chấp chánh thì VNQDĐ miền Trung không còn phải đối đầu với Pháp nữa mà lại phải đối đầu với CS và ông Diệm. Cụ Lê Nguyên Long, một lãnh tụ Việt Quốc miền Trung thuật lại như sau:
‘Thiết tưởng kẻ viết cần trình bày rõ là Quốc Dân Đảng miền Trung lúc đầu ủng hộ ông Diệm tích cực. Họ đã lên án Nguyễn Văn Hinh và ủng hộ ông Diệm để chống Cộng. Họ đã có cán bộ giữ chức vị Tỉnh trưởng và Quận trưởng ở hai tỉnh lớn Nam Ngãi (Quảng Nam Tỉnh trưởng Lê Trung Chi, Quảng Ngãi Phạm Đình Nghị). Phong trào tố Cộng ly khai Cộng Sản, xé đảng kỳ Cộng Sản, bắt đầu tháng 10-1954 do họ tiên khởi phát động ở Quảng Nam rồi sau mới lan ra toàn quốc, nhưng tay chân nhà Ngô nhận định: Nếu để uy thế Quốc Dân Đảng miền Trung lan tràn thì Phong trào Cách mạng Quốc gia và đảng Cần Lao Nhân Vị do nhà Ngô đẻ ra sẽ tuyệt địa. Nên ông Diệm bất thần giải chức các Tỉnh trưởng và bắt giam hàng loạt các Quận trưởng Quốc Dân Đảng ở hai tỉnh Nam Ngãi và mật lệnh triệt hạ toàn bộ Quốc Dân Đảng (lại vu cáo Quốc Dân Đảng theo Pháp). Và, vì cớ ấy, khoảng tháng 3-1955 Quốc Dân Đảng miền Trung lập chiến khu để tự vệ và để quật khởi chống Diệm.’
. . .‘nhà Ngô đã tuyển chọn quân đội người Nùng - một binh chủng thiện chiến say máu - thời bấy giờ, và các chỉ huy trưởng có đảng tịch Cần Lao cầm quân vào các chiến khu Quốc Dân Đảng ở miền Trung với ác lệnh: giết sạch. Sự tấn công vào các chiến khu Quốc Dân Đảng còn tàn độc hơn hồi giặc Pháp đi ‘càn quét’ nhiều. Đốt thực phẩm đốt nhà, tra tấn giết người một cách tàn ác đã xảy ra ở Quế Sơn, Tiên Phước, Duy Xuyên v.v... vào những năm 1955-1956’.
Với lối tấn công ấy, nhà Ngô đã phá vỡ được chiến khu Ba Lòng của Đại Việt, nhưng không thể tiêu diệt các chiến khu Quốc Dân Đảng. Thuở đó quân du kích Quốc Dân Đảng Nam Ngãi đã giáng cho chính quyền địa phương Diệm nhiều đòn chí tử. Biết rõ không thể tấn công để thủ thắng, cuối cùng Ngô Đình Cẩn, bào đệ ông Diệm, lập kế mời về hợp tác. Lầm kế phỉnh gạt, hơn 2000 nghĩa binh Quốc Dân Đảng kéo về với đầy đủ vũ khí và làm lễ hợp tác tại Hội An cuối năm 1956. Nhưng sau đó bọn họ đều bị thủ tiêu và lần lượt bị bắt đi mất tích. (Khi ông Diệm đổ, một số trong bọn họ đã được thả ra, nhưng đều thân tàn ma dại)’ BẤT ĐẮC DĨ KHƠI LẠI ĐỐNG TRO TÀN, Online.

HỒ TẤN VINH
Melbourne
Ngày 30 tháng 9 năm2012
(còn tiếp)

Những bài viết của tác giả Hồ Tấn Vinh được lưu trữ tại Khai Dân Trí

Khai Dân TríHồ Tấn Vinh

Nhất Phi góp ý với Minh Mẫn về "Trẻ hóa Phật sự"

