2015/08/31

Chuyện tình nông thôn

Văn Quang - Viết từ Sài Gòn ngày 31.08.2015

Chuyện tình nông thôn

Trong những tuần vừa qua, tôi đã tường thuật cùng bạn đọc nhiều chuyện “động trời” của các quan lớn thi nhau đốt tiền dân để “ăn to” và những chuyện tức mình và tức cười về việc kê khai tài sản của các quan rồi đến chuyện hàng ngàn thứ gọi là “phí” và “lệ phí”… Ôi thôi đủ thứ chuyện khiến người dân điêu đứng.

Kỳ này để “thay đổi không khí”, mời bạn đọc xem vài chuyện vặt ở nông thôn. Chuyện tình nhà quan, chuyện tình nhà dân xảy ra gần đây nhất cũng đau lòng không kém.

Bắc thang lên hỏi ông trời
Ông Đoàn Văn Tam cũng là chức quan nhỏ ở địa phương. Ông này phụ trách tư pháp Hạt Kiểm lâm huyện An Minh thuộc tỉnh Kiên Giang. Thật ra tỉnh này trước đây gọi nôm na là Rạch Giá, bao gồm cả Hà Tiên, Phú Quốc.

Theo cán bộ cấp dưới của ông Tam, về công danh, ông này phất lên như diều gặp gió nhưng đường tình duyên khá lận đận. Mấy năm trước, mỗi lần đến cơ quan, ông Tam mang nét mặt âu sầu. Bạn đồng nghiệp chung đơn vị khuyên răn, ông ta thú thật, mâu thuẫn vợ chồng ông khá gay gắt. Chị T., vợ ông không hiểu được công việc của chồng. Các ông có tí chức sắc thường có tiền rủng rỉnh, lại có cớ họp hành công tác để ăn nhậu với bạn bè đồng nghiệp. Đi làm về trễ, chân nam đá chân chiêu, hơi men nồng nặc, vung chân múa tay, vô cớ đánh mắng vợ con.

Đây cũng là chuyện hàng ngày ở xã. Bà vợ nào chẳng bực mình. Chính cái sự có tiền vá có chức này đã là nguyên nhân cho những cuộc đổ vỡ gia đình, đôi khi dẫn đến án mạng ghê rợn đáng tiếc ở nông thôn ngày nay.

Hai vợ chồng ông bà Tam dẫn nhau ra tòa ly dị. Thời gian này, ông ăn ngủ ở cơ quan. Những lúc rảnh rỗi, ông “ngồi đồng” ở quán cà phê. Ở quán cà phê thì… chuyện gì đến cũng phải đến.

Ở xã bên có cô hàng cà phê N.T.N. (39 tuổi) mũm mĩm dễ thương, đẹp nết, đẹp người nhưng hồng nhan bạc phận, vẫn còn phòng không chiếc bóng. Vô số thanh niên trai trẻ lai vãng tán tỉnh. Ông Tam là dân có tí chức, tí quyền nên ông qua mặt các “đối thủ” miền quê. Chỉ một thời gian ngắn được cô N. “chiếu cố” là chuyện tất nhiên.

Không bao lâu, tình cảm giữa ông Tam và chị N. trở nên đằm thắm. Những lúc đi công tác, ông Tam thường gọi điện thoại về cho người tình rất ân cần nồng nhiệt. Ai cũng tưởng họ sắp làm lễ cưới nhau đến nơi. Nhưng bất ngờ, 14 giờ ngày 17-8 vừa qua, một số nhân viên của Hạt Kiểm lâm huyện An Minh tá hỏa thấy ông ta mặt mày đỏ hoe, người nồng nặc mùi rượu mở tủ lấy khẩu súng rồi lên xe đi về hướng xã Tân Thạnh.

Tay lăm lăm khẩu súng ông Tam đi vào quán cà phê. Vừa đến cửa ông quát to: “N. mau trả tiền cho tao. Bằng không tao bắn chết”.

Liền sau đó, ông và chị N. cãi vã. Mẹ của N. lớn tiếng: “Mày xỉn về nhà mà ngủ đi”. Ông Tam lặng thinh bóp cò liên tiếp nhưng súng không nổ. Cả xóm bị một phen hú vía.

Biết đạn lép, ông Tam lấy xe máy đi về trụ sở lấy tiếp 6 viên đạn. Lần này, ông chạy đến quán bắn 3 phát trúng vào cánh tay của chị N. Nạn nhân ngất xỉu, ông Tam định bỏ đi thì bị Công an huyện An Minh bắt giữ.

Tiền đưa cho gái liệu đòi được hôn!
Ông Tam khai với CA, N. là người yêu của ông. Thời gian đầu, ông gởi chị N. giữ một số tài sản. Gần đây, do công việc nhiều, ông không đến thăm chị N. như trước liền nhận được tin cô hàng nước có tình nhân khác. Ông bèn xách súng đi hỏi tội.

Nhưng khi ông Tam hỏi chị N. tiền vàng ngày xưa gởi bây giờ ở đâu. Chị N. phây phây trả lời: “Bắc thang lên hỏi ông trời. Tiền đưa cho gái liệu đòi được hôn!”.
Chị N. với vết thương do người tình bắn.
Nghe câu trả lời trắng trợn này, anh đàn ông nào chẳng tức. Trả lời kiểu đó chẳng khác nào chê anh tình nhân “nhà quê” ngu dại. Ông Tam bị ba cục tức: mất tình, mất tiền, bị hạ nhục. May mà ông chưa bắn chết chị N. là may, nhưng chị cũng què tay “lắc lư con tàu đi”, còn ông hạt phó kiểm lâm đi tù là cái chắc.

Bạn đã thấy con gái nhà quê 100% bây giờ có thua gì mấy chân dài thành phố đâu. Nhiều ông đã bị “hố” vì cái vẻ nhà quê của con gái thời nay rồi.

Lời khai của chị N. khác hẳn
Chiều 24/8, nằm điều trị vết thương còn rỉ máu tại Bệnh viện đa khoa Kiên Giang, chị N. - bị người tình là cán bộ kiểm lâm Đoàn Văn Tam truy sát bằng súng - cho biết chị quen với ông Tam hơn 3 năm trước. Khi đó, chị nuôi trồng thủy sản ven bờ, Tam làm kiểm lâm nên giúp lo các giấy tờ.

Sau thời gian tìm hiểu, thấy cán bộ hạt kiểm lâm này sống có tình nghĩa, hiền lành nên chị quyết định sống chung.

Chị kể: "Anh ấy thường nói mình khá giả nhưng không phải vậy. Tam 2 lần mượn xe máy của tôi đi cầm rồi chuộc lại. Lần thứ ba Tam mượn, nói là cầm vài triệu lấy tiền đi học. Tôi nghĩ sống với nhau có nghĩa có tình, nên đồng ý". Chị cũng thừa nhận Tam cũng bỏ tiền chăm lo cuộc sống chung nhưng không có chuyện đưa chị cất giữ tài sản.
Ông Đoàn Văn Tam tại cơ quan điều tra.
Công an Kiên Giang cho biết đã khởi tố Tam về hành vi Giết người và Tàng trữ, sử dụng trái phép vũ khí quân dụng.

Bước đầu, Tam cho biết không đòi được tài sản đã đưa cho chị N. nên gây án nhưng sau đó thay đổi lời khai. Theo Tam, do khó khăn nên lấy xe máy (hai người chung tiền mua) đem cầm 22 triệu đồng. Đưa chị N. 2 triệu, số còn lại Tam trả nợ. Gần đây, giữa họ có mâu thuẫn nên Tam về khu tập thể cơ quan ở, còn N. về nhà mẹ ruột ở xã Tân Thạnh, huyện An Minh.

Theo Tam, bị mẹ con chị nhiều lần đòi tiền, anh ta mượn nhiều nơi để chuộc xe nhưng không vay được. Hôm hẹn mẹ con chị ở quán nước, bị họ làm dữ nên Tam tức quá chạy về đơn vị lấy khẩu súng lục cùng 12 viên đạn rượt bắn người tình…
Khẩu P38, Smith&Wesson của ông Đoàn Văn Tam do bạn nghỉ hưu cho.
Về nguồn gốc khẩu súng, ông Tam khai là ông được nguyên xã đội trưởng xã Nam Thái, huyện An Biên (đã nghỉ hưu) tặng cho khẩu súng cùng 12 viên đạn

Chưa biết ai đúng ai sai trong vụ này, nhưng bạn đã nhìn thấy bản chất của những chuyện tình nông thôn là như thế nào. Bạn trai hay bạn gái đều có thể gian dối và lợi dụng nhau. Nó không còn ngây thơ trong sáng như một thuở nào xa xưa nữa.

Chuyện ngoại tình ở nhà quê hiện nay
Bây giờ cứ dở trang báo ra hay vào mạng VN là thấy hàng loạt những vụ đâm chém vô cùng tàn khốc. Các phương tiện truyền thông ngày nay khai thác tôi đa mọi tình tiết ly kỳ rùng rợn để câu khách. Đến nỗi Bộ Thông Tin Truyền Thông VN phải lên tiếng ngăn cấm.

Những loại thông tin như thế này đã góp phần vào việc “truyền bá tư tưởng bạo lực”, đòi hỏi lương tâm nhà báo phải trong sáng. Tuy nhiên đã làm báo thì không thể bỏ qua những vụ tai nạn lớn và những vụ án mạng làm rúng động cả xã hội.

Anh không đưa tin thì facebook, blog đầy rẫy, làm sao ngăn chặn được. Nếu không đưa tin sẽ bị cho là bưng bít hoặc thiếu tinh thần trách nhiệm. Đúng là làm báo thật khó trong cái thời đại suy thoái đạo đức, mất hết niềm tin này.

Chuyện ngoại tình ở nông thôn thời nào chẳng có, nhưng ở nhà quê xưa, chuyện này rất hiếm.

Ngày nay thì tràn lan, cứ như chuyện hàng ngay ở huyện. Giàu nghèo, sang hèn gì cũng ngoại tình được. Cuộc sống nhiều gia đình đảo lộn, chung quy chỉ là khổ những đứa trẻ. Bố mẹ chúng đều “ra đi” cách này hay cách khác, sau này lớn lên chúng sẽ trở thành những con người như thế nào?

Đó chính là hậu quả lâu dài mà xã hội VN đã và sẽ còn phải gánh chịu. Làm thế nào để ngăn chặn là một bài toán rất khó. Giáo dục từ nếp sống, cách sống theo đạo đức cổ truyền phải là một khoảng thời gian dài và còn ảnh hưởng của đời sống xã hội xung quanh chúng ta.

Ở đây tôi chỉ tường thuật những gì đã được kiểm chứng để chứng minh những suy thoái trong nền đạo đức gia đình của những người dân sống ở nông thôn hiện nay.

Người đàn ông giết vợ rồi vượt cả ngàn cây số giết tình địch
Vợ chồng anh Trần Đình Thịnh (28 tuổi, ở huyện Cam Lộ, Quảng Trị) và chị là Quách Thị Hương (30 tuổi) là một gia đình êm ấm, đã có hai đứa con kháu khỉnh. Nhưng làm ăn ở quê nhà rất khó khăn, anh Thịnh phải sang Trung Quốc làm ăn kiếm tiền nuôi vợ con.

Tháng 7 vừa qua anh Thịnh về thăm nhà thì biết một sự thật đau lòng. Chị Hương đã phản bội anh, ngoại tình với anh Nam.

Sau khi dằn vặt vợ, vì thương con, anh Thịnh đành bỏ qua chuyện cũ, đưa vợ con vào Bình Dương làm ăn sinh sống. Nhưng trớ trêu thay, chị Hương vẫn ngựa quen đường cũ, còn qua lại với người tình cũ ở Quảng Trị.
Trần Đình Thịnh vừa giết 2 người tại cơ quan điều tra.
Anh Thịnh theo dõi biết hết mọi chuyện. Một ngày đẹp trời anh rủ vợ đi chơi, đưa vợ vào khách sạn. Chị vợ tưởng là chồng “hâm nóng tình yêu” nên vui vẻ đi theo. Nhưng không ngờ anh Thịnh đã ra tay giết vợ ngay tại phòng ngủ rồi đóng cửa bỏ đi. Nhân viên khách sạn biết đã muộn.

