Nhật Ký Biển Đông: Dân Chủ Đầu Sỏ,
Độc Tài và Dân Chủ Nửa Mùa
Nhật
Ký Biển Đông hai tuần đầu Tháng Tám ghi nhận những chuyển biến quan trọng như
sau:
-The
National Interest ngày 31/7/2015: “Tuần này, tạp chí An Ninh Á Châu (Asian Security Magazine) có trụ sở tại Gia
Nã Đại cho biết Hoa Lục đã hoàn tất công trình xây dựng một cầu tầu dài 700 mét
lớn nhất thế giới tại căn cứ hải quân tổng hợp đồ sộ Sanya thuộc Đảo Hải Nam
phía nam Biển Trung Hoa. Theo bản báo cáo này, cầu tầu có thể phục vụ hai hàng
không mẫu hạm hay tàu chiến cỡ lớn cập bến ở cả hai bên.”
-AFP
(Tokyo) ngày 31/7/2015: ”WikiLeaks cho biết cơ quan tình báo Mỹ đã nghe lén các
chính trị gia Nhật, ngân hàng trung ương hàng đầu và những công ty lớn trong
nhiều năm. Đây là sự tiết lộ mới nhất về việc Hoa Thịnh Đốn rình mò các đồng
minh. “
Vụ tình báo Mỹ nghe lén thủ tướng Đức, tổng thống
Pháp, mướn tình báo Úc nghe lén tổng thống Nam Dương, mướn tình báo Tân Tây Lan
nghe lén Việt Nam còn nóng hổi, nay lại đổ bể ra vụ nghe lén Nhật Bản là một
trong đồng minh thân thiết nhất của mình. Nếu các quốc gia chậm tiến Á-Phi mà
làm thế chắc đã bị lên án là phi đạo đức - vì đã là đồng minh, bạn bè thân thiết
tại sao nghe lén nhau? Chuyện này dạy
chúng ta một bài học rằng đồng minh thì cứ đồng minh, nhưng tin đồng minh có
ngày mất nước!
-AP (United Nations) ngày 1/8/2015: ”Ngoại Trưởng
Ukraine kêu gọi Nga tiến tới thương thảo thật sự về ngừng bắn và ổn định cho
vùng Miền Đông đổ nát vì chiến tranh với cuộc bầu cử công bằng có quốc tế giám
sát.”
Nếu các phần tử cực hữu Kiev nghĩ được điều này sớm
hơn thì đã không xảy ra cuộc đảo chính với sự hỗ trợ của Mỹ và NATO lật đổ Tổng
Thống Yanukovych sau đó mất Crimea và nguy cơ hai vùng Donetsk và Gugansk ly
khai để trở thành hai quốc gia riêng. Không có gì ngu dại cho bằng chuyện trong
nhà lại nhờ hàng xóm giải quyết. Chìa khóa giải quyết cuộc khủng hoảng Ukraina
là Nga và dân chúng Miền Đông chứ không phải đem quân NATO hay lính Mỹ vào đây.
Tất cả các chính trị gia cực hữu ở Kiev không hiểu được Ukraina là “vùng trái độn”
mà Mỹ và NATO muốn dùng nó để thọc một mũi nhọn vào yết hầu Nga. Còn Nga
thì muốn vùng này trung lập để làm hàng
rào an ninh cho mình. Do đó Nga sẽ phản ứng tới cùng để không cho Ukraina lọt
vào tay Mỹ hay NATO cũng giống như Mỹ sẽ phản ứng tới cùng để không cho Mễ Tây
Cơ hay Gia Nã Đại lọt vào tay Hoa Lục hay Nga. Cuộc cấm vận Mỹ và Âu Châu áp đặt
lên Nga đã hơn một năm rưỡi, dù khốn đốn nhưng Nga chưa chết, nhưng đất nước
Ukraine tan nát, ngày càng rối beng khi nhóm vũ trang cực cực-hữu ở Miền Tây đã
nổ súng vào quân chính phủ và có nguy cơ biến thành một lực lượng vũ trang
riêng. Nay Kiev kêu gọi một cuộc đàm phán để chấm dứt chiến tranh khiến cả triệu
người phải rời bỏ cửa nhà là điều tốt lành.