 Minh Mẫn

Đọc mấy bài viết gần đây của anh Minh Mẫn thấy anh có vẻ quá lo lắng cho tâm trạng của các vị "tôn giáo bạn" quá!
Chức sắc tôn giáo bạn quan trọng tới mức như vậy sao? Có quá đáng, quá lời không khi cho rằng chỉ khi nào các chức sắc "tôn giáo bạn" (Thiên Chúa hay Tin Lành?)"tỏ ra nhiệt tình sốt sắng hoan hỷ" thì "may ra đại hội IX sẽ thay lời nói về "đổi mới tư duy" và chứng minh được là TH PG TP đã trẻ hóa Phật sự"(!!?). Sao anh Minh Mẫn hiểu rõ tâm trạng họ thế?
Xin lưu ý anh Minh Mẫn: khi viết về một đề tài nghiêm túc với đối tượng là chư Tôn Đức (dầu sao anh Minh Mẫn cũng là "nhà tu xuất" mà, phải không?) không nên dùng những từ ngữ dung tục trong tâm cảm sân hận hay mang tính dè bỉu mỉa mai đối với quí Ngài. Mình phước đức bao nhiêu, đã làm được những lợi ích gì cho đạo pháp và dân tộc chưa mà lớn tiếng chê bai nặng nề quí Ngài vậy?
Ngoài ra, cũng xin thân tình nhắc nhở anh Minh Mẫn: mình là người lớn, có thể là một Phật tử nữa, trong bài viết góp ý về Phật sự thì không nên chêm vào những thứ lai căng "ô kê - ô kiếc" chi, nghe không được lịch sự lắm và thậm chí hơi vô lễ.
Tôi không phải chức sắc trong giáo hội, chỉ là 1 Phật tử bình thường thôi nhưng tôi có thể thông cảm và chia sẻ sự khó khăn của quý Ngài đối với vấn đề trẻ hoá nhân sự bộ máy lãnh đạo hiện nay.
Tôi nghĩ rằng đâu hẳn hễ trẻ tuổi đời thì gọi là trẻ! Xã hội thiếu gì những "cụông  trung niên" với cách nghĩ cách làm hết sức bảo thủ, lạc hậu, an phận thủ thường, theo kiểu "ai sao tui vậy, ai làm bậy tui làm theo"! Thua xa mấy "chàng thanh niên lâu năm", năng nổ xông xáo và hết sức táo bạo với tinh thần dám nghĩ dám làm.
Huống nữa kinh nghiệm, đạo hạnh mới là vấn đề cốt tuỷ của một lãnh đạo tôn giáo, chứ không phải hễ "khi người ta trẻ" (chữ của Phan Thị Vàng AnhNP) là người ta sẽ lãnh đạo tốt!
Việc chuyển giao một thế hệ, đối với tổ chức thế tục mà người ta còn  hết sức thận trọng, lên cả kế hoạch dài hạn và thực hiện từng bước rất chậm, rất lâu, đến sốt cả ruột. Có khi tuyên bố, cam kết trong cả mấy nhiệm kỳ mà vẫn chưa thực thi được.
Huống hồ, ở đây là một tổ chức tôn giáo, tức lãnh đạo về tinh thần là chính, vốn đặt nặng về kinh nghiệm, về đạo đức và đạo hạnh, đạo phong lên trên hết. Ngoài ra, theo thiển ý của tôi, quí Ngài hiện nay vẫn chưa gọi là già. Giáo hội vẫn cần quý Ngài ở những vị trí trọng yếu, ít nhất là trong giai đoạn hiện nay, trong nhiệm kỳ này.
Anh Minh Mẫn có vẻ bực bội vì Đại hội Đại biểu Phật giáo TP. Hồ Chí Minh nhiệm kỳ VIII (2012-2017), không thực hiện đúng những gì đã cam kết, đã tuyên bố lâu nay.
Xin anh vui lòng nêu cho mọi người biết: có một Đại hội nào, ở đâu, thuộc tổ chức nào, quốc gia nào tính từ Quốc hội trở xuống mà việc thực thi đúng như cam kết được trọn vẹn 100%? Hay chỉ là 80,70% thôi? Thậm chí chỉ 60%  thôi cũng đã là giỏi lắm rồi.
Vì sao như vậy? Vì một lẽ đơn giản là bản chất toàn bộ hiện hữu mà ta đang "cho là thấy" đây, hết sức tạm bợ vô thường, hay thay đổi, biến hoại từng giây, từng sát-na. Mong cầu một điều gì đó phải diễn tiến như ý muốn chủ quan của mình (điều này trong kinh, Phật dạy là "Chớ hy vọng tương lai") là thiếu hiểu biết, là vô minh.
Đề ra kế hoạch tốt đẹp, hoàn hảo đến mấy đi nữa cũng chỉ là kế hoạch, là ý thức chủ quan. Giữa ý tưởng chủ quan và thực tế luôn có một cự li. Thực tế chứng minh chưa bao giờ có một kế hoạch gì, ở bất cứ lĩnh vực nào việc khi thực thi nó lại đạt đến mức100%. Tính toán siêu đẳng như NASA kia kìa, ấy vậy mà Apollo 13 vẫn bị sự cố nghiêm trọng, tàu con thoi Challenger còn bị nổ tung nữa là!
Nói vậy, không phải để bào chữa cho quý Ngài, các Ngài không khiến tôi làm việc này và cũng không cần một Phật tử bình thường như tôi lên tiếng bênh vực. Thật ra, đối với việc trẻ hoá bộ máy lãnh đạo, không riêng gì Giáo Hội PGVN, mà bất cứ tổ chức nào cũng đều mong muốn.
Tuy nhiên, như chúng ta đã biết, ngoài lý do chủ quan (không muốn thay đổi, chỉ hô hào suông để lấy điểm), thực tế khách quan cho thấy làm được điều này không dễ chút nào. Có lẽ anh Minh Mẫn hoặc nhiều vị sẽ nói:Biết làm không nổi thì thôi, đừng tuyên bố, cam kết làm chi, làm suy giảm niềm tin của mọi người.
Tôi thì có suy nghĩ hơi khác một chút: Thà là có tuyên bố, có cam kết cũng được gọi là "gióng lên một tiếng chuông" cũng là một hình thức "ký hợp đồng miệng" với xã hội, còn hơn là xếp xó, bỏ ngoài tai không thèm đếm xỉa, thậm chí còn lên án việc trẻ hoá nhân sự lãnh đạo, đặc biệt là lãnh đạo ở cấp cao.
Tuyên bố còn đây, "hợp đồng" còn đó, "món nợ" này đến lúc hợp cơ duyên cũng phải giải quyết thôi!
Anh Minh Mẫn hãy bình tâm nhìn xung quanh đi, sẽ thấy những điều tôi đã thưa không phải là vô căn cứ.
Là những người Phật tử thuần thành, chúng ta quan tâm, lo lắng đến sự thịnh suy của Giáo hội là điều hiển nhiên, nhưng cũng chính vì là Phật tử cho nên chúng ta cũng cần phải nhớ về lời Phật dạy về lý nhân duyên. "Cái này có vì cái kia có, cái này không vì cái kia không". Nhân chưa đủ, duyên chưa có, thời chưa hợp thì quả chắc chắn sẽ chưa thành.
Còn nếu đặt câu hỏi là: khi nào nhân duyên hội đủ, thời cơ khế hợp? Thì vấn đề đó nằm ngoài phạm vi của bài viết này.
Nhất Phi - PTVN
Cư sĩ Minh Mẫn phúc đáp Nhất Phi về "Trẻ hóa nhân sự, Phật sự"