Hôm sau, vào chiều 18-8-2015 vừa qua, anh lên Sài Gòn, đi máy bay từ Tân Sơn Nhất ra TP Huế rồi theo xe khách về quê Quảng Trị để giết người đàn ông đã ngoại tình với vợ mình.

Sau khi lấy xe máy gửi ở bến xe Thành phố Đông Hà, Thịnh đi lang thang vì lo sợ công an bắt giữ nếu về nhà cũ. Đến 20h tối, Thịnh về nhà, lấy con dao bầu cất giấu lâu nay rồi chạy xe đến nhà tình địch là Trần Văn Nam ở xã Gio Việt. Thịnh quay đầu xe máy ra phía đường nhựa, để sẵn chìa khóa ở xe rồi đi bộ vào nhà nạn nhân. Thịnh đột nhập vào nhà ông Trần Văn Nam và giết chết nạn nhân này bằng dao bầu. Sau khi giết anh Nam, Thịnh bỏ ý định đi xe máy mà chạy bộ trốn, vứt lại con dao và mũ bảo hiểm ở gần hiện trường.

Nhà chức trách thu giữ được hung khi gây án là con dao dài 70 cm, cán gỗ, bản to do Thịnh rèn khi đi làm ăn ở Lào vào năm 2013. Trong đêm, Thịnh lẩn trốn ở nghĩa địa rồi rạng sáng đến khu vực chùa Mai Hà thì bị bắt giữ. Thịnh cho hay có ý định đầu thú nhưng sợ người dân vây đánh nên chờ đến gần sáng. 

Một CA cho biết: “Ban đầu, anh Thịnh có ý định tự tử, nhưng sau đổi ý sẽ ra đầu thú rồi tắt điện thoại”.
Nơi xảy ra vụ án mạng tại Quảng Trị rúng động khiến cả trăm người hiếu kỳ theo dõi.
Hung thủ khai nhận đã giết vợ bằng dao gọt hoa quả bên trong một nhà nghỉ ở thị xã Dĩ An (Bình Dương) vào 2 ngày trước.

Tra tay vào còng số tám, lúc đó sát nhân mới biết hối hận. Thịnh cúi đầu nói: “Điều tôi lo nhất lúc này là hai đứa con trai vừa lên lớp 3 và đứa gần 3 tuổi ở nhà”. Bạn đã thấy chỉ vì ngoại tình dẫn đến 2 mạng người bị giết và bỏ lại những đứa con nhỏ bơ vơ.

Đây chỉ là một trong những vụ chém giết nhau vì tình xảy ra khá nhiều tại nông thôn hiện nay. Nông thôn VN sẽ đi về đâu?

Thôi hết rồi những êm đềm thơ mộng tuyệt vời với những nàng thôn nữ e lệ yêu kiều và tiếng sáo diều vi vu trong không gian yên tĩnh của thuở thanh bình ngày xưa! Biết bao giờ mới tìm lại được.

Văn Quang

Khai Dân TríVăn Quang

Nhật Ký Biển Đông: Siêu Cường Đương Nhiên Bá Chủ Thế Giới?

Nhật Ký Biển Đông: Siêu Cường Đương Nhiên Bá Chủ Thế Giới?

Nhật Ký Biển Đông hai tuần cuối Tháng Tám ghi nhận những chuyển biến quan trọng như sau:

-AP ngày 18/8/2015: “Thủ Tướng Thái Lan Prayuth Chan-ocha gọi vụ đánh bom tại khu vực đông đúc là biến cố tệ hại nhất từ trước tới giờ mới xảy ra ở Thái Lan và cam kết sẽ truy lùng những kẻ có trách nhiệm. Trung Tâm Cấp Cứu Erawan xác nhận tối thiểu 20 người chết và 126 bị thương trong vụ đánh bom này.” BBC tiếng Việt đã nhận định về vụ đánh bom như sau: “Tuy nhiên cần nhắc lại là không có giả thuyết nào trong số nói trên (người Hồi giáo Uighur ở Trung Quốc, vốn giận dữ trước việc Thái Lan trục xuất người tỵ nạn Uighur về Trung Quốc) tỏ  ra (có sức) thuyết phục hoàn toàn với các chứng cứ mà chúng ta có trong tay. Vụ tấn công cũng đe dọa gây ảnh hưởng lớn tới lòng tin vào an toàn xã hội cũng như sự tự tin của nhà đầu tư vào nền kinh tế Thái Lan. Nếu như vụ tấn công này là một phần cuộc tranh đấu chính trị trong nước thì đây sẽ là bước ngoặt trong chiến thuật đảng phái ở Thái Lan.” Tin tức mới nhất cho biết nghi phạm là người Thổ Nhĩ Kỳ. 

-Sputnik News ngày 18/8/2015: Với bài viết có tiêu đề “Vùng Viễn Đông của Nga với diện tích rộng lớn, về mặt địa lý gần gũi với Việt Nam, đang chờ đợi các nhà đầu tư Việt Nam” tác giả cho biết: “Chuyên gia Artyom Sohikyan, Phó Cục trưởng Cục quan hệ kinh tế của Bộ Phát triển Viễn Đông, nói: Kết quả là, đã thành lập cơ sở pháp lý cho sự đối tác (hợp tác) mà các đại diện của Việt Nam đã từng nói đến. Ví dụ, có kế hoạch xây dựng cụm hóa học để chế biến dầu mỏ và khí đốt trong khu vực Nakhodka, một trong những thành phố cảng lớn nhất ở vùng Viễn Đông của Nga. Một số công ty Việt Nam thể hiện sự quan tâm đến dự án này. Phía Việt Nam cũng quan tâm đến việc đầu tư vào ngành hoá khí, chế biến gỗ và sản xuất nông phẩm, vào sự phát triển của ngành chăn nuôi bò sữa, cũng như vào việc thành lập các doanh nghiệp dệt may ở vùng Viễn Đông.”

-Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ ngày 18/8/2015: “Tướng Dempsey- Tham Mưu Trưởng Liên Quân Hoa Kỳ bày tỏ lo ngại về ảnh hưởng của cuộc di dân, nhập cư và di dân hàng loạt đang xảy ra tại Âu Châu (mà thế giới gọi đó là cuộc khủng hoảng). Tướng Dempsey nói rằng hiện nay thế giới có khoảng 60 triệu người tỵ nạn.”

Nguyên do của cuộc di cư ồ ạt bằng thuyền là vì người dân muốn trốn chạy chiến tranh, nghèo đói và sự ngược đãi. Khoảng 188,000 người di cư đã vượt biển tới các quốc gia vùng Địa Trung Hải và 2000 người đã chết trên biển mà Lybia là địa điểm chuyển tiếp. Lybia hiện nay có nhiều vùng gần như vô chính phủ sau khi liên quân Mỹ-NATO do Mỹ cầm đầu lật đổ chế độ và giết Ô. Gaddafi.

-UPI (Moscow) ngày 19/8/2015: “Nga và Ba Tư đã đạt được thỏa thuận chuyển giao hỏa tiễn tầm xa đất-đối-không S-300 và việc này sẽ được thực hiện vào cuối năm nay.” Một giới chức Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ nói với Fox News rằng hệ thống hỏa tiễn S-300 không nằm trong danh sách bị cấm bán theo lệnh cấm vận của Liên Hiệp Quốc, hoặc thỏa thuận nguyên tử. Thế nhưng, Hoa Kỳ vẫn không muốn Nga bán hỏa tiễn này cho Ba Tư. Hỏa tiễn S-300 có khả năng tiêu diệt máy bay tàng hình và tên lửa hành trình như Tomahawk của Mỹ.

Dưới áp lực của Mỹ, Ô. Abe đã phải hủy bỏ chuyến viếng thăm Tokyo của Ô. Putin mùa thu năm ngoái và cũng hủy bỏ không tham dự Thế Vận Hội Mùa Đông tổ chức tại Sochi để cùng liên minh với Mỹ cô lập Nga. Đây là chuyện mà Ô. Abe phải “ngậm bồ hòn làm ngọt”. Cả nước Nhật đều thấy muốn đương cự với Hoa Lục thì phải hòa hoãn với Nga đồng thời tiến hành thỏa hiệp đưa khí đốt từ Nga về Nhật, vừa rẻ vừa có tính an toàn chiến lược. Thế nhưng trước nhu cầu đối phó với Hoa Lục, Ô. Abe đã phải hy sinh chủ quyền đối ngoại của đất nước để mua lấy sự bảo đảm an ninh của Mỹ. Rõ ràng nước Nhật đang ở vào cảnh “tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa”. Được Mỹ che chở để đối phó với Trung Quốc lại gây thù oán với Nga do chuyện ở một nơi xa lắc xa lơ. Thế mới hay, đi với Mỹ để được Mỹ che chở - dù mạnh như Âu Châu hay Nhật Bản cũng sẽ không giữ được chủ quyền quốc gia. Nói thế không có nghĩa Ậu Châu hay Nhật Bản là chư hầu của Mỹ. Nhưng Âu Châu và Nhật Bản chỉ độc lập tự chủ ở một số vấn đề lẻ tẻ vớ vẩn, còn những vấn đề đối ngoại trọng đại như mua bán vũ khí, liên kết với ai, hợp tác với ai, kể cả vấn đề tài chính, ngân hàng cũng đều phải nằm dưới cây gậy chỉ huy của Mỹ. Mới đây nhất, có lẽ để trả đũa việc Ô. Abe tham gia cấm vận Nga cùng thăm viếng cũng như viện trợ cả tỉ đô-la cho Ukraine, Nga đã cho xây các căn cứ quân sự trên Quần Đảo Kurils…và ngày hôm nay phối hợp với Hoa Lục tập trận hải quân ngay trên vùng biển của mình …làm nước Nhật nhức đầu thêm. Ai bảo đi với Mỹ là sướng? Không, đi với Mỹ sướng lắm chứ, nhưng phải chuẩn bị hy sinh chủ quyền quốc gia và có thể rước thêm tai họa.
-AFP (Tehran) ngày 20/8/2015: “Theo một giới chức của Ba Tư, Anh Quốc và Ba Tư - hai bên sẽ mở lại tòa đại sứ trong những ngày sắp tới sau bốn năm phải đóng cửa vì một số người biểu tình tức giận với việc cấm vận Ba Tư, đã tràn vào cơ sở ngoại giao của Anh ở Tehran năm 2011.” Theo bộ trưởng ngoại giao Anh, cấm vận Ba Tư sẽ được Anh Quốc gỡ bỏ vào mùa xuân 2016.