Nhưng làm thế nào để nhóm cực cực-hữu chấp nhận giải
pháp hòa bình sau đó “phi liên kết hóa”
Ukraina là vấn đề vô cùng nan giải. Ngay khi nổ ra cuộc khủng hoảng Ukraine, cả
thế giới đều thấy chỉ có giải pháp trung lập hóa giống như Phần Lan (Finlandization) (*) mới đem lại hòa bình
vĩnh viễn cho Ukraina, nhưng nhóm cực hữu ở Kiev lại không thấy. Do đó muốn
lãnh đạo đất nước để được gọi là “yêu nước” trước tiên phải biết đất nước mình
là ai? Mạnh hay yếu? Chung quanh mình là ai? Mạnh hay yếu? Nếu đất nước mình nhỏ
xíu nằm bên cạnh một đại cường khổng lồ mà mình lại liên kết với một đại cường ở
xa để chống lại thì chẳng khác nào lao đầu vào cột đá. Chẳng hạn bây giờ
Kampuchia liên kết với Trung Quốc để thù nghịch hay tấn công Việt Nam thì bảo đảm
100% sớm muộn đất nước Kamphuchia sẽ nát như tương dù có cả trăm ngàn cố vấn
Tàu ở đó. Những cuộc biểu tình của nhóm cực cực-hữu mới đây đòi tiến hành một “đợt cách mạng thứ hai” cho Ukraina báo
hiệu một thảm họa cho chính quyền Kiev.
-AFP
ngày 4/8/2015: Với tiêu đề “Căng thẳng Biển Đông Bùng Phát Tại Hội Nghị An Ninh
Á Châu” (South China Sea tensions flare at Asia security
talks) bản tin
cho biết việc Trung Quốc xây dựng các đảo nhân tạo trên đó thiết lập các căn cứ
quân sự đã là trọng tâm của hội nghị về an ninh hàng năm bao gồm 10 quốc gia.
Nhưng Hoa Lục không muốn vấn đề này được đưa ra thảo luận trong hội nghị nhưng
lập tức gặp sự phản đối của Phi Luật Tân và Việt Nam. Theo ngoại trưởng Mã Lai,
cho dù Trung Quốc phản đối nhưng vấn đề xung đột tại Biển Đông đã được ráo riết
thảo luận tại hội nghị. Ô. John Kerry sau cuộc dừng chân ngắn tại Tân Gia Ba sẽ
tới Kuala Lumpur để gặp gỡ bên lề với Ô. Vương Nghị vào ngày Thứ Tư 5/8/2015.”
Còn theo VnPlus, “Về tình
hình Biển Đông, các Bộ trưởng bày tỏ quan ngại sâu sắc về những diễn biến phức
tạp gần đây trên thực địa, cho rằng những hành động này đã làm suy giảm lòng
tin, gia tăng căng thẳng, đe dọa hòa bình, ổn định và an ninh ở Biển Đông.” Thế nhưng theo AFP ngày 5/8/2015, Tướng Tanasak-
Bộ Trưởng Ngoại Giao Thái Lan đã xuất hiện bên cạnh Ô. Vương Nghị trong cuộc họp
báo chung. Trả lời câu hỏi của báo chí về liên hệ ngoại giao giữa Thái Lan và Trung Quốc, Tướng Tanasak nói rằng,
“ Ngài Vương Nghị đây rất đẹp trai và dễ thương. Nếu tôi là đàn bà chắc tôi đã
“phải lòng” ông ấy rồi.” Tướng Tanasak còn nói thêm, “Mối liên hệ giữa Thái Lan
và Trung Quốc có hơn 1000 năm nay. Chúng tôi rất thân, thân hơn là tình bạn,
chúng tôi là anh em bà con theo chiều dài lịch sử. Chúng tôi không nói về ngoại
giao, chúng tôi nói chuyện với nhau như cá nhân, như gia đình và như tình bạn.”
Trước lời tuyên bố có vẻ như “nịnh bợ” Trung Quốc như thế, các quốc gia
Đông Nam Á phải coi chừng đã đành mà Hoa Kỳ cũng sẽ không vui vì trong suốt cuộc
Chiến Tranh Lạnh và Chiến Tranh Việt Nam, Thái Lan là đàn em thân tín của Mỹ, nay
quay lưng với Hoa Thịnh Đốn. Sự kiện này có thể xuất phát từ những nguyên do
sau đây:
-Mũi giáo
nhân quyền của Mỹ chĩa vào Thái Lan sau cuộc đảo chính của Tướng Prayuth
Chan-ocha năm 2014 đã làm tập đoàn quân sự tức giận từ đó quay qua Trung Quốc
tìm chỗ dựa.