Trước nhất, tôi xin cám ơn anh Nhất Phi và các phản hồi góp ý. Thứ đến, xin có vài lời phúc đáp anh Nhất Phi và những ai quan tâm đến vấn đề trẻ hóa nhân sự, Phật sự trong các cấp GHPGVN hiện nay:
1/ Sao anh Nhất Phi biết tôi lo cho tôn giáo bạn qua vài câu trong bài như thế? So sánh, tỷ giảo, khích tướng...chỉ là phương tiện. Trong cuộc đua nếu không có đối thủ thì làm sao cố gắng vượt mức. Trong xã hội có những đoàn thể tương tự, nếu không nhìn người để tự mình tiến, cứ nằm ỳ ỷ lại thì tổ chức sẽ ra gì?
2/ Cám ơn anh Nhất Phi đã thể hiện tâm chất của một Phật tử chân chính đối với chư tôn túc mà tôi còn thua xa, bởi  tôi còn quá nhiều tâm sân hận phàm tục khi nhiệt tình đối với đạo nên lời lẽ thiếu nghiêm túc. (ở trong chăn mới biết chăn có rận!!!)
3/ Vấn đề trẻ hóa, tôi đâu buộc phải trẻ tuổi, trong bài tôi đặt vấn đề có thể trẻ trong cung cách làm việc cơ mà!
4/ Cái khó khăn không chỉ đối với quý ngài mà bất cứ tổ chức nào cũng có khó khăn, nhưng không có nghĩa vì khó khăn mà nằm ỳ một chỗ?
5/ Đạo hạnh và tuổi tác đâu phải chỉ có trực tiếp lãnh đạo mà gạt tuổi trẻ ra ngoài? cố vấn chỉ đạo để kèm và hướng dẫn lớp trẻ làm việc cũng cần lắm chứ; nếu đợi tuổi trẻ có kinh nghiệm, có đạo hạnh để lãnh trách nhiệm thì lúc ấy lớp trẻ cũng đã trở thành tuổi già!!! và đâu phải tuổi trẻ nào cũng bảo thủ, lạc hậu, an phận thủ thường, bạn chưa thấy có những Tăng ni trẻ rất xông xáo hoằng pháp tự nguyện các vùng sâu vùng xa mà bị một vài thầy chức sắc địa phương bảo thủ, cố chấp gây trở ngại thì sao?
5/ Ngôn từ của một xã luận khác với ngôn từ của một thỉnh nguyện thư hay văn bản hành chánh, sao gọi là thiếu nghiêm túc?
6/ "Chàng thanh niên lâu năm", năng nổ xông xáo và hết sức táo bạo với tinh thần dám nghĩ dám làm. Anh cho biết "chàng thanh niên lâu năm nào" đã năng nổ xông xáo và hết sức táo bạo với tinh thần dám nghĩ dám làm trong GH hiện nay??? Nếu từng có những chàng như vậy thì GH qua 30 năm không thể như vậy. Ngay cả văn thư hành chánh mãi đến nay vẫn chưa thấy tiến bộ thì chàng nào xông xáo tiến bộ hơn?
7/ Tôn giáo cần đạo hạnh và tuổi tác, nhưng đây là nghiệp vụ và tổ chức hành chánh, cần phải năng động, không thể so sánh khập khiễng.
8/ Việc thực hiện cam kết khi tranh cử của thế tục, họ cũng chưa thể hoàn toàn 100%. Không ai đòi hỏi toàn hảo như thế, nhưng ít ra phải thể hiện đươc từ 10-20%. Chẳng lẽ với lý do khó khăn mà 30 năm qua vẫn không có gì thay đổi? Nếu có thay đổi tiến bộ, năng động thì  PG đã không mất tín đồ hàng ngày nơi vùng xa vùng cao!
9/ Tính tạm bợ, vô thường là cốt lỏi của PG nhìn vào sự diễn tiến của cuộc sống, nhưng không vì thế mà không dám đặt niềm tin cho kế hoạch ngắn và dài hạn cho Phật sự. Bảo là vô thường mà không chịu trách nhiệm công việc thì đóng cửa lo tu hơn là lãnh đạo một tổ chức .
10/ "...Thà có tuyên bố cam kết còn hơn... " sao nói giống thế tục hứa rồi không giữ lời? Tu sĩ là "trụ pháp vương gia, trì Như Lai tạng", cảm thấy cái gì làm được hãy nói, nói mà không làm thì người thế nào???
Tóm lại, chúng ta không cầu toàn, nhưng là một tôn giáo toàn triệt, sứ giả của tôn giáo ít ra phải thể hiện thiện chí, khả năng và nhiệt tâm để từng bước chứng tỏ hiệu quả của lời hứa khi nhận lãnh trách nhiệm trước tiền đồ đạo pháp.
                                                MINH MẪN
                                                   29/9/2012

http://bit.ly/PhkPio


Khai Dân TríMinh Mẫn

2012/09/29

Lời khuyên của Đức Dalai Lama dành cho Việt Nam

Trần Kinh Nghị


Với tiêu đề "Dalai Lama nói về căng thẳng Việt-Trung" đài BBC tiếng Việt ngày 27 / 9/ 2012 có đưa một tin  đáng lưu ý. Đó là nôi dung  bài nói chuyện của nhà lãnh tụ tinh thần Tây Tạng đang lưu vong tại Ấn Độ với  một đoàn gồm 102 người thuộc Câu lạc bộ Giám đốc điều hành Việt Nam (Vietnam CEO Club)  tham dự buổi pháp thoại  hôm 24/9/2012 tại Ấn Độ.(Xem tin đầy đủ tại đây: http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2012/0/120927_dalai_lama_vietmeeting.shtml

Được biết đây là lần thứ hai Đức Dalai Lama từng giảng bài cho đoàn đến từ Việt Nam. Tháng 11 năm ngoái, tại Tu viện Namgyal ở Dharamsala, Ấn Độ, Ngài cũng giảng bài cho hơn 120 người, trong đó có những sao Việt như diễn viên Hồng Ánh, ca sĩ Thanh Lam.