-Sputnik News ngày 21/8/2015: Nhân kỷ niệm 70 năm Phát-xít Nhật đầu hàng, trả lời phỏng vấn của đài Sputnik, Phó Giáo Sư, Tiến Sĩ Vũ Quang Hiển (Khoa Lịch Sử  trường Đại Học Khoa Học Xã Hội và Nhân Văn Hà Nội) nhắc nhở rằng, “Trong số các nạn nhân của chủ nghĩa quân phiệt Nhật Bản thời Thế Chiến II, có cả Việt Nam: "Khi chính quyền Pháp đầu hàng phát-xit Đức vào năm 1940 ở châu Âu, thực tế là họ cũng trao thuộc địa Việt Nam vào tay người Nhật. Người Nhật sử dụng bộ máy cai trị thuộc địa mà thực dân Pháp đã thiết lập ở Việt Nam. Người Nhật tuyên bố  Việt Nam là một trong những bộ phận của khối Đại Đông Á tương lai mà họ muốn tạo ra. Thoạt đầu có những người Việt ngộ nhận rằng Nhật Bản là lực lượng giải phóng khỏi ách thực dân châu Âu, nhưng sau đó nhận ra rằng sự cai trị của quân phiệt Nhật Bản cũng hà khắc và tàn bạo không kém gì thực dân Châu Âu. Ráo riết bóc lột khai thác từ Việt Nam mọi thứ dành cho nhu cầu của quân đội Nhật, họ bắt nông dân Việt Nam nhổ lúa trồng đay, cấm chuyển thóc gạo từ miền Nam ra miền Bắc khi đang lúc mất mùa. Hệ quả của chính sách này là trong thời gian 1944-1945 ở miền Bắc Việt Nam có 2 triệu người chết đói. Không ít những gia đình chết hết chẳng còn một ai sống sót. Không ít những làng xóm miền Bắc Việt Nam tiêu điều bi thảm vì tang tóc. Những hình ảnh đau buồn về thảm kịch này sẽ mãi mãi hằn sâu trong ký ức của người dân Việt Nam. Và chúng tôi vẫn chờ đợi một lời xin lỗi từ chính phủ Nhật Bản về chính sách của những người tiền nhiệm dẫn đến nỗi đau khổ của nhân dân nước tôi “. Quả thật, nếu Phát-Xít Đức gieo tai họa cho Âu Châu thì Phát Xít Nhật cũng đã gieo thảm họa kinh hoàng cho Á Châu trong đó có Việt Nam.

-Reuters (Tokyo) ngày 22/8/2015: “Nhật Bản đưa ra lời phản đối về việc Thủ Tướng Nga Dmitry Medvedev thăm viếng một trong bốn đảo Kurils vốn đã gây căng thẳng giữa hai nước láng giềng kể từ khi Đệ II Thế Chiến chấm dứt. Việc phản đối này có thể gây cản trở nỗ lực của Thủ Tướng Shinzo Abe rất muốn ve vãn Nga giàu tài nguyên và mở ngỏ cánh cửa đối thoại cho dù có cuộc khủng hoàng Ukraine.”

Dưới áp lực của Mỹ, Ô. Abe đã phải hủy bỏ chuyến viếng thăm Tokyo của Ô. Putin mùa thu năm ngoái và cũng hủy bỏ không tham dự Thế Vận Hội Mùa Đông tổ chức tại Sochi để cùng liên minh với Mỹ cô lập Nga. Đây là chuyện mà Ô. Abe phải “ngậm bồ hòn làm ngọt”. Cả nước Nhật đều thấy muốn đương cự với Hoa Lục thì phải hòa hoãn với Nga đồng thời tiến hành thỏa hiệp đưa khí đốt từ Nga về Nhật, vừa rẻ vừa có tính an toàn chiến lược. Thế nhưng trước nhu cầu đối phó với Hoa Lục, Ô. Abe đã phải hy sinh chủ quyền đối ngoại của đất nước để mua lấy sự bảo đảm an ninh của Mỹ. Rõ ràng nước Nhật đang ở vào cảnh “tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa”. Được Mỹ che chở để đối phó với Trung Quốc lại gây thù oán với Nga do chuyện ở một nơi xa lắc xa lơ. Thế mới hay, đi với Mỹ để được Mỹ che chở - dù mạnh như Âu Châu hay Nhật Bản cũng sẽ không giữ được chủ quyền quốc gia. Nói thế không có nghĩa Ậu Châu hay Nhật Bản là chư hầu của Mỹ. Nhưng Âu Châu và Nhật Bản chỉ độc lập tự chủ ở một số vấn đề lẻ tẻ vớ vẩn, còn những vấn đề đối ngoại trọng đại như mua bán vũ khí, liên kết với ai, hợp tác với ai, kể cả vấn đề tài chính, ngân hàng cũng đều phải nằm dưới cây gậy chỉ huy của Mỹ. Mới đây nhất, có lẽ để trả đũa việc Ô. Abe tham gia cấm vận Nga cùng thăm viếng cũng như viện trợ cả tỉ đô-la cho Ukraine, Nga đã cho xây các căn cứ quân sự trên Quần Đảo Kurils…và ngày hôm nay phối hợp với Hoa Lục tập trận hải quân ngay trên vùng biển của mình …làm nước Nhật nhức đầu thêm. Ai bảo đi với Mỹ là sướng? Không, đi với Mỹ sướng lắm chứ, nhưng phải chuẩn bị hy sinh chủ quyền quốc gia và có thể rước thêm tai họa.

-Reuters (Bắc Kinh) ngày 24/8/2015: “Giàn khoan của Trung Quốc mà năm ngoái đã trở thành sự đụng độ về khai thác dầu khí tại Biển Đông với Việt Nam, đã hoàn tất việc khoan một giếng dầu không xa bờ biển Việt Nam. Tân Hoa Xã không cho biết tọa độ của giếng dầu này, nhưng Cơ Quan Quản Trị An Ninh Hàng Hải của Trung Quốc cho biết địa điểm khoan dầu cách bờ biển Việt Nam hơn 100 hải lý và cách thành phố nghỉ mát Sanya của Đảo Hải Nam 75 hải lý về phía nam.”

-AFP (Luân Đôn) ngày 24/8/2015: “Gần 80,000 người đã ký thỉnh nguyện thư yêu cầu bắt giữ Thủ Tướng Do Thái Benjamin Netanyahu vì tội phạm chiến tranh khi ông thăm viếng Anh Quốc vào tháng tới. Vào ngày 8/7/2014, Do Thái đã tiến quân và không kích Gaza Strip khiến 2000 dân Palestines và 66 lính Do Thái chết. Nhà cầm quyền Anh nói rằng Ô. Netanyahu là lãnh đạo một quốc gia khi thăm viếng Anh Quốc, được hưởng đặc miễn ngoại giao nên không thể bị bắt hoặc giam giữ. Tuy nhiên Anh Quốc thừa nhận rằng cuộc xung đột tại Giải Đất Gaza đã gây thương vong khủng khiếp.”

Nếu Do Thái là một nước nhỏ và thù nghịch với Anh Quốc thì Ô. Cameron đã truy tố Ô. Netanyahu ra Tòa Án Hình Sự Quốc Tế, cấm vận, lập “vùng cấm bay” rồi đem hàng không mẫu hạm tới oanh kích, lật đổ rồi treo cổ như treo cổ Ô. Saddam Hussein. Thế nhưng Do Thái lại là “xếp” của Mỹ cho nên chẳng ai dám dụng tới sợi lông chân Do Thái. Thế mới hay trên cái vũ đài chính trị nhơ bẩn này, một nước mạnh dù làm tội ác tày trời thì cũng “hòa cả làng”. Còn các nước nhỏ cũng làm chuyện như vậy thì bị lật đổ và treo cổ. Ôi, quy luật “cá lớn nuốt cá bé” tồn tại muôn đời! Cho nên chúng ta thông cảm cho một số nước nhỏ để không bị người ta bắt nạt, phải chế tạo vũ khí nguyên tử là như vậy.

-AP (Manila) ngày 26/8/2015: “Bộ Trưởng Quốc Phòng Phi Luật Tân cho biết ông đã yêu cầu Hoa Kỳ hỗ trợ việc chuyển vận binh sĩ và tiếp liệu tới những bãi đá ngầm do Phi chiếm đóng trong vùng đang tranh chấp ở Biển Đông bằng cách triển khai máy bay tuần tra để không cho Trung Quốc ngăn chặn những chiến dịch tiếp tế - khi tư lệnh Mỹ tại Thái Bình Dương đang viếng thăm Phi Luật Tân.”

-Business Insider ngày 27/8/2015: “Hoa Kỳ và đồng minh tiếp tục đổ tiền vào phi cơ chiến đấu tàng hình F-35. Thế nhưng Nga và Trung Quốc đang nhanh chóng phát triển những hệ thống có thể triệt tiêu khả năng tàng hình này. Zarchary Keck viết trên The National Interest rằng cả Bắc Kinh lẫn Mạc Tư Khoa đã bắt đầu phát triển những máy bay không người lái chuyên tìm, khám phá và có khả năng tiêu diệt máy bay tàng hình của kẻ thù khiến máy bay tàng hình của Mỹ trở nên lỗi thời.”

-AP ngày 27/8/2015: “Hillary Rodham Clinton đang vẽ một đường song song (so sánh) quân khủng bố với những ứng viên Đảng Cộng Hòa khi những vị này bày tỏ quan điểm về phụ nữ.”

Mới nhập cuộc, chưa biết ai được đảng đề cử mà đã mạt sát và chụp mũ nhau rồi. Đây là dấu hiệu cho thấy cuộc tranh cử sẽ là một cuộc “tàn sát, hạ thủ bất lưu tình ”.

-VnExpress ngày 28/8/2015: Trích dịch bản tin của New York Times, tờ báo cho biết, “Cố vấn an ninh quốc gia Susan Rice hôm nay gặp các lãnh đạo hàng đầu Trung Quốc, trong đó có Chủ tịch Tập Cận Bình và một vị tướng quân đội, để thảo luận về nhiều vấn đề, bao gồm cả những chủ đề gây căng thẳng giữa hai nước. Về cuộc diễn binh ngày 3/9/2015 tại Quảng trường Thiên An Môn ở Bắc Kinh. Các quan chức cấp cao của Nhà Trắng từ chối (không) tham dự, nhưng bà Rice nói rằng Tổng thống Mỹ Barack Obama muốn cám ơn Trung Quốc vì (về) những đóng góp của nhân dân nước này trong cuộc chiến.”

-Reuters (Tokyo) ngày 30/8/2015: “120,000 người tập họp gần trụ sở quốc hội, phản đối dự luật cho phép quân đội Nhật tham chiến với quân đội đồng minh (Mỹ) ở nước ngoài, một dấu hiệu mới nhất cho thấy quần chúng không đồng ý với chính sách an ninh của Thủ Tướng Abe. Đây là cuộc biểu tình lớn nhất kể từ năm 2012 sau thảm họa nhà máy điện nguyên tử Fukushima năm 2011”

Từ ngàn xưa đến giờ, ưu thắng về quân sự, nhất là vũ khí là điều kiện ắt có để trở thành bá chủ thế giới. Nếu mất ưu thế về vũ khí thì không thể nào bá chủ thế giới được nữa. Không nói tới sức mạnh quân sự của Hoa Lục, chẳng cần phải đợi tới sự lượng giá của các ông tướng ở Ngũ Giác Đài, cả thế giới đều thấy giờ đây sức mạnh quân sự của Nga ngang ngửa với Mỹ. Nếu chiến tranh Nga-Mỹ nổ ra, có thể hai bên cùng chết. Do đó, để thế giới được sống yên, tôi vẫn giữ nguyên quan điểm Nga-Mỹ phải hòa hoãn và cân bằng quyền lợi, có thể là tứ-lục (Nga 4, Mỹ 6). Chứ Mỹ không thể dùng NATO để chèn ép, buộc Nga “quỳ gối” theo chủ thuyết “Mỹ ăn hết, Nga tay không”, hoặc Nga trở thành bù nhìn hay chư hầu Mỹ. Nếu Nga liên kết với Trung Quốc - và hiện nay đang liên kết - thì Mỹ sẽ lại “mệt cầm canh” như thời Chiến Tranh Lạnh. Theo VOA tiếng Việt ngày 21/8/2015, “85 binh sĩ Nga đã tới Bắc Kinh hôm 19/8 để diễn tập cho một cuộc diễu hành được cho là chưa từng có trong lịch sử Trung Quốc hiện đại (với 12,000 binh sĩ). Theo nguồn tin ngoại giao, cuộc diễu hành (duyệt binh) sẽ được tổ chức vào ngày 3 tháng 9 tới ở quảng trường Thiên An Môn để kỷ niệm lần thứ 70 chiến thắng của Trung Quốc trước Nhật Bản.” Kể cả Nga, có tất cả mười ba quốc gia Á Châu, Phi Châu và Âu Châu cử quân đội tham gia cuộc diễn hành này. Còn theo AFP ngày 21/8/2015, “Trong một tuyên bố của quân đội Nga, vào ngày Thứ Sáu, Nga và Trung Quốc đã tiến hành những cuộc tập trận hải quân chung tại vùng biển và không phận thuộc Biển Nhật Bản. Những cuộc tập trận diễn ra ở ngoài khơi Thành Phố Vladivosktok từ 28/8/2015 bao gồm 22 tàu chiến, 20 máy bay và 500 thủy quân lục chiến của hai quốc gia.”
-Sputnik News ngày 30/8/2015: “Chính giới Anh bất bình trước quyết định của Tây Ban Nha cho phép tàu ngầm Nga "Novorossiysk" vào tiếp nhiên liệu ở Cảng Ceuta, nằm trên bờ biển phía Bắc Morocco, - như tin đưa của The Independent. Các nghị sĩ và chuyên viên quân sự của Anh cáo buộc chính phủ Tây Ban Nha có cử  chỉ "khiêu khích công nhiên" (rõ ràng khiêu khích) chống lại Gibraltar - vùng lãnh thổ duyên hải  của Anh trên bán đảo Iberia mà Tây Ban Nha đang tranh chấp. Ngoài ra, các nhà phân tích quân sự lo ngại là hành động của Tây Ban Nha bộc lộ rằng Châu Âu không đủ quyết tâm chống Nga trong vấn đề Ukraina.”