-Ảnh hưởng
lớn mạnh của Trung Quốc về các phương diện kinh tế, tài chính và quân sự lan rộng
toàn cầu mà Mỹ không có khả năng kiềm chế, trong khi đó Thái Lan lại có chung
biên giới với Trung Quốc khiến Thái Lan phải thay đổi chính sách ngoại giao vừa
để phát triển vừa sinh tồn.
Theo tôi, liên kết việc tháo gỡ toàn bộ lệnh cấm vận vũ khí với tiến bộ nhân quyền chỉ là cách nói cho vui. Cản trở chính ở đây là Hoa Kỳ sợ rằng nếu bán vũ khí sát hại cho Việt Nam sẽ gây căng thẳng thêm ở Biển Đông tức chọc giận Trung Quốc - điều mà Hoa Kỳ chưa dám làm. Chứ nếu thấy cần thiết và tình hình nguy cấp thì Hoa Kỳ sẽ viện trợ ồ ạt, cho không vũ khí tối tân như đã làm trong thời kỳ Chiến Tranh Lạnh hoặc mới đây trong chiến tranh Iraq... chứ nói gì đến chuyện mua bán. Chính vì hiểu rõ tâm lý Mỹ cho nên Việt Nam cũng chẳng mặn mà gì với việc yêu cầu Mỹ dỡ bỏ lệnh cấm vận vũ khí và vẫn tiếp tục dựa vào Nga để xây dựng sức mạnh quân sự của mình. Vài tàu tuần duyên mà Mỹ viện trợ cho Việt Nam chỉ giúp tăng cường thêm khả năng tuần tra trên biển chứ làm sao đánh bại được cuộc tấn công bằng hải quân của Hoa Lục? Chờ Mỹ tháo bỏ lệnh cấm bán vũ khí sát thương - thì Việt Nam chết từ lâu rồi. Hiện nay các nhà bình luận quân sự thế giới và cả Trung Quốc nữa đều cho rằng sức mạnh răn đe của Việt Nam chính là hệ thống hỏa tiễn phòng thủ bờ biển di động, sáu tầu ngầm Hố Đen Kilo, hai khu trục hạm tàng hình Gepard 3.9… chứ không phải mấy tầu tuần tra hay máy bay do thám P-3C Orion của Mỹ. |
-Theo các tạp
chí kinh tế/tài chính thế giới, hiện nay Việt Nam đã qua mặt Thái Lan, Nam
Dương, Mã Lai và Tân Gia Ba về kỹ nghệ và xuất cảng hàng chế tạo. Sức mạnh quân
sự Việt Nam cũng vượt trội Thái Lan và nổi bật lên như một quân đội hùng mạnh
nhất Đông Nam Á. Thái Lan bề ngoài “hợp tác chiến lược” với Việt Nam nhưng bên
trong - quốc gia mà Thái Lan đố kỵ và gờm nhất Đông Nam Á vẫn là Việt Nam. Hơn
thế nữa sự quá chú ý của Mỹ vào Việt Nam để biến Việt Nam thành trọng tâm của kế
hoạch “Xoay Trục” làm Thái Lan ghen tỵ bởi vì sau Hiệp Ước TTP, tư bản Mỹ sẽ ào
ạt đổ vào Việt Nam. Thái Lan đi với Hoa Lục là sách lược đề phòng và kiềm chế
Việt Nam lâu dài sau này. Xin nhớ cho, trong lịch sử Thái Lan đã hai lần đem
quân vào Việt Nam. Lần thứ nhất Gia Long rước hai vạn quân Xiêm-La đánh Vua
Quang Trung. Lần thứ hai Thái Lan cử Sư Đoàn Mãng Sà Vương tham chiến tại Việt
Nam theo lệnh của Mỹ. Theo các nhà nghiên cứu chính trị thế giới, Thái Lan nổi
tiếng là “gió chiều nào theo chiều ấy” tức kẻ nào mạnh thì theo.
-AP ngày 5/8/2015: Trong cuộc gặp gỡ giữa Ô. John Kerry và Vương Nghị
nhân Hội Nghị An Ninh Á Châu tổ chức tại Kuala Lunpur, AP tường trình, “Hoa Kỳ
và Trung Quốc đụng độ vào ngày Thứ Tư về vấn đề ai gây ra căng thẳng mỗi lúc mỗi
gia tăng trong cuộc tranh chấp lãnh thổ tại Biển Đông khi Hoa Thịnh Đốn yêu cầu
phải ngưng các hoạt động tạo nguy hiểm trong khi Trung Quốc lại nói rằng những
nước không ở trong cuộc không được can thiệp vào.” Đúng là “ông nói gà, bà nói vịt” không ai chịu ai.