Có thể coi đây là một dịp tiếp xúc "bán chính thức" hiếm hoi giữa Tây Tạng và Việt Nam mà trong đó Nhà lãnh đạo Tây Tạng đã nói lên viễn kiến của mình, gồm cả những lời khuyên đối với Việt Nam liên quan  vấn đề "nhậy cảm" là tranh chấp biển đảo với Trung Quốc. Thiết nghĩ đây là những ý kiến  khách quan vừa mang tính thực tiễn vừa mang tính học thuật về triết lý và tôn giáo rất gần gũi đối với người Việt Nam để từ đó rút ra những bài học thiết thực trong bối cảnh  tình hình đất nước hiện nay, đặc biệt trong đối sách với Trung Quốc    
Một là về việc xây đền chùa hay trung tâm nghiên cứu Phật giáo.   Khi có người hỏi Đức Dalai Lama về căng thẳng giữa Việt Nam và Trung Quốc vì quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa đồng thời ngỏ  ý  muốn  mời Ngài ra xây đền ở một trong các đảo, Đức Dalai Lama trả lời: "Tôi không đặc biệt ủng hộ việc xây tu viện hay đền thờ, tôi muốn nhìn thấy một trung tâm học thuật, có thể làm trung tâm nghiên cứu triết học Phật giáo, Đạo giáo và đạo đức thế tục." Ngài nói thêm :"Nếu một trung tâm như vậy có thể thành lập, có lẽ tốt hơn là đặt ở Sài Gòn hay Hà Nội thay vì trên một trong các đảo này."

Đây là một cách nhìn đầy tính thực tế và thực dụng của Đức Dalai Lama dù đó là lĩnh vực tâm linh cao cả. Ngài không chỉ đề cao công tác đào tạo về Phật pháp mà còn gián tiếp phê phán sự kém hiệu quả của những ngôi chùa tốn kém mà Việt Nam đang xây lên ở Trường Sa. Phải chăng đó lại là sai lầm do lối tư duy "đền thờ miếu mão hoành tráng" từ đất liền nay lan ra biển đảo? Liệu quân xâm lược sẽ dừng bước trước những đền thờ ấy hay chỉ là một sự lãng phí?
    
Hai là về thái độ trong đấu tranh với người TQ. Theo Ngài, giận dữ không đem lại kết quả với người Trung Quốc."Tốt hơn là tìm cách gây ảnh hưởng bằng phương cách thân thiện, dĩ nhiên có thể làm điều này từ vị thế cứng cỏi". Ngài nhắc lại vào năm 1979, khi "Trung Quốc định dạy Việt Nam một bài học, họ đã gặp phải một quân đội thiện chiến, cứng cỏi".

Ý kiến này rất bổ ích cho Việt Nam trong bối cảnh hiện nay khi mà dân chúng rất căm giận, nhưng "một bộ phận không nhỏ" quan chức lo làm giàu hoặc lý do nào đó thường tỏ ra  thờ ơ, vô cảm, thậm chí yếu hèn  trước  hành động lấn lướt của đối phương . Kết cục là, đất nước thiếu vai trò của thủ lĩnh đủ sáng suốt và quả cảm để tập họp lực lượng đoàn kết dân tộc nhằm đối phó với TQ  trên  "một vị thế cứng cõi" như gợi ý của Dalai Lama.  Xin nhắc lại: cứng cõi, chứ không phải kéo léo và uốn éo!, vì không phải ngẫn nhiên mà Ngài đã nhắc lại hai lần từ "cứng cõi" khi nói ra ý này.  Thiết nghĩ nhân dân sẽ bớt căm giận theo cảm tính nếu lãnh đạo (thủ lĩnh) của họ cứng cõi lên. Đó là quy luật. Người lãnh đạo chớ nên bao giờ đổ lỗi nhân dân vì họ căm thù địch., trái lại nên coi đó là chỗ dựa để lãnh đạo thêm cứng cõi.     

Ba là về sự kết hợp giữa lý luận và thực tiễn. Trong buổi giảng, Đức Dalai Lama bày tỏ ngưỡng mộ dành cho kinh tế học Marxist, đặt biệt là tư tưởng phân chia của cải đồng đều. Ngài nhấn mạnh mình phản đối chủ nghĩa toàn trị. Ngài nói mặc dù mình có thể là một người Marxist, nhưng Ngài không đi theo chủ nghĩa cộng sản do Lenin áp đặt. Theo ngài, mặc dù chủ nghĩa Marx không nói về kiếp trước đời sau nhưng có chia sẻ với Phật giáo ở niềm tin rằng định mệnh do con người làm chủ. Một xã hội hạnh phúc phải do chính con người tạo dựng, không phải chỉ qua cầu nguyện mà bằng hành động".

Ý kiến này của  Ngài Dalai Lama cũng khá  phù hợp với hiện tình của Việt Nam khi mà sự khủng hoảng lòng tin  (vào CN Marx-Lenin)  "đang bị đe dọa sự tồn vong của chế độ" (theo tinh thần NQ TW4). Thực tế cho thấy ngày càng nhiều người Việt Nam, kể cả cán bộ đảng viên trở nên mê tín (chứ không phải tín ngưỡng lành mạnh)  chỉ lo cúng bái cầu may trong những cuộc làm ăn dối trá và tham nhũng. Đáng lẽ kịp thời rút kinh nghiệm và cắt nghĩa rõ ràng, minh bạch về mức độ đúng /sai trên lý thuyết và thực hành để cùng toàn dân tìm cách khắc phục thì các bậc thầy lý luận của đất nước vẫn bám chặt vào cái đã lỗi thời và để mặc nhân dân tự suy diễn, đoán non đoán già sinh ra chán nản, mất lòng tin... Thật oan uổng cho ông Carl Marx, nhưng lại càng đáng tiếc hơn cho sự luẩn quẩn của Việt Nam. 

Không ngờ Đức Dalai Lama dù chưa tới Việt Nam bao giờ vẫn có thể nhìn thấu những vấn đề căn bản của đất nước này đến vậy!
   

2012/09/28

VÈ VẺ VÈ VE - CÁI BÈ PHÁ ĐẢNG! * HỠI CẢ DÂN TỘC TRUNG HOA CON CHÁU CỦA AQ!