Nhận Định:

Thế giới hiện nay đang như chảo dầu sôi:

-Nam Bắc Triều Tiên vừa thoát được cuộc tương tàn, nhưng tương lai chưa biết đi về đâu.

-Mỗi tuần Hoa Kỳ tốn 100 triệu đô-la để tiêu diệt khủng bố nhưng khủng bố vẫn sống và lan rộng toàn cầu. Tin mới nhất cho biết hai vị tướng thuộc bộ tư lệnh hành quân của Iraq đã chết bởi bom tự sát của phe Nhà Nước Hồi Giáo tại Tỉnh Anbar, tây Baghdad.  Câu hỏi đặt ra là tại sao Mỹ lại hy sinh nhân mạng và tiền của để lao đầu vào cuộc chiến “chống khủng bố” kéo dài vô tận? Sâu thẳm của vấn đề là Mỹ muốn kiểm soát khu vực dầu mỏ Trung Đông này. Chống khủng bố chỉ là cái cớ.

-Nga muốn tiếng nói của mình được Mỹ tôn trọng và có một vòng đai an toàn. Cấm vận mà Mỹ và Âu Châu áp đặt lên Nga đã hơn một năm nhưng tình hình Ukraine không cải thiện mà còn trở nên cực kỳ nguy hiểm, chiến tranh có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Thỏa Hiệp Minsk giống như món đồ trang trí. Ngoại trưởng Đức ví Ukraina như một thùng thuốc súng.

-Hoa Lục trỗi dậy mạnh mẽ để tranh ngôi “Thiên Tử ” với Mỹ. Chiến thuật xây dựng đảo nhân tạo tại Biển Đông vừa bành trướng được lãnh thổ, khai thác tài nguyên, vừa xây dựng các căn cứ quân sự tầm xa để đối đầu với Mỹ khiến Mỹ phải đưa phi cơ tuần thám và máy bay ném bom chiến lược tàng hình B-2 vào đây. Mỹ bằng mọi giá phải giữ ngôi vị “bá chủ thế giới” vì mất ngôi vị bá chủ thì sẽ chết thôi. Ô. John Kerry chạy đôn chạy đáo khắp nơi củng cố liên minh hầu ngăn chặn Trung Quốc khiến Việt Nam trở thành trọng điểm chiến lược của kế hoạch “Xoay Trục”. The Buzz đề nghị một chiến lược quân sự mới đối đầu với Hoa Lục trong đó có:

a) Tham khảo với Hà Nội liên quan đến việc nâng tần số và số lượng tàu chiến máy bay Hoa Kỳ thăm viếng Cam Ranh.

b) Tham khảo với Mã Lai và Việt Nam về việc Hải Quân Hoa Kỳ được phép đậu tại một vài địa điểm tiền tiêu chẳng hạn như Swallow Reef ở Biển Đông.

Trong cái thế “Xuân Thu Chiến Quốc” vừa hỗn loạn vừa là âm mưu tranh bá đồ vương đó, chúng ta thử xem đâu là điều kiện để bá chủ thế giới và có nên bầu ra hoặc chấp nhận một “bá chủ thế giới” không?

The Hill ngày 21/8/2015 cho biết, “Bộ Trưởng Quốc Phòng Mỹ Ash Carter đồng ý với sự lượng giá của các giới chức quân sự cao cấp rằng Nga là mối đe dọa… rất, rất đáng kể (very, very significant threat) đối với Hoa Kỳ.” Rồi The Value Walk ngày 21/8/2015 với bài viết mang tiêu đề, “Trung Quốc đe dọa địa vị quân sự siêu việt của Hoa Kỳ” (China Threatens U.S. Military Superiority) tác gỉa Polina Tikhonova nói rằng,”Theo các chuyên gia quân sự, Trung Quốc liên tục gia tăng số lượng và nâng cao khả năng của lực lượng hỏa tiễn khiến Hoa Kỳ phải duyệt lại chiến lược an ninh và thay đổi cách để bảo vệ lực lượng Mỹ triển khai ở Tây Thái Bình Dương hầu đối đầu với đe dọa gia tăng từ Bắc Kinh.”

Từ ngàn xưa đến giờ, ưu thắng về quân sự, nhất là vũ khí là điều kiện ắt có để trở thành bá chủ thế giới. Nếu mất ưu thế về vũ khí thì không thể nào bá chủ thế giới được nữa. Không nói tới sức mạnh quân sự của Hoa Lục, chẳng cần phải đợi tới sự lượng giá của các ông tướng ở Ngũ Giác Đài, cả thế giới đều thấy giờ đây sức mạnh quân sự của Nga ngang ngửa với Mỹ. Nếu chiến tranh Nga-Mỹ nổ ra, có thể hai bên cùng chết. Do đó, để thế giới được sống yên, tôi vẫn giữ nguyên quan điểm Nga-Mỹ phải hòa hoãn và cân bằng quyền lợi, có thể là tứ-lục (Nga 4, Mỹ 6). Chứ Mỹ không thể dùng NATO để chèn ép, buộc Nga “quỳ gối” theo chủ thuyết “Mỹ ăn hết, Nga tay không”, hoặc Nga trở thành bù nhìn hay chư hầu Mỹ. Nếu Nga liên kết với Trung Quốc - và hiện nay đang liên kết - thì Mỹ sẽ lại “mệt cầm canh” như thời Chiến Tranh Lạnh. Theo VOA tiếng Việt ngày 21/8/2015, “85 binh sĩ Nga đã tới Bắc Kinh hôm 19/8 để diễn tập cho một cuộc diễu hành được cho là chưa từng có trong lịch sử Trung Quốc hiện đại (với 12,000 binh sĩ). Theo nguồn tin ngoại giao, cuộc diễu hành (duyệt binh) sẽ được tổ chức vào ngày 3 tháng 9 tới ở quảng trường Thiên An Môn để kỷ niệm lần thứ 70 chiến thắng của Trung Quốc trước Nhật Bản.” Kể cả Nga, có tất cả mười ba quốc gia Á Châu, Phi Châu và Âu Châu cử quân đội tham gia cuộc diễn hành này. Còn theo AFP ngày 21/8/2015, “Trong một tuyên bố của quân đội Nga, vào ngày Thứ Sáu, Nga và Trung Quốc đã tiến hành những cuộc tập trận hải quân chung tại vùng biển và không phận thuộc Biển Nhật Bản. Những cuộc tập trận diễn ra ở ngoài khơi Thành Phố Vladivosktok từ 28/8/2015 bao gồm 22 tàu chiến, 20 máy bay và 500 thủy quân lục chiến của hai quốc gia.”

Vì tình hình thế giới đã đổi thay, giờ đây Mỹ chỉ có thể “gom” Âu Châu chứ không thể “gom thiên hạ” bằng chiến thuật hay chiêu bài “Bảo Vệ Thế Giới Tự Do” hay “Ngăn Chặn Chủ Nghĩa Cộng Sản” đã lỗi thời và hết xài. Có lúc Mỹ đã định gom thế giới dưới chiêu bài “Chống Khủng Bố” nhưng không thành công. Chiến tranh nếu nổ ra lúc này là vì quyền lợi của mỗi quốc gia chứ không phải vì chủ nghĩa. Chẳng còn ai đứng hay về phe với Nga hay Mỹ vì chủ nghĩa cả. Cùng chủ nghĩa, cùng tôn giáo nhưng nếu xung đột quyền lợi thì cũng giết nhau như thường.

Nhìn vào lịch sử nhân loại, chúng ta thấy, nếu Mỹ là một quốc gia vĩ đại, thì Nga, Trung Quốc và Ấn Độ cũng đều là các quốc gia vĩ đại về các mặt văn học, lịch sử, lãnh thổ, dân số, thông minh và tài nguyên thiên nhiên. Các đế quốc Nhật, Anh, Pháp, Ý, Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha, Hòa Lan, Lục Xâm Bảo…dù có nhiều thuộc địa trên khắp hành tinh, nhưng thời oanh liệt qua đi, phải lui về vị trí “cường quốc hạng nhì” chỉ vì không phải là quốc gia rộng lớn, dân số đông và giàu tài nguyên thiên nhiên. Chẳng hạn như ngày nay, Nhật Bản, Do Thái hay Nam Hàn dù có mạnh như thế nào đi nữa, cũng không thể nào trở thành vĩ đại được - mà chỉ là các “cường quốc kỹ nghệ” hoặc giầu có mà thôi. Nam Dương dù dân số 237 triệu, tài nguyên thiên nhiên phong phú nhưng vì là đảo quốc manh múm, khó gom dân về một mối cho nên không bao giờ trở thành vĩ đại. Xin nhớ, muốn vĩ đại phải gom dân về một mối như Tần Thủy Hoàng, như Mỹ gom 50 tiểu bang trở thành liên bang. Nếu một vài tiểu bang tách ra thành quốc gia độc lập, nước Mỹ sẽ suy yếu ngay. Còn Việt Nam nếu biết từ từ tư nhân hóa các công ty quốc doanh, ngân hàng… để rồi chính quyền trung ương chỉ kiếm soát bằng luật lệ và tăng dần phúc lợi y tế, xã hội cho người dân thì với trí thông minh, cần cù và cơ hội “ngàn năm một thuở” như ngày nay, có thể trở thành một “Do Thái của Á Châu”.

Ngày nay, do lẽ biến thiên của Tạo Hóa, hết thịnh rồi suy, hết Thái Cực rồi lại Lưỡng Nghị, hết ngày rồi lại đêm hết hợp rồi lại tan…thế giới trở thành Đa Cực – chứ không thể có một thiên tử Nhà Chu bá chủ thiên hạ được. Thuận theo “ý Trời” tức cùng “chia đều quyền lợi” thì thiên hạ thái bình. Còn “nghịch Thiên” tức mưu đồ bá chủ thì chiến tranh. Mà chiến tranh bây giờ sẽ là chiến tranh nguyên tử. Dù nước Mỹ có thể tiêu diệt nước Nga hay Tàu bằng vũ khí nguyên tử nhưng ít ra một nửa nước Mỹ cũng sẽ thành tro bụi. Khi đó chiến thắng của Mỹ cũng là ngày tàn của Mỹ. Trước một nước Mỹ đổ nát vì chiến tranh nguyên tử, các tiểu bang sống sót sẽ tách ra để sinh tồn. Như thế nước Mỹ sẽ chia năm xẻ bảy chứ không còn nguyên khối như ngày nay. Cho nên trước khi tiến hành chiến tranh tiêu diệt Nga và Trung Hoa, nước Mỹ phải hiểu rằng dù Hoa Kỳ là một đất nước vĩ đại nhưng một quốc gia vĩ đại không thể đương nhiên là bá chủ. Giống như một loài hoa đẹp như Mẫu Đơn: Mẫu Đơn tuy đẹp nhất nhưng không phải “hoa bá chủ” vì còn có rất nhiều loài hoa đẹp không thua kém gì Mẫu Đơn.