Có lẽ phải dùng vũ lực để giải quyết chăng? Trong khi đó AFP nói rằng,”Các quốc
gia Đông Nam Á cãi cọ nhau về Tuyên Bố Biển Đông” (SE Asian nations
wrangle over South China Sea statement) không thống
nhất được với nhau về ngôn từ cứng rắn lên án việc Trung Quốc xây dựng các đảo
nhân tạo. Điều này cho thấy ảnh hưởng mạnh mẽ của Hoa Lục lên một số các quốc
gia Đông Nam Á.
-AP ngày 6/8/2015: “John Kerry vào Thứ Năm
6/8/2015 đã tới Việt Nam để kỷ niệm 20 năm thiết lập bang giao sau khi ghé qua
Ai Cập, Qatar, Tân Gia Ba và Mã Lai và gặp gỡ các giới chức cao cấp nhất của Việt
Nam vào Thứ Sáu và nói chuyện về mối bang giao Việt-Mỹ. Mặc dù đã tái lập bang
giao, gia tăng thương mại, giáo dục và trao đổi văn hóa, Hoa Kỳ vẫn quan tâm đến
thành tích nhân quyền của Việt Nam. Các giới chức Hoa Kỳ nói rằng Ô. John Kerry
có thể sẽ đề cập vấn đề này và thúc giục cải thiện. Ông cũng chú ý đến việc thảo
luận về những tiến bộ đã đạt được trong việc mở Đại Học Fulbright- một đại học
tư (độc lập) đầu tiên cho ngành giáo dục cao cấp của xứ sở này. Ngoài ra Ô.
John Kerry cũng sẽ nhấn mạnh đế việc Hoa Kỳ trợ giúp Việt Nam bảo vệ và tuần
tra lãnh hải của mình. Tại Kuala Lumpur Ô. John Kerry nói rằng Hoa Kỳ không chấp
nhận bất cứ sự hạn chế lưu thông nào trên Biển Đông.” Theo Miami Herald ngày
7/8/2015, “Trong buổi gặp gỡ với các giới chức dân sự và thương mại tại Hà Nội
Ô. John Kerry nói rằng nếu không có tiến bộ về nhân quyền thì việc bán vũ khí
sát thương vẫn còn nguyên đó.”
Theo tôi, liên kết việc tháo gỡ toàn bộ lệnh cấm
vận vũ khí với tiến bộ nhân quyền chỉ là cách nói cho vui. Cản trở chính ở đây
là Hoa Kỳ sợ rằng nếu bán vũ khí sát hại cho Việt Nam sẽ gây căng thẳng thêm ở
Biển Đông tức chọc giận Trung Quốc - điều mà Hoa Kỳ chưa dám làm. Chứ nếu thấy
cần thiết và tình hình nguy cấp thì Hoa Kỳ sẽ viện trợ ồ ạt, cho không vũ khí tối
tân như đã làm trong thời kỳ Chiến Tranh Lạnh hoặc mới đây trong chiến tranh
Iraq…chứ nói gì đến chuyện mua bán. Chính vì hiểu rõ tâm lý Mỹ cho nên Việt Nam
cũng chẳng mặn mà gì với việc yêu cầu Mỹ dỡ bỏ lệnh cấm vận vũ khí và vẫn tiếp
tục dựa vào Nga để xây dựng sức mạnh quân sự của mình. Vài tàu tuần duyên mà Mỹ
viện trợ cho Việt Nam chỉ giúp tăng cường thêm khả năng tuần tra trên biển chứ
làm sao đánh bại được cuộc tấn công bằng hải quân của Hoa Lục? Chờ Mỹ tháo bỏ lệnh
cấm bán vũ khí sát thương - thì Việt Nam chết từ lâu rồi. Hiện nay các nhà bình
luận quân sự thế giới và cả Trung Quốc nữa đều cho rằng sức mạnh răn đe của Việt
Nam chính là hệ thống hỏa tiễn phòng thủ bờ biển di động, sáu tầu ngầm Hố Đen
Kilo, hai khu trục hạm tàng hình Gepard 3.9… chứ không phải mấy tầu tuần tra
hay máy bay do thám P-3C Orion của Mỹ.