Kính gửi BBT Khai Dân Trí,

Tôi xin trân trọng gửi tới bạn hai bài viết mới. Chúc bạn vui khỏe và có nhiều thành tựu mới. 

Thân chào bạn:
Ts. Đặng Huy Văn
 

Bài thứ nhất:

Lời Tác Giả:  Nghe tin một người bạn của tôi, ông Trần Xuân Giá bị khởi tố, tôi xin trân trọng gửi tới BBT Khai Dân Trí mấy câu vè tôi vừa sưu tầm được từ bọn trẻ chăn trâu trong dịp về thăm cô cháu gái của tôi lấy chồng về quê ông Trần Xuân Giá, xã Vĩnh Hưng, huyện Vĩnh Lộc, TT Huế tuần rồi (22-24/9) để quí vị độc giả KDT đọc cho nhẹ bớt cái nỗi buồn nhân tình thế thái này đi.


VÈ VẺ VÈ VE - CÁI BÈ PHÁ ĐẢNG!

Tham lam thủ đoạn là Trần Xuân Giá
Lưu manh ác bá là Nguyễn Đức Kiên
Lẳng lơ tham tiền là Nguyễn Thanh Phượng
Nói dối không ngượng là Đinh Thế Huynh
Lý lịch bất minh là Hoàng Trung Hải
Ăn tàn phá hại là Nguyễn Văn Bình
Diệt khẩu tuyệt tình là Nguyễn Văn Hưởng
Tung hô thủ tướng là Tập Cận Bình![*]


Hà Nội, 27/9/2012
Trẻ Chăn Trâu
(Ts. Đặng Huy Văn sưu tầm, chỉnh sửa và gửi tới KDT)

[*] Trong dịp Đoàn Đại Biểu Chính Phủ Việt Nam sang thành phố Nam Ninh TQ tham dự Hội Chợ ASEAN - Trung Quốc lần thứ 9, thủ tướng nước ta đã được Phó Chủ Tịch Nước CHNDTH Tập Cận Bình nhiệt liệt chào đón và hội đàm thân mật.


Bài thứ hai:

Lời Tác Giả:  Mấy tháng nay, nhiều vùng quê Việt Nam rộ lên chuyện nuôi và bán đỉa cho thương lái TQ. Đỉa chỉ cần thả xuống ruộng lúa, ao đầm nước ngọt là tự sinh sôi nảy nở, giống thì thương lái Tàu mang sang, chỉ hơn một vài tháng là đã có thể “xuất chuồng” hàng tấn, giá mỗi kg đỉa 1 triệu VNĐ, giá mỗi con đỉa 10 ngàn đồng. Đang khi thu nhập từ cây lúa không đủ ăn thì nuôi đỉa bán quả là một cứu cánh trước mắt cho bà con nông dân trong lúc đang bị nhà nước bỏ rơi. Nhưng rồi sau một thời gian thương lái Tàu không mua đỉa nữa thì hàng tỷ tỷ con đỉa này sẽ bò vào từng nhà để hút máu người, bò vào trường học, bệnh viện, các trại chăn nuôi...để tìm kiếm mùi máu. Khi đó ông bộ trưởng Cao Đức Phát lại có dịp được đăng đàn trên TV để hiệu triệu bà con nông dân cả nước đi diệt đỉa như ngày trước diệt ốc biêu vàng, diệt rùa tai đỏ...Nông dân ta lại tiếp tục được phấn khởi vì có thêm “công ăn việc làm”! Nghe nói bọn Tàu mua đỉa về làm thuốc thì ít mà làm bánh kẹo thì nhiều. Ăn bánh nhân đỉa có thể sẽ có đỉa “tự sinh” trong bụng người, tai hại đến khôn lường!

Nhân dịp quốc khánh TQ lần thứ 63 ngày mùng 1/10/2012, tôi xin trân trọng gửi tới quí vị độc giả một bài viết về chú AQ của Lỗ Tấn tiên sinh và những âm mưu thâm độc của bè lũ con hoang, cháu nhặt của “AQ chính chuyện”[1] đang tìm mọi cách mua chuộc các nhà lãnh đạo Việt Nam để biến nước ta thành một tỉnh của nó như thời Bắc Thuộc.

HỠI CẢ DÂN TỘC TRUNG HOA CON CHÁU CỦA AQ!

(Chuyện trò cùng chú AQ nhân ngày Quốc Khánh TQ)

Ngày chú vừa ra đời
Lỗ Tiên Sinh đã lấy số tử vi cho chú:
Tuổi Sửu, mạng con trâu”
Vừa độc địa, vừa ngu lại vừa ngông”
Có nhân tài không dựa
Lại dựa vào lũ cố nông
Vừa dốt nát truyền đời
Lại lưu manh trộm cắp
Thế mới có chuyện
Đi cướp của nhà giàu về
Chia nhau chè chén hết
Được vài năm phấn khởi reo hò
Lại đói rách như không!

Cuối thập niên Năm Mươi
Chú làm “gang thép phong trào”
Từ sắt vụn, xoong chảo, nồi niêu...
Chú đều cho vào “lò gang” hết
Cây rừng, bàn ghế, giường nằm...
Đều biến thành nguồn nhiên liệu “lò cao”
Nông dân bỏ ruộng đi làm gang
Theo lời hiệu triệu của A Mao
Tưởng “đại nhảy vọt” vài năm
Là sẽ trở thành cường quốc thép
Hỡi ôi! Thép đâu? Gang đâu? 
Không hiểu trời xanh kia có biết?
Chỉ thấy hơn 30 triệu nông dân
Chết đói thật thương đau!

Thập niên Sáu-Bảy Mươi,
Chú lập mưu xui nhà láng giềng “diệt hổ”
Để chú tiến hành “cuộc đại cách mạng...”
Nhằm thanh trừng nội bộ
Ôi đau thương oan khuất khắp phố thị, làng quê!
27 triệu cán bộ, trí thức... “đi cải tạo” chẳng quay về[2]
Hàng trăm triệu lương dân trải mười năm
Phải chịu cảnh đọa đầy, máu đổ!
Mặc đất nước thê lương
Kệ dân tình khốn khổ!