Cuộc sống của con người cũng không ra ngoài quy luật của vạn vật mà theo “thế giới Hoa Nghiêm” trong giáo lý Phật đà thì vạn vật cùng tự do hiển lộ và bình đẳng. Con sư tử, con hổ có thể gầm thét làm rung chuyển một khu rừng nhưng không thể ngăn được tiếng con chim hót, con dế và loài côn trùng cất tiếng giữa đêm khuya. Muôn vật, muôn loài đều bình đẳng. Các loài dã thú “chúa tể sơn lâm” như cọp, beo, sư tử lần hồi diệt chủng trong khi các loài bị săn đuổi, ăn thịt như hươu, nai, bò rừng lại sống nhăn. Đó là đạo Trời.

Đạo chính trị phải nương theo đạo Trời tức phải cho loài khác, người khác, quốc gia khác sống, chứ không thể sống một mình. Ngày xưa các bậc Thánh Đức nhìn đạo Trời trước khi hành xử bởi vì “Thuận Thiên Giả Tồn, Nghịch Thiên Giả Vong”.

Chuyện ứng cử viên Donald Trump cường điệu lên rằng nước Mỹ sẽ lấy lại ngôi vị bá chủ chỉ là thủ đoạn mị dân kiếm phiếu trước thực tế Mỹ mất dần ảnh hưởng ở Phi Châu và Nam Mỹ…hiện đang nhức đầu với quân khủng bố, lại phải đương đầu với hai đại cường Nga, Trung Quốc. Nếu ông quyết định đổ thêm vài trăm ngàn quân vào Iraq hoặc mở cuộc chiến với Ba Tư, Syria thì Nga và Trung Quốc “mừng hết lớn” vì nước Mỹ sẽ “xuất huyết” vì lún xâu vào những cuộc chiến tranh vô cùng tốn kém về của cải và nhân mạng mà vài chục năm vẫn chưa ra thoát. Chỉ vài ngày sau khi nhậm chức, tóc ông sẽ bạc đi vì những chuyện điên khùng khác của thế giới. Chỉ cần chỉ số chứng khoán giảm đi một chút, sau “tuần trăng mật” đảng đối lập bắt đầu bới móc, tấn công… là ông ăn không ngon, ngủ không yên rồi.

Nước Mỹ nổi tiếng là biết thay đổi (change) và đầu óc thực tiễn (pragmatic) nhưng có một thứ mà người Mỹ không sao thay đổi được - đó là đầu óc kiêu ngạo (arrogant), can thiệp vào chuyện nội bộ của nước khác và luôn luôn hành xử như mình là bá chủ thế giới. Thế nhưng trớ trêu thay, Mỹ cũng lại đang nhức đầu với việc ông “Con Trời” Trung Hoa đang dùng bá đạo để ngoi lên địa vị bá chủ thế giới.

Tôi có thể là người mơ mộng, không thức thời, nhưng để duy trì một trật tự an lành cho thế giới và ngăn ngừa nạn “bá chủ” - tức thế giới lọt vào sự thống trị của một quốc gia, tôi vẫn bảo vệ những ý kiến sau đây:

-Mọi chủng tộc, mọi quốc gia đều bình đẳng. Không một quốc gia nào được phép tự phong mình là lãnh đạo thế giới và hành xử như là bá chủ thế giới, dù quốc gia đó là Anh, Pháp, Trung Hoa, Mỹ, Nga.

-Không một quốc gia nào có quyền áp đặt lên quốc gia khác: Một tôn giáo, một chủ thuyết chính trị, một giá trị xã hội hay đạo đức, hoặc cách tổ chức công quyền, xã hội, kinh tế mà mình thích hoặc tôn thờ.

-Mọi quốc gia đều có quyền chính đáng để bảo vệ lợi ích của mình. Nhưng bảo vệ lợi ích quốc gia không có nghĩa là can thiệp vào nội bộ, đảo chính, lật đổ, âm mưu chia cắt hay chia rẽ một dân tộc khác.

-Một quốc gia có quyền tẩy chay không buôn bán, ngoại giao với một quốc gia khác nhưng không thể áp lực các quốc gia khác cùng tham gia tẩy chay, cấm vận kẻ thù của mình. Mọi cuộc cấm vận cần có nghị quyết của Liên Hiệp Quốc và phải có thời hạn nhất định, được duyệt xét lại mỗi năm chứ không thể kéo dài vô tận. Áp đặt cấm vận, ngoài việc trừng trị hoặc trả thù một quốc gia, nó còn tác động tới cuộc sống có khi cả trăm triệu dân vô tội trong quốc gia đó.

-Trụ sở Liên Hiệp Quốc không thể đặt tại một trong 5 quốc gia có quyền phủ quyết mà nên dời tới một quốc gia trung lập hầu tránh áp lực của nước chủ nhà.

-Hiện nay Âu Châu có 3 phiếu phủ quyết trong Hội Đồng Bảo An đó là Anh, Pháp, Nga như thế là quá đáng. Vì Pháp và Anh luôn luôn bị áp lực của Mỹ khiến Hội Đồng Bảo An chỉ phản ảnh ý muốn của Mỹ hoặc Âu Châu. Do đó để bảo đảm tính vô tư của Hội Đồng Bảo An, đề nghị đưa Anh hoặc Pháp ra khỏi hội viên thường trực và thay thế vào đó bằng Ấn Độ. Hơn thế nữa, ngày nay Anh và Pháp không còn là siêu cường nữa mà chỉ là cường quốc hạng nhì, không có khả năng tác động tới tình hình thế giới. Xin nhớ cho năm 5 viên thường trực của Hội Đồng Bảo An LHQ được bầu phản ảnh thế lực khi Thế Chiến II chấm dứt. Ngày nay, sau 70 năm, tình hình thế giới đổi khác. Cơ chế cũ không còn thích nghi. Tổ chức LHQ mạnh thì có thể ngăn ngừa hoặc giảm bớt tham vọng cuồng điên.

Sau hết, thế giới cần có nhiều cường quốc để dòm ngó và ngăn chặn nhau. Nếu thế giới chỉ có một siêu cường, còn bao nhiêu đều là các nước nhỏ yếu đuối thì nhân loại sẽ khổ vì nạn bá chủ thế giới.

Đào Văn Bình
(California ngày 31/8/2015)

Khai Dân TríĐào Văn Bình

2015/08/27

Japan’s Womenomics



Khai Dân TríAl Jazeera

South Korea: Suicide nation



Khai Dân TríAl Jazeera

2015/08/26

HÀNH TUNG SƯ VC GIÁC ĐẲNG

HÀNH TUNG SƯ VC GIÁC ĐẲNG

Kính thưa quý Phật tử,

Đã có nhiều email, thư từ cùng những lời khen tặng tài năng Phật pháp cũng như năng khiếu của TT Thích Giác Đẳng, không phải kể từ ngày ông nhậm chức Quyền chủ tịch Văn Phòng 2 VHĐ mà trước đó Phật tử vùng Houston, Dallas chúng tôi ai cũng biết, cho nên tôi không làm mất thì giờ nhắc những tính đặc biệt của một nhà sư.

Anh em chúng tôi từng chú ý là không có một vị tăng nào đi nhiều như TT Thích Giác Đẳng, thầy rời chùa Pháp Luân nhiều mà chúng tôi thường không biết thầy đi đâu? Gặp ai ? Làm gì? Thầy hoạt động năm châu, bốn bể xứ nào cũng có dấu chân của thầy. Tự hỏi thầy làm gì ? Lợi lạc gì cho Phật tử tại Hoa Kỳ và cho GHPGVNTN trong những chuyến đi âm thầm này?

Đêm nằm gác tay lên trán, đau lòng xót dạ cho nguời ở lại, cho HT. Quảng Độ bị quản thúc trong một căn phòng nhỏ hẹp mà CS lưu manh đày đoạ Đức Tăng Thống và tăng ni trong nuớc. Hải ngoại thì CS thao túng chia rẽ cộng đồng Việt Nam tỵ nạn. Nào là hai hội Không Quân, hai Chu Văn An, hai Hai Bà Trưng, hai Phan Thanh Giản, hai Võ Bị Thủ Đức, hai Phật giáo Hoà Hảo. 3, 4 GHPGVN.

Ai có chút trí tuệ cũng biết tại sao? Con nít sinh đẻ ở Mỹ thì không biết nên chúng nghĩ : the more the merrier ! Xứ tự do. Nhưng chúng ta đã đi tù tới khòm lưng, mất nhà, mất mắt, mất tay, mất chân, có anh còn mất vợ con thì làm sao chấp nhận thủ đoạn của CS, làm sao các anh quên miết ? Nó chia rẽ để cai trị, nó chia rẽ để tiêu diệt.

Hội nhau 5, 7 anh em uống trà rồi nghĩ tới trường hợp TT Thích Giác Đẳng.

Bây giờ nói về Thầy Giác Đẳng: 5 anh em của Thầy đều đi tu, 4 người được đưa ra nước ngoài đào tạo, ai cũng có cao học, ai cũng có chùa to, Phật tử nhiều, đệ tử hâm mộ, sùng bái.

Em trai của thầy là TT. Thích Trí Tịnh có cái chùa đồ sộ ở San Petersburg, Florida. Năm nay nhân dịp lễ Dâng Y, thầy Trí Tịnh mời ba ông sư bên VN qua chơi, truớc khi về VN, ba ông nhờ một Phật tử đưa ra hãng bán xe (Toyota dealer) mua ba chiếc xe đem về VN ?

Xin thưa, chưa có sư nào thuộc về GHPGVNTN theo thầy Quảng Độ được đi ra ngoại quốc, chỉ có sư Quốc Doanh đi mà thôi.

Thử nhìn đám tang sư Thích Giác Nhiên, búng một cái tóc là cả trăm tăng ni Phật tử được cấp visa theo ngài về Vietnam để đám ma tổ chức "hoành tráng" tại Saigon.

Tháng 7 vừa qua, Thầy Giác Đẳng rước 3 ông sư bên VN qua nhân dịp anh của thầy là thầy Thích Trí Chơn từ Ấn Độ sang để mở khoá tu học Phật Pháp tại chùa Pháp Luân thành phố Houston. Họ ở hotel Mỹ để tránh mắt người tỵ nạn CS. Trong những ngày đó, thầy Giác Đẳng đưa thầy Thích Trí Chơn đi giảng chung với sư quốc doanh ở Thiền Viện Mây Từ ?

Ai cũng biết đó là trung tâm của nhóm Phật tử theo thầy Quốc Doanh sáng lập. Chưa bao giờ có một vị sư nào xuất thân từ Văn Phòng II VHĐ hay GHPGVNTN đến Mây Từ giảng cả. Chỉ có Phật tử của GHPGVNTN đến nghe vì Văn Phòng II không giảng pháp ở chùa, vì Phật tử khao khát học Phật Pháp. Không ai ngạc nghiên hay trách Phật tử khi biết thành viên của GHPGVNTN của ngài Quảng Độ lại đi nghe Phật pháp từ những giảng sư thuộc Giáo Hội Quốc doanh.

Xin hỏi thầy Giác Đẳng, chúng tôi biết ông là một TT có tất cả những gì mà một nguời xuất gia bình thường không có. Đức Tăng Thống giao cho Ông chức vụ cao nhứt trong hàng tu sĩ tại Hải ngoại. Ngoài này HT. Thích Hộ Giác truyền thừa cho ông ngôi chùa Pháp Luân và những Phật tử đã từng theo ngài.