-VOA tiếng Việt
ngày 9/8/2015: Trước mối đe dọa từ Trung Quốc, Việt Nam theo chiến lược hợp tác
chiến lược với hầu hết các quốc gia Đông Nam Á. VOA tiếng Việt đã tường trình
về chuyến công du Mã Lai của Ô. Nguyễn Tấn Dũng như sau, “Về những diễn biến gần đây ở Biển Đông, ông Dũng tuyên bố
tại cuộc họp báo ở Kuala Lumpur: Hai bên
cùng chia sẻ quan ngại sâu sắc trước những diễn biến gần đây về bồi đắp, xây
dựng, trên quy mô lớn các đảo đá tại biển Đông, trái luật pháp quốc tế, và thỏa
thuận khu vực, làm xói mòn lòng tin, ảnh hưởng nghiêm trọng tới hòa bình, an
ninh và ổn định tại khu vực; đồng thời tái khẳng định tầm quan trọng của việc
duy trì hòa bình, an ninh, an toàn và tự do hàng hải và hàng không ở biển Đông.
Hai bên nhấn mạnh sự cần thiết của việc các bên liên quan bảo đảm thực hiện đầy
đủ và hiệu quả tuyên bố ứng xử của các bên ở Biển Đông, DOC”. Trong khi đó, Thủ
tướng Malaysia Najib Razak nói rằng Hà Nội và Kuala Lumpur sẽ hợp tác chặt chẽ
để duy trì sự thống nhất cũng như trọng tâm của ASEAN cũng như bảo đảm sự tuân
thủ toàn diện đối với tuyên bố ứng xử của các bên ở biển Đông. Hai bên đã nâng
quan hệ ngoại giao lên thành hợp tác chiến lược.”
-AP (Manila) ngày 12/8/2015: Đại Sứ
Trung Quốc tại Phi Luật Tân nói rằng Trung Quốc tôn trọng tự do hàng hải nhưng
không cho phép nước ngoài lợi dụng quyền này để đưa tàu chiến và máy bay xâm
phạm lãnh thổ của Bắc Kinh. Ông Zhao Jianhua nói rằng các lực lượng của Trung
Quốc đã cảnh cáo máy bay do thám P-8A của Hoa Kỳ không được xâm nhập lãnh thổ
của Trung Quốc khi chiếc máy bay này tiến vào khu vực mà Trung Quốc chiếm giữ
trong vùng biển còn tranh chấp ở Trường Sa.” Theo Reuters cùng ngày, “Bộ Trưởng
Ngoại Giao Anh Quốc Philip Hammond tại Bắc Kinh, sau chuyến viếng thăm Nhật Bản
đã kêu gọi tự do hàng hải và hàng không trên vùng đang tranh chấp tại Biển
Đông, nhưng lại không chỉ trích Hoa Lục là nước đã nằng nặc khẳng định chủ
quyền lãnh thổ trên vùng này khiến gây bực tức cho các nước làng giềng và Hoa
Kỳ.”
Ông Anh Quốc này cũng khôn lắm. Mặc
dù đi theo Mỹ mọi chuyện, nhất là vấn đề Trung Đông, nhưng đụng tới vấn đề Biển
Đông thì lại hơi “ne né” vì đang cần
tiền của Ô. Tập Cận Bình đầu tư vào nước Anh.
-The National Interest ngày
12/8/2015: “ Trong bản tin phổ biến báo chí, Chỉ Huy Không Quân Tấn Công Toàn
Cầu (U.S. Air Force Global Strike Command) Hoa Kỳ đã đưa ba máy bay ném bom tối tân nhất tới Guam. Ba
máy bay B-2 và 225 binh sĩ đã được triển khai từ Căn Cứ Không Quân Whiteman,
Missouri tới căn cứ Không Quân Anderson, Guam vào ngày 7/8/2015 để tiến hành
những cuộc tập trận cho quen với những hoạt động tại vùng Thái Bình Dương.”
Hai chữ “cho quen” (familiarization) tức là chuẩn bị đánh
nhau đây. Chữ nghĩa của Tây Phương dùng tế nhị lắm đó.
-AP (Subic, Philippines) ngày 14/8/2015: “Bộ Trưởng Quốc
Phòng Phi Luật Tân Voltaire Gazmin tiến hành kế hoạch
mở những căn cứ quân sự tại Vịnh Subic, đối diện với vùng tranh chấp ở Biển
Đông cho dù thỏa hiệp đề nghị
quân đội Hoa Kỳ hiện diện tại Phi không thành tựu. Dự án được tiến hành cách
đây hai năm cho phép phi cơ
chiến đấu và tuần dương hạm có thể phản ứng nhanh hơn trước những tình
huống bất ngờ xảy ra ở vùng biển tranh chấp. Quyết định này được đưa ra giữa
lúc căng thẳng leo thang giữa Hoa Lục, Phi Luật Tân và bốn quốc gia khác.”