Nay mấy đứa con hoang nhà chú
Cũng đã trưởng thành dần
Chẳng biết lai giòng giống nhà ai
Mà đại thâm trầm độc địa!
Do đã bị đói khổ mấy ngàn đời
Nên “lý tưởng” của chúng bây giờ là “đỉa”
Lừa nhà láng giềng nuôi cho
Rồi mang về hút máu của lương dân
Hút máu lân bang
Hút máu bạn bè
Hút máu người thân!

Máu trên đất liền hút hết rồi
Chúng lại hút ra ngoài biển
Biển mình hết máu rồi
Chúng lại mưu mô hút máu biển lân bang
Mấy thằng đó lại vừa mua  
Ngáo ộp hạm” nghênh ngang
Đòi chiếm luôn biển đảo nước láng giềng
Đang khoan dầu, đánh cá
Lại trò bắt nạt cu D. thuở xưa thôi
Có gì đâu là lạ!

Tưởng chú đã là loại cao thủ cuồng ngông
Nhưng chúng còn ngông hơn cả chú ngày xưa!
Nông dân nước chú tại các vùng quê còn đói dài
Mà chúng lại vung tiền nuôi một lũ tội đồ các nước
Nay tuy mấy đứa con chú đầu trò đã có lộc rồi
Nhưng vì ác quá nên hãy còn bạc phước
Hỏi số bạn bè của chú trước đây
Giờ chúng còn giữ lại được ai?
63 năm tội ác chất chồng
Bóp chết cả tương lai!
Nay mai dân tình bị đọa đày
Sẽ vùng đứng lên trong cả nước
Ác như mấy thằng đó
Hỏi có đất trời nào dung thứ được?
Hỡi cả dân tộc Trung Hoa con cháu của AQ!
Hãy giết hết bè lũ bạo tàn, độc đảng hại dân đi!

Than ôi!
Mấy chú em tôi vì tham lam chức quyền
Nên đã bị bố con chú đánh lừa từ kiếp trước!
Nhưng nhất định con cháu chúng tôi
Sẽ không cho mấy đứa này ngồi đó được lâu đâu!
Đây là Giang Sơn gấm vóc của 91 triệu đồng bào!
QĐ Hoàng Sa bố con chú đã cưỡng chiếm năm 1974
Chúng tôi nhất định sẽ đòi bằng được!
Cờ bố con chú nhuộn đỏ máu người
Khiến anh em chém giết nhau thảm khốc!
Chúng tôi quyết sẽ dìm nó xuống bùn đen
Để cứu Dân Tộc thương đau!
Theo truyền thống cha ông tự ngàn đời
Chúng tôi sẽ cùng xuống đường
Và phất Ngọn Cờ Lau!
    
   
Hà Nội, 27/9/2012
Ts.  Đặng Huy Văn
                            
[1] “AQ chính chuyện” là một tác phẩm nổi tiếng của đại văn hào Lỗ Tấn (1881-1936). Sau khi tác phẩm được công bố, đã có rất nhiều nhà tư sản Trung Hoa thời đó đâm đơn kiện Lỗ Tấn vì “đã cố tình bôi nhọ họ”. Đó là một tác phẩm có tính hiện thực phê phán khái quát hóa rất cao các đặc tính của người Trung Hoa: luôn tự cao tự đại, lúc nào cũng lấy thắng lợi tinh thần làm niềm an ủi, thường bắt nạt kẻ yếu hơn mình nhưng lại hèn hạ quị lụy trước những kẻ có sức mạnh và giàu có hơn mình. Các lãnh tụ TQ từ 1949 đến 1979 hoàn toàn mang các đặc tính của AQ mà tiêu biểu nhất là Mao Trạch Đông.

[2] Theo: “Mao Trach Đông ngàn năm công tội”, ấn hành bằng tiếng Việt, Hà Nội 2009,  từ 1958 đến 1962 trong thời kì đại nhảy vọt và toàn dân làm gang thép, do bỏ bê nông nghiệp nên TQ có khoảng 30 triệu người dân chết đói. Còn trong đại cách mạng Văn Hóa 1966-1976, đã có khoảng 27 triệu cán bộ các cấp và trí thức vô tội bị bức tử hoặc ốm chết trong các “trại cải tạo”, trong đó có cả chủ tich nước TQ Lưu Thiếu Kỳ. Có lẽ đó cũng là tương lai của trí thức và các nhà lãnh đạo Việt Nam khi các vị nỡ đang tâm dâng nước ta cho Tàu cộng.

TỰ DO "CON CẸC" !



Khai Dân TríTrang Lê

2012/09/27

Thông điệp của chính phủ Việt Nam: 'Tự do cái con c'


Nguyễn Hưng Quốc

Mấy ngày qua, đọc báo (lề trái) ở Việt Nam cũng như trên thế giới, hầu như ở đâu tôi cũng thấy nhắc đến bản án dành cho ba blogger: Điếu Cày Nguyện Văn Hải (12 năm tù), Tạ Phong Tần (10 năm tù) và Phan Thanh Hải (4 năm tù). Hầu như tất cả đều có nhận định giống nhau: Bản án quá nặng nề và nghiệt ngã.

Tại sao chính quyền phải nặng tay và nghiệt ngã đến như vậy?

Có hai lý do chính:

Thứ nhất, để trả thù
. Ai cũng biết là chính quyền Việt Nam hiện nay, cũng giống như bất cứ chế độ độc tài nào, rất căm ghét các blogger và các nhà báo độc lập. Độc tài bao giờ cũng gắn liền với sự dối trá và do đó, đều có nhu cầu che giấu sự thật và né tránh mọi sự phản biện. Tất cả sức mạnh của độc tài đều được xây dựng trên, và nuôi dưỡng bằng, sự dối trá và che giấu ấy. Chính vì vậy, họ xem những kẻ nói thật là những kẻ thù không thể đội trời chung. Có cảm tưởng bao nhiêu thù hận của chính quyền đối với quyền nói thẳng và nói thật đều dồn hết vào ba con người yếu đuối không có vũ khí nào khác ngoài cái miệng và bàn phím computer.