Vì sự kêu gọi của GHPGVNTN và HT. Thích Quảng Độ mà Phật tử ở hải ngoại mới bỏ ra tiền tài, tinh thần, vật chất và thì giờ để cùng ông đi vận động xin tiền tạo dựng Ngôi Chùa Chung cho Văn Phòng II VHĐ.

Chùa vừa ra mắt tăng ni, Phật tử xong, là thầy đi miết. Đi không ai biết thầy đi đâu mà về thầy cũng không bỏ chút thì giờ ra giảng pháp, cứ như vậy mà chùa Phật Quang trở thành một cái nhà bất an. Hàng trăm người tới dự Lễ Khánh thành. Nay rút xuống vài chục người trong lễ Phật Đản hay Lễ Huý Nhật Đức Cố Đệ tứ Tăng Thống Thích Huyền Quang ! Mỗi chủ nhật có chừng một chục, mười lăm người ! Người ta đến thì bị sư cô của thầy hỏi han tò mò xem như chúng tôi là người của CS hay tay sai của Viên Lý. Bạn bè HO của tôi bên Denver cho biết sư cô ở chùa Phật Quang chưa thọ đại giới, mới là Sa di ni thôi, vậy mà thầy Giác Đẳng luôn luôn giới thiệu ni cô là Sư cô. Phải chăng để nâng cao thầy. Cũng như cô giáo Chi Huệ bên Dallas hay đi sát cạnh thầy, thầy giới thiệu cô là giáo sư. Chức vụ thầy phải cần nguời có bằng cấp cao đế phục vụ thầy ư ?

Tôi biết thầy Giác Đẳng tham vọng, nhưng dài dòng để nhắc cho thầy nhớ là thầy ở một địa vị cao lắm. Điều tôi muốn hỏi đây là động lực nào đưa thầy vào ngõ bí để thầy không khâm tuân VHĐ ? Thà không báo cáo tài chánh để rồi phải từ chức Quyền Chủ Tịch Văn Phòng II VHĐ. Chúng ta ai cũng biết từ Quyền chủ Tịch đến Chủ tịch không bao xa và một ngày nào Đại Lão HT. Thích Quảng Độ ra đi, thầy sẽ lên cao như diều gặp gió.


Động lực nào đưa đẩy thầy làm tan nát Văn phòng II VHĐ ? Hay chính thầy làm cho Văn Phòng II tan nát?


Mong thầy và Nhóm Riêng của thầy tự hỏi nhau, tự trả lời. Và trả lời cho chúng tôi được biết.


A Đi Đà Phật.


Tâm Thảo Huỳnh Ngọc Hiếu

Khai Dân TríTâm Thảo Huỳnh Ngọc Hiếu

2015/08/24

Phạm tội ác chỉ vì nghèo

Văn Quang - Viết từ Sài Gòn ngày 24.08.2015

Phạm tội ác chỉ vì nghèo

Cứ mỗi năm tháng qua đi lại thấy người dân Việt Nam càng khổ hơn. Năm nay khổ hơn năm ngoái, năm ngoái khổ hơn năm xưa và cứ thế nỗi khổ ngày càng tăng. Rồi mai đây sẽ như thế nào, chưa ai đoán trước được điều gì xảy ra. Điều gì cũng có thể xảy ra nếu người dân cứ mãi ở trong tình trạng như thế này.

Chính cái nghèo đã làm nên quá nhiều tội ác, dồn dập trong 4  tháng gần đây 4 vụ thảm án xảy ra trong đó có những vụ giết người vì nghèo quá chẳng còn biết làm gì hơn là đi ăn cắp, ăn cướp, nếu bị lộ thì giết, giết cả người già, giết luôn người tình và giết cả trẻ con.
3 nghi can Nguyễn Hải Dương, Vi Văn Hai, Đặng Văn Hùng (trừ trái sang) trong các vụ thẩm án gây chấn động Bình Dương, Nghệ An, Yên Bái trong hơn 30 ngày qua.
Bạn hãy nghe tên giết người khai trắng trợn rằng: “Đã giết người xong thì không còn hối hận gì nữa” và thấy cháu Trần Văn Tuyền (2 tuổi), là con trai anh Long, chị Hoa đang đứng trên giường trong lán, Hùng cũng chém chết luôn, Hùng nói “bố, mẹ nó chết rồi, sẵn bực trong người nên chém chết luôn, nhỡ sau này nó lớn lên trả thù”. Quả là mất hết nhân tính.

Cái nghèo đã đưa đẩy người nông dân VN từ chỗ thiếu thốn, vật vã thương bố mẹ, thương vợ con, mặc cảm với chính bản thân vô dụng của mình nên phải tìm cách ăn cắp, người nào bạo gan thì rủ thêm bạn bè đi ăn cướp.

Ăn cướp có tính toán, có “lộ trình, kế hoạch” hẳn hoi. Thằng nghèo nghe nói có tiền nhanh là đâm đầu đi theo. Cái đà ấy đưa con người lương thiện vào tội ác.

Chẳng ai bỗng dưng muốn trở thành kẻ trộm cướp cả. Tất cả vì “hoàn cảnh” tạo nên mà thôi.

Vấn đề giáo dục ở VN quá thiếu sót. Học làm người tử tế thì ít, học vẹt, học giả, học giùm thi hộ thì nhiều. Hoặc nghe toàn những lời sáo rỗng như việc khai giảng khóa học do Bộ Giáo dục và Đào tạo tổ chức sáng 12-8 ở Hà Nội vừa qua, các cháu đội nắng, xếp hàng vẫy cờ đợi lãnh đạo, rất nhiêu khê, khổ sở; phải nghe những bài phát biểu của lãnh đạo sở, tỉnh, huyện mà các cháu không hiểu gì cả. Quá vô ích.

Hơn thế, cái khoảng cách giữa người giàu và người nghèo ngày càng nới rộng quá xa. Người ăn không hết, kẻ lần chẳng ra. Cái sự giàu sang hàng ngày phơi ra trước mắt, cái nghèo bị khinh khi, buộc phải “bán sức, bán thân” cho người giàu. Nhất là những kẻ giàu sang trên xương máu, ruộng vườn của người nông dân. Xã hội vẫn dửng dưng trước mọi bất công, coi đó là chuyện tất nhiên của loài người, chuyện bình thường của xã hội. Như thế tội ác ngày càng nhiều. Bọn bóc lột ngày càng lộng hành. Đến nỗi người dân phải kêu lên: “đừng xiết nữa, dân khổ lắm rồi”. Và ngay trong cuộc họp Quốc hội kỳ này cũng đã chứng minh điều đó bằng các thứ thuế, phí đánh lên đầu dân.

Sự liên hệ giữa trộm cướp và cái nghèo
Theo Viện Nghiên cứu quản lý kinh tế trung ương (CIEM) công bố sau khi thực hiện khảo sát “Tăng trưởng, chuyển dịch cơ cấu và thay đổi trong nông thôn Việt Nam”.
Cuộc sống ở nông thôn quá khó khăn đã đẩy bà mẹ già này vào thành thị kiếm sống.
Nông dân ngày càng nghèo hơn, GDP bình quân đầu người ở nông thôn chỉ hơn Campuchia, năng suất lao động của người Việt Nam nằm ở nhóm thấp nhất thế giới... Những thông tin này là chuỗi kéo dài những thông tin rất đau lòng xảy ra trong những ngày qua: Ở Vĩnh Long, một phụ nữ lẻn vào phòng bệnh nhân, bị phát hiện đã vung dao đâm thẳng vào mặt bé trai 11 ngày tuổi. Tại Quảng Trị, nam thanh niên vào một nhà giàu lấy cắp 50 triệu đồng, bị bắt quả tang liền sát hại cả 2 người trong nhà. Ở Quảng Nam, hàng chục trẻ em bị lừa vào Lâm Đồng để bán cho những nơi cần lao động...

Sau khi đọc bản tin của hầu hết các báo tường thuật phiện họp Quốc hội (QH) vào ngày 10-8, nhiều bạn đọc không tin nổi con số hơn 1.000 loại phí và lệ phí đánh vào nông nghiệp được trình lấy ý kiến QH. Con số này quả là không tưởng nổi đối với một ngành nông nghiệp kém phát triển và mấy chục triệu nông dân còn quá khó khăn như ở VN.

Cái nghèo còn khiến người nông dân từ bỏ ruộng vườn, lần mò ra thành phố kiếm miếng cơm, trẻ con đi ăn xin vô cùng cơ cực.
Cũng chỉ vì nghèo khổ, những đứa trẻ vào các thành phố đi ăn xin.
Ngoài ra, tại các vùng nông thôn có rất nhiều vụ trọng án như vậy, nghi can đều không phải là tội phạm chuyên nghiệp nhưng mức độ tàn độc và hậu quả gây án đều thảm khốc. Và, quan sát kỹ, sẽ thấy có sợi dây liên hệ rất gần gũi giữa hoàn cảnh của những nghi phạm với kết quả khảo sát mà CIEM vừa công bố.

Hơn một ngàn loại thuế phí đánh lên đầu nông dân
Không chỉ người dân mà chính Chủ tịch Quốc hội (QH) Nguyễn Sinh Hùng cũng phải kêu trời trong cuộc họp bàn về dự án Luật Phí và Lệ phí của Ủy ban Thường vụ QH ngày 10-8. Nhớ lại tại kỳ họp QH hồi cuối tháng 6 vừa qua khi Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn bị chất vấn về việc 1 con gà phải “gánh” tới mười bốn loại phí, ông Nguyễn Sinh Hùng đã kêu ầm lên: “Một con gà mà bị đè ra thu đến 14 loại phí, trời đất ơi!”. Hóa ra lúc đó ông và cả QH mới biết.

Lần này ông Bộ trưởng Bộ Tài chính Đinh Tiến Dũng lại báo cáo, dù đã tích cực rà soát để bỏ nhiều loại song vẫn còn 937 khoản phí và 90 lệ phí trong riêng lĩnh vực nông nghiệp. (Cộng lại là 1.027 loại phí).

Ông Chủ tịch QH, ông Nguyễn Sinh Hùng lại “bức xúc” trước hàng ngàn loại phí trên thì các đại biểu, các vị bộ trưởng cũng “bức xúc” theo về sự bất cập trong việc thu phí, lệ phí hiện nay.

Trên báo Người Lao động nhiều bạn đọc ngạc nhiên: “Ô hay, những bất cập này, những nỗi khổ này người dân đã thấy và đã chịu bao nhiêu năm nay rồi, có gì mà các vị lãnh đạo lại “ngỡ ngàng” thế. Bao nhiêu năm qua người dân than trời, kiến nghị hoài trong các cuộc tiếp xúc cử tri hằng năm đấy thôi chứ có mới mẻ gì đâu các vị có vẻ khó hiểu”.

Thôi thì các ông ấy hiểu còn hơn không hiểu gì hết trơn. Sau cuộc họp này mong rằng QH sẽ công bố rõ ràng người dân còn phải gánh bao nhiêu loại thuế phí, 900 hay 1.000?

Tên những loại ấy là loại gì và việc sử dụng đồng tiền mồ hôi nước mắt đó của nhân dân vào việc gì? Rồi bao giờ thì “nghị quyết” mới ấy mới được thi hành, cơ quan nào chịu trách nhiệm việc giám sát. Nếu không thì “nghị quyết” lại chỉ nằm trên bàn họp hoặc chỉ được thi hành qua loa cho xong.