Nhận Định
Trong nửa tháng qua,
tình hình Biển Đông và thế giới rối như canh hẹ và tiến dần tới bờ vực chiến
tranh thì nước Mỹ đang bước vào mùa tranh cử và cũng là “mùa chia rẽ”. Nước Mỹ tê liệt, yếu như “con cua lột” với nhiều màn tranh cử rất dân chủ, rất nhiêu khê, hấp
dẫn và người ta chờ đợi nhiều đòn bẩn, nhiều thủ đoạn tàn độc sẽ được tung ra
để triệt hạ đối thủ và “giành ghế” …thì vào ngày 3/8/2015, The Huffington Post đưa
ra bài viết, “Jimmy Cater đúng khi nói rằng Hoa Kỳ không còn là quốc gia dân chủ nữa”
(Jimmy
Carter Is Correct that the U.S. Is No Longer a Democracy) đã có đoạn như sau, “Vào 28 Tháng Bảy, Thorn Hartmann đã
phỏng vấn cựu Tổng Thống Jimmy Carter, và vào cuối chương trình (như thể câu
hỏi to lớn này chỉ là điều xảy ra quá muộn màng) rằng ý kiến của ông thế nào về
phán quyết Citizen United năm 2010 và phán quyết McCutcheon năm 1014, cả hai
phán quyết này đều do năm thẩm phán thuộc Đảng Cộng Hòa trong Tối Cao Pháp
Viện. Hai phán quyết lịch sử này cho phép số tiền bí mật vô giới hạn (bao gồm
cả tiền của nước ngoài) đổ vào Hoa Kỳ trong những chiến dịch tranh cử và vận
động pháp lý. Carter đã trả lời, “Nó vi phạm yếu tính đã tạo ra Hoa Kỳ như là
một quốc gia vĩ đại vì hệ thống chính trị của nó. Ngày nay hệ thống này chỉ là một
tập đoàn chính trị do các đầu sỏ chỉ huy với sự đút lót vô giới hạn
đang là yếu tính/điểu kiện để
được đảng đề cử hay để được bầu làm tổng thống. Điều này áp dụng luôn cho cả
các cuộc bầu cử thống đốc, thượng nghị sĩ và dân biểu Hoa Kỳ. Do đó, giờ đây
chúng ta đã và đang chứng kiến sự đổ vỡ của hệ thống chính trị của chúng ta, nó
như là sự trả ơn/tưởng thưởng cho những người đã đóng góp lớn lao cho chiến
dịch tranh cử, là những người mong muốn và kỳ vọng và đôi khi nhận được những
ân huệ cho chính họ sau khi bầu cử kết thúc…Giờ đây, những người đang đảm nhiệm
chức vụ của Dân Chủ và Cộng Hòa coi sự đóng góp vô giới hạn đó là mối lợi lớn
cho chính họ. Một vài người đã ở trong Quốc Hội có nhiều việc/chuyện/mối để bán.” (On July 28th, Thom Hartmann interviewed former U.S.
President Jimmy Carter, and, at the very end of his show (as if this massive
question were merely an aftethought), asked him his opinion of the 2010 Citizens
United decision and the
2014 McCutcheondecision,
both decisions by the five Republican judges on the U.S. Supreme Court. These
two historic decisions enable unlimited secret money (including foreign money)
now to pour into U.S. political and judicial campaigns. Carter answered: "It violates the essence
of what made America a great country in its political system. Now it's just an
oligarchy with unlimited political bribery being the essence of getting the
nominations for president or being elected president. And the same thing
applies to governors, and U.S. Senators and congress members. So, now we've
just seen a subversion of our political system as a payoff to major
contributors, who want and expect, and sometimes get, favors for themselves
after the election is over. ... At the present time the incumbents, Democrats
and Republicans, look upon this unlimited money as a great benefit to
themselves. Somebody that is already in Congress has a great deal more to
sell.")
Danh
từ “chính trị đầu sỏ” (oligarchy) dùng để chỉ một nền cai trị trong đó
người dân được đi bỏ phiếu để thể hiện “dân chủ” nhưng thực tế lại bị
nắm đầu bởi những tài phiệt qua số tài chính khổng lồ đổ vào chiến dịch tranh
cử khiến người dân bị cuốn hút, nhào nặn, dẫn dụ bởi những gì truyền thông nói,
thống kê thăm dò cho biết và kỹ nghệ quảng cáo tinh vi. Hiện nay Ukraine cũng đang
bị cai trị bởi một hệ thống chính trị đầu sỏ.