Thứ hai, để đe dọa. Mới đây, đích thân Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng ra lệnh phản công, trừng trị và ngăn chận các blog "phản động". Đến nay, cả ba blog bị ông Nguyễn Tấn Dũng nêu đích danh vẫn tồn tại, hơn nữa, vẫn thu hút một số người đọc cực kỳ đông đảo. Người ta bèn chuyển sự răn đe đến ba đối tượng nhỏ hơn và yếu hơn, những người đã bị bắt. Bản án dành cho họ, do đó, như một lời cảnh cáo: Liệu hồn!

Có thể xem lời cảnh cáo ấy là một thông điệp chính mà chính quyền gửi đến cho các blogger, các nhà báo độc lập cũng như dân chúng Việt Nam nói chung.

Tuy nhiên, điều chính quyền không làm được là chứng minh ba blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần và Phan Thanh Hải là "phản động", là có âm mưu "chống nhà nước". Tất cả những gì họ làm là tham gia các cuộc biểu tình và viết bài lên án âm mưu xâm chiếm lãnh thổ và lãnh hải Việt Nam của Trung Quốc. Cho nên thông điệp mà chính phủ muốn gửi đến mọi người qua bản án nặng nề dành cho ba blogger này cần được hiểu thêm là: Chống Trung Quốc đồng nghĩa với việc chống phá nhà nước xã hội chủ nghĩa Việt Nam.

Gắn liền thông điệp này với bản án bốn năm tù dành cho nhà báo Hoàng Khương ngày 7 tháng 9 vừa rồi, chúng ta thấy thêm một thông điệp khác: Vạch trần sự tham nhũng của công an cũng đồng nghĩa với việc chống phá nhà nước xã hội chủ nghĩa Việt Nam.

Những thông điệp ấy quá rõ ràng. Chắc chắn người Việt Nam nào cũng có thể hiểu được. Hiểu, nhưng có sợ và tuân thủ hay không thì lại là một chuyện khác. Chỉ có điều là tác dụng ngược của những thông điệp ấy cũng rất rõ ràng. Hầu như ai cũng thấy:

Thứ nhất,
tham nhũng là một vùng cấm. Ai đề cập đến là bị tù.

Thứ hai,
chống Trung Quốc cũng là một vùng cấm. Ai lớn tiếng chống Trung Quốc là bị tù, thậm chí, còn bị tù còn nặng hơn là chống lại chính quyền Việt Nam.

Thứ ba,
tự do ngôn luận cũng là một vùng cấm. Mà không phải chỉ có tự do ngôn luận. Nói theo Trung tá công an Vũ Văn Hiến tại phiên tòa xử Điều cày Nguyễn Văn Hải tại tòa án Thành phố Hồ Chí Minh ngày 24 tháng 9 là: "Tự do cái con c."

Câu nói của Vũ Văn Hiến gây ấn tượng mạnh đến độ nhà văn Nguyễn Quang Lập đề nghị đưa nó vào đề thi môn Văn trong kỳ thi tốt nghiệp phổ thông kỳ tới:

"Bác Hồ nói " Không có gì quí hơn độc lập tự do". Trung tá công an Vũ Văn Hiến nói: " Tự do là cái con c.!" Từ những gì trải nghiệm ở nước ta, bạn hãy viết một bài luận về vấn đề này để chứng minh phát ngôn của trung tá công an Vũ Văn Hiến về tự do ở Việt Nam là hoàn toàn chính xác."


26.09.2012

* Blog của Tiến sĩ Nguyễn Hưng Quốc là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.