Nhà giàu cùng chết
- Bạn Lê Quốc Minh, một chủ doanh nghiệp viết trên báo Người Lao Động ngày 14-8:
Sau khi kể nỗi khổ với đủ cửa phải hối lộ, ông viết: “… Chưa hết, doanh nghiệp đâu chỉ khổ bấy nhiêu. Đóng trên địa bàn, nay chính quyền kêu đóng góp, mai cán bộ mời thôi nôi, ngày kia đầy tháng con chủ tịch phường, bữa nọ đang làm việc thì có điện thoại gọi tới nhà hàng trả tiền nhậu cho cán bộ thuế. Thậm chí, họ đi chơi, đi tham quan cũng “nhờ doanh nghiệp hỗ trợ xe cộ”. Công ty của mình có phải doanh nghiệp vận tải đâu mà có xe cộ để hỗ trợ? Vậy là phải chi tiền...

Ôi trời, càng đọc bản báo cáo tài chính, mình càng thấy mặt mày xây xẩm, huyết áp nhảy loạn xạ. Mới có một đêm mà bạc cả đầu. Bao giờ doanh nghiệp hết khổ hả ông trời?”.

Người nông dân sống dưới mức nghèo khổ
Anh Lương Chí Quốc, công nhân Công ty Pou Yuen ở TP Sài Gòn kể:
“Với mức lương tối thiểu hiện nay, công nhân (CN) không thể nào sống nổi với bao nhiêu chi phí: tiền nhà, tiền điện, tiền nước, tiền gửi con nhà trẻ, tiền ăn... Để tồn tại, chúng tôi phải làm việc từ 6 giờ sáng đến 8 giờ tối, thậm chí 9 giờ. Chúng tôi đang “sống mòn”, vắt cạn sức để làm việc mà không có tích lũy, không có gì để hy vọng. Mong Hội đồng Tiền lương quốc gia nên cân nhắc để CN có thể sống được”.

Bán hết gia tài, người mẹ nghèo không thể cứu con thoát án tử hình
Đến đây mời bạn cùng đọc một bản án tử hình rất thương tâm chỉ vì 500 ngàn đồng.

Theo bản án sơ thẩm, giữa tháng 9/2014 Nguyễn Anh Tín (23 tuổi, quê Quảng Ngãi) vào làm việc cho công ty quảng cáo của ông Hải trên đường Hậu Giang, quận 6. Nhưng một tuần sau anh ta bị cho nghỉ việc.

Trưa 23/9/2014, Tín đến tìm ông chủ cũ để lấy 500.000 đồng tiền công một tuần làm việc nhưng song ông Hải không trả, bỏ vào nhà vệ sinh. Tín tức giận vớ con dao trong hộc bàn, đuổi theo đâm vào cổ chủ tiệm quảng cáo. Nạn nhân quay lại chống cự liền bị đâm liên tiếp nhiều nhát, tử vong tại chỗ.
Gia đình tử tội Nguyễn Anh Tín theo dõi phiên xử.
Gây án xong Tín lục lấy chìa khóa xe, phóng khỏi hiện trường. Hôm sau anh ta mang xe đi cầm thì bị bắt. Tòa án TP Sài Gòn xử sơ thẩm, tuyên phạt Tín mức án tử hình về tội Giết người và Cướp tài sản. Bị cáo và đại diện người bị hại đều làm đơn xin giảm nhẹ hình phạt.

"Chỉ vì 500.000 đồng mà đoạt mạng sống một người, đánh đổi cả cuộc đời mình, làm cả gia đình bị cáo và người nhà nạn nhân đau khổ như vậy sao?", chủ toạ hỏi. Không trả lời, Tín cúi đầu thật thấp, mím chặt môi.

Nói lời sau cùng, Tín bảo đã nhận ra tội lỗi của mình, rất hối hận về những gì đã gây ra. Tín nói: "Con xin lỗi cô và hai em. Vì sự nông nổi của con mà gia đình cô mất đi người thân. Xin Hội đồng xét xử cho bị cáo cơ hội được sống và làm lại cuộc đời".

Người phụ nữ luống tuổi, đi chân đất, lật đật vào phòng xử khi phiên tòa xem xét đơn xin giảm án của con bà đã bắt đầu được ít phút. Khuôn mặt hốc hác, bà thấp thỏm dõi theo đứa con trai mang án tử hình đang đứng trước vành móng ngựa. Chồng và con gái lớn của bà ngồi kế bên cũng lộ rõ vẻ lo lắng.

Dù biết rõ hành vi phạm tội của con, song nội dung vụ án một lần nữa được toà công bố án tử hình khiến mẹ Tín ôm mặt. Người chồng ngồi bên tay bấu vào thành ghế, lặng lẽ gục đầu.

Giờ nghị án, mẹ Tín ôm ngực khi cơn đau tim đột ngột đến. Bà hổn hển gục đầu vào vai chồng. Ngồi cạnh bên, chị của Tín buồn rượi cho biết nhà chỉ có hai chị em. Sau khi đi nghĩa vụ quân sự về, đứa con trai duy nhất không tìm được việc làm nên vào Sài Gòn mưu sinh, không lâu sau thì xảy ra vụ án. Bố mẹ cô phải bán mảnh đất ở quê, vay thêm họ hàng để có tiền bù đắp thiệt hại cho gia đình nạn nhân với hy vọng sẽ cứu em trai thoát tội chết, nhưng vẫn không thoát!
Tử tội Nguyễn Anh Tín khóc khi chứng kiến mẹ ngất lịm còn chị gái gục đầu bên hành lang phòng xử.
Khi nghe tòa tuyên án, mẹ Tín không ngừng run rẩy. Toà cho rằng, Tín đã bồi thường thiệt hại và được gia đình nạn nhân xin giảm nhẹ hình phạt, song hành vi phạm tội của bị cáo gây hậu quả đặc biệt nghiêm trọng nên không thể giảm án.

Từ đó, Hội đồng xét xử giữ nguyên hình phạt tử hình với anh ta. Người mẹ gào khóc gọi con rồi ngất lịm. Cố ngoái đầu nhìn mẹ và người thân, Tín đưa đôi tay bị còng chặt ôm mặt, đôi mắt đỏ hoe.

Bạn đã thấy cái nghèo ảnh hưởng tới cuộc sống như thế nào? Càng nghèo thì tội ác càng nhiều, nước càng loạn, không ai yên tâm trong cuộc sống này cả.

Văn Quang

Khai Dân TríVăn Quang

Kỷ niệm CM tháng 8 và 2/9: Hãy chôn “chiếc bẫy” xuống địa ngục

Kỷ niệm CM tháng 8 và 2/9: Hãy chôn “chiếc bẫy” xuống địa ngục

Võ Thị Hảo

“Du kích mấy người bèn đặt bà ta nằm trên miệng cỗ áo rồi nhảy lên vừa giẫm vừa hô:
"Chết còn ngoan cố này, ngoan cố nổi với các ông nông dân không này?..."

Những oan hồn tạo ra từ 70 năm nay trên con đường cách mạng ấy đã và đang rộn ràng hòa vào những đôi mắt sống của người dân. Những mắt ấy mở chong đêm ngày theo dõi và tính sổ những cuộc bội phản nhân dân, đợi ngày kết thúc cái chính thể phi tự nhiên ấy, tới  một cuộc Đại Giải Oan cho nước Việt.

* Giết và giẫm đạp cả thi thể “Mẹ nuôi cách mạng”
Những chứng nhân của thời Cải cách ruộng đất hoặc những người đã đọc, đã nghe kể qua câu chuyện này thì không thể không bị ám ảnh về số phận đau thương của bà và hàng triệu người VN khác bởi chính sự phản trắc, sự tàn ác của chính những người đứng đầu đất nước và cán bộ đội cải cách thời đó. Không một lý do nào có thể biện minh  cho những tội ác ấy.

Người ta vẫn phải nhắc đến người đàn bà ấy, gần 70 năm nay, từ ngày bà bị chính quyền cách mạng xử tử . Không năm nào không nhắc, nhất là mỗi khi đến dịp rầm rộ kỷ niệm cách mạng tháng 8 và quốc khánh 2/9. Chuyện không thể cũ đi, vì nỗi oan chưa được giải và nguyên nhân của những cuộc oan mới ngày càng chồng chất trên đầu nhân dân VN.

Oan hồn của người đàn bà ấy, và hàng triệu người VN khác đương nhiên không thể không bay lượn trên bầu trời Ba Đình, chong triệu đôi mắt đợi ngày kết thúc của cái thể chế phản trắc ấy, bởi cái gì dối trá và đi ngược lại quyền lợi đất nước thì sẽ đến ngày tự hoại.

"Khi du kích đến đưa bà ta đi, bà ta đã cảm thấy có gì nên cứ lạy van "các anh làm gì thì bảo em trước để em còn tụng kinh." Du kích quát: "đưa đi chỗ giam khác thôi, im!." Bà ta vừa quay người thì mấy loạt tiểu liên nổ ngay sát lưng…Mua áo quan được thì không cho bà ta vào lọt. Du kích mấy người bèn đặt bà ta nằm trên miệng cỗ áo rồi nhảy lên vừa giẫm vừa hô: "Chết còn ngoan cố này, ngoan cố nổi với các ông nông dân không này?" Nghe xương kêu răng rắc mà tớ không dám chạy, sợ bị quy là thương địa chủ. Cuối cùng bà ta cũng vào lọt, nằm vẹo vọ như con rối gẫy vậy..." (Qua lời kể của Tiêu Lang, phóng viên báo Cứu quốc trong đội cải cách ruộng đất- Trần Đĩnh ghi)

Ngày ấy Việt Minh cướp chính quyền thành công và có ngày Cách mạng tháng Tám 1945.

Bà Nguyễn Thị Năm, chủ hiệu buôn Cát Hanh Long ngây ngất hạnh phúc vào ngày ấy. Lý tưởng giải phóng nô lệ, tự do dân chủ bình đẳng bác ái mà bà theo đuổi nay đã được Việt Minh hứa thực thi trên đất nước của bà.

Người đàn bà ấy đã “phóng xe nhà có cắm cờ đỏ sao vàng, từ Hải Phòng lên Thái Nguyên nơi quân Nhật còn chiếm đóng, đến tận Đình Cả Võ Nhai để báo tin cho con trai và đồng chí của mình tin Hà Nội đã giành được chính quyền”.

Tư liệu cho biết, bà được người Việt Minh tôn xưng là “Mẹ nuôi của cách mạng”, mẹ nuôi của Phạm Văn Đồng, Lê Đức Thọ và Trường Chinh. Cái người đàn bà ngây thơ một lòng tin yêu cách mạng ấy đã cứu  giúp rất nhiều đầu lĩnh cao cấp nhất của Việt Minh như , Hoàng Quốc Việt, Hoàng Hữu Nhân, Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Chí Thanh, Hoàng Tùng, Vũ quốc Uy, Hoàng Thế Thiện, Lê Thanh Nghị …
Bà Năm là một trong những người đóng góp công của lớn nhất cho Cách mạng Tháng tám. Ngoài nhà cửa, lương thực vải vóc thóc gạo thuốc men vô kể, bà đã đóng góp tương đương 700 lạng vàng. Sau cách mạng 1945, bà cũng theo cách mạng tản cư lên Thái Nguyên, mua lại đồn điền của một ông Tây và tiếp tục dùng đồn điền, tiền bạc  hỗ trợ kháng chiến. Nhiều cán bộ cách mạng, nhiều đơn vị bộ đội đã được che chở và nuôi nấng trong đồn điền của bà.
Bà  không biết rằng chính bà và nói đúng hơn là hầu hết dân VN, đã sập một cái bẫy lớn nhất, tàn bạo  nhất, chỉ do đã quá ngây thơ tin vào những lừa mỵ. Bà đã đặt quá nhiều ảo tưởng vào một miếng mồi đặt sẵn trong bẫy.

Đó là miếng mồi được phun thứ nước hoa gây áo giác về lý tưởng giải phóng dân tộc và xóa áp bức, nô lệ.