Còn ở Mỹ có “gia đình trị” không? Xin thưa, “có” nhưng “văn minh” hơn một tí: Bố làm tổng thống, con trai làm tổng thống rồi em trai làm tổng thống. Hoặc chồng làm tổng thống rồi vợ làm tổng thống rồi sau đó con gái làm tổng thống…Rồi thì các cháu làm dân biểu, thượng nghị sĩ, thống đốc tiểu bang, đại sứ… cho vui. Cuối cùng mấy ông bà này tạo thành một dòng họ cai trị “dynasty” giống như dòng họ Nehru ở Ấn Độ; Tôn Dật Tiên, Tưởng Giới Thạch, Tưởng Kinh Quốc ở Đài Loan; Lý Quang Diệu, Lý Hiển Long ở Tân Gia Ba…cho đến khi dân chúng chán thì thôi. Cái ghế quyền lực dường như có dán keo nguyên tử. Hễ ai đã ngồi vào thì dính chặt, không thể rời được. Ngồi chán hoặc già quá không ngồi được nữa lại truyền cho con cháu, vợ chồng hoặc anh em ngồi cho sướng. Tự cổ chí kim chỉ có Hứa Do được Vua Nghiêu mời làm hoàng đế Trung Hoa mà xuống suối rửa tai. Sào Phủ cho trâu uống nước nghe được chuyện bèn dắt trâu lên mạn trên vì Hứa Do rửa tai đã làm bẩn nước uống của trâu rồi. |
Trong khi đó tại
Thái Lan, theo AFP ngày 12/8/2015: “Tướng
Prayut Chan-O- Cha đứng đầu tập đoàn
lãnh đạo quân phiệt tuyên bố ông có thể bổ nhiệm em trai Preecha Chan-O-Cha vào chức vụ tư lệnh, chức vụ cao
cấp nhất quân đội của một nước chuyên đảo chính.” Đây rõ ràng đây là hành
vi khởi đầu của chế độ gia đình trị.
Từ chuyện “dân chủ đầu sỏ” ở Mỹ, chuyện độc tài quân phiệt Thái Lan, chúng ta
thử nhìn qua ông bạn láng giềng Kampuchia xem quyền lực của Ô. Hun Sen ở đây
được xây dựng như thế nào?
Theo SohaNews, “Con trai cả Hun
Manet tốt nghiệp West Point năm 1999, được thăng cấp trung tướng, hiện phụ
trách lực lượng chống khủng bố thuộc Bộ Quốc Phòng Campuchia kiêm phó chỉ huy
đơn vị cận vệ riêng của ông Hun Sen. Con trai thứ Hun Manit, 31 tuổi vừa được
thăng từ đại tá lên chuẩn tướng và hiện đang là một lãnh đạo cao cấp của ngành
tình báo quân đội. Ông già vợ cậu ấm này là Tư Lệnh Cảnh Sát Quốc Gia từ
1994-2008. Cậu út Hun Many 30 tuổi (từng du học Mỹ, Pháp và Australia) là dân
biểu quốc hội, hiện là Phụ Tá Chánh Văn Phòng Nội Các, đồng thời là người lãnh
đạo Hội Thanh Niên của đảng cầm quyền. Ông
già vợ cậu ấm này là phó thủ tướng của Ô.Hun Sen. Còn các cô con gái cưng cũng
lấy chồng thật môn đăng hộ đối. Quyền lực của gia đình Thủ tướng Hun Sen
còn được củng cố qua các cuộc hôn nhân. Hun Kimleng - cháu gái gọi ông Hun Sen
bằng chú ruột kết hôn với Thống Tướng Neth Savoeun- Tổng Cục Trưởng Tổng Cục
Cảnh Sát Campuchia. Trong khi đó cô Hun Mali là con dâu của Sok An- một chính
trị gia lão luyện, người được coi là cánh tay phải của ông Hun Sen và hiện là
Phó Thủ Tướng. Sau hết, một ông cháu rể khác cũng giữ một chức vụ kha khá là
thống tướng cảnh sát. “ Ai dám nói Ô.
Hun Sen khờ dại?