2012/09/25

Phép Thông Công và Chiếc Vòng Kim Cô


 
     Đọc truyện "Tây Du Ký" của Tàu, có chuyện Thầy Đưởng Tăng đi thỉnh kinh. Thầy có một tên đệ tử cốt khỉ tên Tôn Ngộ Không rất ngỗ ngáo khó trị, nên Phật Tổ mới chụp một chiếc "Vòng Kim Cô" lên đầu Tôn Ngộ Không. Hễ mỗi lần chú khỉ trở chứng, Thầy Đường Tăng chỉ cần niệm một câu thần chú, chiếc vòng kim cô sẽ xiết lại làm chú khỉ đau đầu nhào lộn, kêu la thảm thiết xin Thầy… tha tội.
      Trong truyện "Thiên Long Bát Bộ" thì có môn "Cấy Sinh Tử Phù" khá độc đáo của Phái Thiên Nhai Động. Chỉ cần phóng một tia hàn khí vào cơ thể địch nhân, sau đó ta có thể khuất phục kẻ địch. Nếu không đầu hàng tuân lịnh, không có thuốc giải… thì chất độc hàn khí sẽ phát tác làm cho kẻ đó chết cực kỳ đau đớn...
      Trong truyện "Tiếu Ngạo Giang Hồ" cũng có loại thuốc "Tam Thi Não Thần Đan" của Giáo chủ Ma giáo Nhậm Ngã Hành tàn độc hơn. Giáo chủ bắt các môn đồ phải uống mỗi người một viên để tỏ lòng trung thành. Mỗi ba năm phải tới gặp Giáo chủ, hoặc con gái của Giáo chủ… để cho thuốc giải. Sau 3 năm mà không có thuốc giải, thuốc sẽ bộc phát, nạn nhân sẽ chết một cách cực kỳ rùng rợn, thê thảm, máu xuất ra từng lổ chân lông…
       Những phương pháp ma giáo trên đây đã được bọn Vẹm áp dụng để cài đặt "cán bộ nằm vùng" ở hải ngoại. Trước tiên, chúng dụ dỗ những tên có liên hệ gia đình VC và mua chuộc những người Việt gốc Tàu. Đồng thời lợi dụng những tên có thành tích tham nhũng thời VNCH, hoặc những tên hèn nhát đã làm tờ cam kết trung thành với VC khi còn ở trong tù để được cho về sớm với gia đình. Ngoài ra Vẹm cũng dùng cả tiền và gái để mua chuộc các Sư, Cha, các "chánh khách" ở trong tù.
      Riêng nhà nước Vatican thì cao siêu hơn, dùng môn "Phép Thông Công" để bắt buộc các "Giáo sĩ" phải trung thành, dù phải phản bội Tổ Quốc của mình. Giáo sĩ nào không chịu bán linh hồn cho nhà nước Vatican sẽ bị "rút phép thông công". Bởi vậy, xin đừng hỏi tại sao năm 1975, toàn bộ các Giáo sĩ Công giáo và toàn thể các nhà thờ trên toàn quốc miền Nam đồng loạt nổi dậy đòi lật đổ Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu khi giặc Cộng miền Bắc đang ào ạt tấn công miền Nam !?    
      Mà khi tất cả Giáo sĩ và nhà thờ công giáo miền Nam đã vùng lên đòi lật đổ TT Thiệu… thì "con chiên" Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu phải khuất phục, bỏ chạy có cờ…
      Và đó cũng là câu trả lời tại sao các nhà thờ VN ở hải ngoại đều theo Quốc Doanh cấm treo Cờ Vàng. Bởi vì các Giáo Sĩ Công Giáo đều "sợ" bị Vatican rút "Phép Thông Công". Có điều nghịch lý là các con chiên tỵ nạn CS, chạy trốn khỏi chế độ CS, chống CS… nhưng lại phải còng lưng "đóng hụi chết" để nuôi sống và vỗ béo các Cha Cố Quốc Doanh tay sai Vatican và CS Hànội phản bội Tổ Quốc VN ! Bởi vì cái "đức vâng lời" các cha cố bảo sao thì con chiên phải tuân theo !? (sic)
     Khi Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt kêu gọi con chiêu đứng lên tranh đấu. Con chiên hưởng ứng thật nồng nhiệt. Nhưng khi Vatican và CS hạ bệ Đức TGM Kiệt, đưa ra ngoại quốc, các con chiên đành bị bơ vơ… Con chiên vì "Đức Vâng Lời" không dám chống lại TGM Nguyễn Văn Nhơn tay sai Vatican và CS Hànội !
     Than ôi ! Phép Thông Công như chiếc Vòng Kim Cô chụp trên đầu các Giáo Sĩ Công giáo Việt Namchạy đâu cho thoát bàn tay chúa tể Vatican và Vẹm !?
    Than ôi ! Đức Vâng Lời cũng đã khiến cho các cha cố và một số người công giáo VN u mê phải phản bội lại Tổ Quốc của mình !?
     CS Hànội biết rõ sức mạnh của khối Công giáo qua Hội Đồng Giám Mục Việt Nam. Năm 1975, nhờ có Hội Đồng Giám Mục VN hiệp thông với CS Hànội dùng thế "nội công, ngoại kích" đứng lên phát động chiến dịch Chống Tham Nhũng quy mô và toàn diện, tất cả các nhà thờ trên toàn quốc miền Nam đều tham gia… cho nên lòng dân hoang mang, binh sĩ hoang mang buông súng: chánh quyền Đệ II VNCH phải sụp đổ mau lẹ.
     Vì thế, sau khi chiếm dược miền Nam, CS Hànội đã biến Hội Đồng Giám Mục VN trở thành Quốc Doanh tay sai của chúng làm công cụ thống trị người dân. Một mặt chúng sàng lọc, dùng danh lợi mua chuộc các hàng Giáo sĩ; mặt khác chúng cho đào tạo các linh mục Quốc Doanh mới. Và bây giờ chúng đã biến hầu hết các Giáo gian trong nước trở thành bọn Giặc Nhà Thờ, tức "bầy quạ đen mang thánh giá" tuyệt đối trung thành với CS. Còn tại hải ngoại, chúng cho dựng xác chết tên phản quốc Ngô Đình Diệm dậy, phục hồi đảng Cần Lao làm chiêu bài để thi hành Nghị Quyết 36 VC : cấm treo Cờ Vàng và cấm làm Chánh Trị, mở chiến dịch đồng loạt đánh phá Giáo hội PGVNTN cùng các cá nhân và các tổ chức chống Cộng !
     Do đó, rõ ràng là Hội Đồng Giám Mục Quốc Doanh đã đích thực trở thành bọn "Giặc Nhà Thờ" cực kỳ nguy hiểm hơn CS. Bởi vì "Tổ Quốc" của chủ nghĩa CS ở Liên Xô đã sụp đổ từ lâu, nhưng "Tổ Quốc" của bọn Giặc Nhà Thờ Vatican… thì vẫn sẽ còn tồn tại sau khi toàn bộ các chế độ CS còn lại sẽ sụp đổ trong một tương lai gần...
     Không nghi ngờ gì : Vatican đang xử dụng bọn Giặc Nhà Thờ cho dựng xác chết tên Diệm dậy là có ý đồ phong "thánh" cho tên này trở thành Đệ Nhứt Thánh Tử Vì Đạo VN, xử dụng Đảng Cần Lao tái sinh để thay thế cho chế độ CS hiện nay. Bởi vậy, không ai ngạc nhiên về sự phân hoá hiện nay tại hải ngoại là do bọn Giặc Nhà Thờ khuấy động qua bàn tay bọn Việt gian dư đảng Cần Lao kết hợp với bọn Việt Tân !?
     Bà con giáo dân ơi ! Xin hãy vạch mặt bọn dư Đảng Cần Lao và đám giáo gian Giặc Nhà Thờ. Chính chúng nó đã kết hợp cùng CS và Việt Tân đang phá nát sự đoàn kết của người quốc gia và nhuộm đỏ Cộng đồng VN tại hải ngoại.
Góp Gió 15-7-2010