Dù bà có công lớn với Việt Minh bao nhiêu đi nữa, dù bà có là mẹ nuôi cách mạng, thì cửa bẫy cũng đã sập xuống. Thân xác bà không lâu sau sẽ tan nát bởi các con nuôi của chính bà – những người đã qua thời hàn vi, nay chững chạc đứng trong hàng nguyên thủ quốc gia hãm hại.

Bà Năm vốn là một người lam lũ làm lụng mà có tài kinh doanh. Bắt đầu từ buôn sắt vụn, bà dần tậu ruộng vườn, đồn điền và hiệu buôn.

Theo nhiều tư liệu để lại thì bà Năm đã làm theo lời ngon ngọt của Tổng Thư ký Hội nhà văn VN Nguyễn Đình Thi. Ông Thi cũng có được đức lớn như nhiều người cầm bút VN khác,  là thành danh và lập nghiệp, vinh thân phì gia suốt đời bởi tài năng dẫn dụ kẻ khác bỏ tiền của ra và chết bỏ xác cho cách mạng, còn số phận của những người đã nghe theo ông thì ông phủi tay.

Bà Năm đã bỏ phần lớn tài sản ra để giúp đỡ nuôi nấng nhiều đoàn quân và nhiều đầu lĩnh quyền lực nhất của Việt Minh trong đó có Hồ Chí Minh…

Đó là thời Việt Minh còn hàn vi trứng nước, bất cứ lúc nào cũng có thể chết đói hoặc bị bắt giam bởi quân chính phủ Pháp nên họ cần bà và những nhà địa chủ, tư sản, những trí thức nổi tiếng và họ cần xương máu của dân để lập nên ngai vàng cho họ. Thuở ấy, ngay cả việc mua vài khẩu súng thì Việt Minh cũng phải trông vào tài ăn nói để khuyến dụ  dân bỏ vàng ra cho họ thông qua “Tuần lễ vàng”  ….

Bà Năm là một trong những người đóng góp công của lớn nhất cho Cách mạng Tháng tám. Ngoài nhà cửa, lương thực vải vóc thóc gạo thuốc men vô kể, bà đã đóng góp tương đương 700 lạng vàng. Sau cách mạng 1945, bà cũng theo cách mạng tản cư lên Thái Nguyên, mua lại đồn điền của một ông Tây và tiếp tục dùng đồn điền, tiền bạc  hỗ trợ kháng chiến. Nhiều cán bộ cách mạng, nhiều đơn vị bộ đội đã được che chở và nuôi nấng trong đồn điền của bà.

Khi chính phủ VNDCCH tổ chức Tuần lễ vàng, bà lại đóng góp hơn 100 lạng vàng. Khi thực hiện lệnh “tiêu thổ kháng chiến”, bà tự tay san bằng khu biệt thự Đồng Bẩm tại Thái Nguyên để hưởng ứng.

Người VN không lạ gì điển tích bát cơm Xiếu mẫu ngày xưa, Hàn Tín thuở hàn vi đói khát, gặp được bà Xiếu mẫu giặt sợi bên sông mang cho bát cơm ăn. Sau này  hiển đạt, ông đã  mời bà Xiếu mẫu đến để bái tạ, trả ơn cả ngàn lạng vàng.

Các cán bộ Việt Minh và cách mạng tháng 8 cùng quan chức VN sau này thì luôn làm ngược lại ông Hàn Tín và đức cư xử của người Việt. Họ ăn vô số bát cơm của bà Năm, mặc quần áo bà, ở nhà bà. Bà nuôi quân, bà cho tiền mua súng, nhưng họ trả ơn bằng cách chà đạp và giết bà cũng như giết nhiều ân nhân khác của cách mạng.

Vì bà chỉ có công, không có tội nên để giết bà, các con nuôi, bây giờ đã là chủ tich, phó chủ tịch nước và toàn những chức danh thuộc hàng đứng đầu nước VNDCCH đã gán cho Mẹ nuôi tội   “giả dối nhằm chui sâu leo cao vào hàng ngũ cách mạng để phá hoại” và tội “tư sản địa chủ cường hào gian ác”.

Nhiều người đưa ra chứng cứ khẳng định rằng Hồ Chí Minh đã viết bài ““Địa chủ ác ghê” ký bút danh là C.B(của Bác) đăng trên báo Nhân dân ngày 21/7/1953. Chính bài báo này là đòn sấm sét, đổ cho bà tội “làm chết 23 gia đình gồm có 200 người…Giết chết 14 nông dân, tra tấn đánh đập hàng chục nông dân…, đã thông đồng với Pháp và Nhật để bắt bớ cán bộ. Sau Cách mạng tháng Tám chúng đã thông đồng với giặc Pháp và Việt gian bù nhìn để phá hoại kháng chiến…”.

Thuở các vị này còn phải sống nhờ vào “bát cơm Siếu mẫu” của bà, họ âu yếm gọi bà là Mẹ Nuôi. Khi cách mạng thành công, vài năm sau, chính quyền đã đủ lông đủ cánh, có Trung quốc tư vấn dạy dỗ và nuôi nấng, lại có cả mấy chục triệu dân đóng sưu thuế cung phụng, thì chính những đầu lĩnh đó đã ký lệnh đem bà ra đấu tố, lăng mạ bà. Bà bị họ phát động cho cả ngàn người đổ tội và chửi rủa, tịch thu hết tài sản.

Rồi bà bị bắn bằng một loạt đạn hèn hạ từ sau lưng.

Nhớ công ơn nuôi nấng của bà, các con nuôi ưu tiên cho Mẹ cho bà được xử chết đầu tiên để làm điểm tựa phát động “cuộc cách mạng long trời lở đất”.

Chưa đủ, họ còn cho đội cải cách ruộng đất nhảy lên giẫm đạp xác bà cho gẫy nát để  lọt vào cỗ áo quan rẻ mạt. Hai con trai của bà, dù cũng đã tham gia cách mạng lập công lớn nhưng cũng bị đấu tố, dù còn sống sót nhưng cả đời cũng bị trù dập và suốt đời sống trong địa ngục vì nỗi oan khuất trút lên đầu cả dòng họ.

* “Người bịt râu”
Con bà Năm đội đơn gần 70 năm đi đòi công lý cho bà và gia đình nhưng tận đến bây giờ, dù  đảng và nhà nước VN biết rõ, những tác giả gây ra tội ác ất chết từ lâu nhưng nhà cầm quyền hiện tại cũng không chịu trả lại công bằng cho gia đinh bà.

Để làm được cách mạng tháng 8 và xây dựng được thể chế cộng sản và vận hành nó, người ta phải có gan đem Mẹ nuôi cách mạng ra hành hạ, giết chết rồi giẫm đạp lên xác. Cũng phải có gan  tráo trở đổ tội và giết hại bao đồng chí mình – những đồng chí đã vì lý tưởng mà đem của nhà, đem tri thức ra để xây dựng những chi bộ đầu tiên cho cách mạng, làm cái nôi nuôi nấng đưa Việt Minh, đưa kháng chiến đến thắng lợi?!

Để làm được cuộc cách mạng và thể chế cộng sản, họ cũng phải có gan đổ tội cho người vô tội, dám chửi bới nhục mạ cha mẹ theo số đông để sống sót hoặc để tiến thân. Họ phải đủ gan để “thà giết nhầm mười người còn hơn bỏ sót một địch” và đào tận gốc trốc tận rễ trí thức cùng những người tài giởi giàu có!
Đó là thành quả Cách mạng Tháng Tám. Thành quả của một chính thể độc tài cộng sản. Đó chính là chiếc bẫy khổng lồ với bộ răng sắc nhọn trường tồn đã 70 năm trên đầu dân VN. Chiếc bẫy đó đã quy định đường ray vận hành cho nó: bất cứ ai lên cầm quyền cũng phải quay ra phản bội quyền lội nhân dân, đất nước và dân tộc để giữ ghế và quyền lợi riêng cùng phe nhóm.
Theo hồi ký “Đèn cù “ của Trần Đĩnh thì lúc đó ông là phóng viên báo Nhân dân được Trường Chinh cử viết bài tường thuật về vụ đấu tố. Hồ Chí Minh đã ngụy trang bằng cách bịt râu, Trường Chinh thì đeo kính râm bí mật tới dự vụ đấu tố.

Đến khi sửa sai cải cách ruộng đất, oan án của bà Năm, dù những người có quyền lực nhất đều biết nhưng cũng không chịu làm chỉ vì họ không thể thừa nhận cái sai và tội ác của chính họ trực tiếp gây ra và tiếp tục che giấu.

Cải cách Ruộng đất đi kèm Chỉnh đốn Đảng là quà tặng mang tính “bom nguyên tử”, “bom chất độc” đầu tiên mà cách mạng đã giáng cho những ân nhân của họ và người  dân VN. Bằng việc vu oan, cướp, tra khảo và giết, họ đã đem ruộng đất cướp được chia cho bần cố nông nhưng để cướp đoạt lại vĩnh viễn vào 3 năm sau đó – 1959 cho đến tận bây giờ dưới mỹ từ “sở hữu toàn dân”.

Từ 1959 đến nay, rồi qua và Hiến pháp 1980, Luật Hợp tác xã 1990, người VN bị tước đoạt quyền sở hữu ruộng đất, sống vật vờ hồn xác trên mảnh đất mình đổ mồ hôi xương máu. Riêng nông dân cũng phải gánh hơn một ngàn loại và lệ phí ngoài sưu cao thuế nặng để nuôi bộ máy tham nhũng một cổ ba tròng. Chưa đủ, họ hoàn toàn có thể bị chính quyền kết hợp với một lực lượng bạo quyền nào đó cướp đi bất cứ lúc nào và khi họ có phản ứng kêu oan thì sẽ bị đàn áp, bắt giam thậm chí đánh chết trong đồn công an và con cháu, anh em gia đình cũng bị trả thù thành không chốn nương thân.

* Hãy chôn chiếc bẫy xuống địa ngục vì đây là thế giới Người
Đó là thành quả Cách mạng Tháng Tám. Thành quả của một chính thể độc tài cộng sản. Đó chính là chiếc bẫy khổng lồ với bộ răng sắc nhọn trường tồn đã 70 năm trên đầu dân VN. Chiếc bẫy đó đã quy định đường ray vận hành cho nó: bất cứ ai lên cầm quyền cũng phải quay ra phản bội quyền lội nhân dân, đất nước và dân tộc để giữ ghế và quyền lợi riêng cùng phe nhóm.

Lẽ ra người VN đã có thể an lòng lắng dịu với những số phận đau thương do những chính sách và hành vi sai lầm của chính quyền cách mạng gây nên, nếu như những nhà cầm quyền thế hệ ấy và thế hệ sau biết cư xử công bằng, minh oan, đền bù cho họ và vận hành bộ máy cầm quyền theo đúng những điều họ đã hứa ban đầu khi hô hào dân nổi dậy giúp họ giành chính quyền.

 Nhưng không, ngay cả thế hệ sau này không liên quan gì đến tội ác thời các thế hệ tiền bối đã làm nhưng họ cũng không sửa sai, lại tiếp tục lừa mỵ và phản trắc người dân

Người oan đã chết, thân xác họ đã tan hòa vào đất, nhưng nỗi oan và món nợ mà xã hội nợ họ thì tồn tại mãi mãi trong người sống. Nỗi oan đó chỉ lắng dịu đi khi xã hội giải oan cho họ bằng hành động, chứ không chỉ bằng lời nói.

Hãy chôn chiếc bẫy xuống địa ngục, vì đây là thế giới Người.

Và không chỉ dân đâu, chính những người có quyền lực đang hành ác hiện nay cũng cần thoát khỏi chiếc bẫy đó, vì chẳng quyền lực, địa vị, tiền bạc nào tồn tại được mãi mãi. Họ và con cháu họ cũng cần được trở lại làm người, sống trong tự trọng và bình an.

VTH

Khai Dân TríVõ Thị Hảo