Thời đại nào, nơi
nào cũng vậy, muốn củng cố uy quyền thì chỉ có ba cách: Dùng người trong đảng,
dùng thủ hạ, bạn bè thân tín hoặc giao cho con cháu mình. Bạn bè hoặc thủ hạ
thân tín còn có khi phản chứ con cháu làm sao phản? Thời buổi khó khăn bây giờ
có quá nhiều đối lập muốn lật đổ hoặc “cưa ghế” mình để ngồi vào đó, thôi thì theo
chính sách “gia đình trị” cho chắc ăn. Dân chủ tự do, tơ lơ mơ mất mạng như
chơi. Xin ngả nón chào Ô. Hun Sen rồi nay cả ông Tướng Chan-O-Cha nữa.
Còn ở Mỹ có “gia đình trị” không? Xin thưa, “có”
nhưng “văn minh” hơn một tí: Bố làm
tổng thống, con trai làm tổng thống rồi em trai làm tổng thống. Hoặc chồng làm
tổng thống rồi vợ làm tổng thống rồi sau đó con gái làm tổng thống…Rồi thì các
cháu làm dân biểu, thượng nghị sĩ, thống đốc tiểu bang, đại sứ… cho vui. Cuối
cùng mấy ông bà này tạo thành một dòng họ cai trị “dynasty” giống như dòng họ Nehru ở Ấn Độ; Tôn Dật Tiên, Tưởng Giới
Thạch, Tưởng Kinh Quốc ở Đài Loan; Lý Quang Diệu, Lý Hiển Long ở Tân Gia Ba…cho
đến khi dân chúng chán thì thôi. Cái ghế quyền lực dường như có dán keo nguyên
tử. Hễ ai đã ngồi vào thì dính chặt, không thể rời được. Ngồi chán hoặc già quá
không ngồi được nữa lại truyền cho con cháu, vợ chồng hoặc anh em ngồi cho
sướng. Tự cổ chí kim chỉ có Hứa Do được Vua Nghiêu mời làm hoàng đế Trung Hoa
mà xuống suối rửa tai. Sào Phủ cho trâu uống nước nghe được chuyện bèn dắt trâu
lên mạn trên vì Hứa Do rửa tai đã làm bẩn nước uống của trâu rồi.
Tuy nhiên nói
gì thì nói, vào ngày 14/8/2015, theo AFP và VnExpress, Ô. Hun Sen đã làm một
hành động vô cùng can đảm bằng cách ra lệnh bắt giữ Thượng Nghị Sĩ Hong Sok
Hour, một “chuyên viên” phá rối biên
giới Miên-Việt, vì đăng tải các hiệp ước quốc tế
giả mạo liên quan đến biên giới Việt Nam - Campuchia lên trang Facebook của
mình. Ô. Hun Sen nói rằng, “Bằng bất cứ giá nào, chính phủ phải có hành
động. Đây là hành vi phản quốc, tôi có thể nói như thế. Ông cũng ra lệnh cho
sân bay quốc tế Phnom Penh ngăn chặn ông Sok Hour bỏ trốn và yêu cầu các đại sứ
quán nước ngoài không can thiệp vào vụ việc.” Theo AP, Ô. Hun Sen đã nói với
giọng mạnh mẽ và cảm động, “Đây là tội đưa đến phản quốc. Nếu một cuộc nổi dậy
(chống Việt Nam) vì những lời lẽ như vậy và gây chiến với nước láng giềng của
chúng ta thì ai chịu trách nhiệm đây?”
Vậy thì, Ô. Hun Sen dù có “gia đình trị” nhưng ông đã
giúp cho đất nước Campuchia không bị chia năm xẻ bảy sau khi Khmer Đỏ xụp đổ và
hiện nay đang phải đối đầu với tập đoàn chính trị gia hoạt đầu Sam Raisy kích
động hận thù, bài Việt, gây xáo trộn vùng biên giới bằng đủ mọi thủ đoạn đê
hèn.
Kinh nghiệm thế giới cho thấy: Muốn lãnh đạo
quốc gia, một là bắt chước chế độ chính trị như Mỹ mà Ô. Carter gọi là “dân chủ đầu sỏ” hoặc như Nhật Bản, Âu Châu, hai là độc tài. Còn dân
chủ “nửa
mùa” thì đất nước sẽ tan nát và chia cắt ngay lập tức. Thế giới bây giờ quá
nhiều tài phiệt muốn khuynh loát chính quyền, chính trị gia hoạt đầu, vô lương
tâm, chỉ mị dân để “cưa ghế” và kiếm phiếu, sẵn sàng làm tay sai cho ngoại bang
mà không cần biết đất nước đi về đâu.
Đào Văn
Bình
(California ngày 15/8/2015)
(*) Finlandization:
“Là quan niệm của một quốc gia không thách thức/chống lại một cường quốc láng
giềng về mặt chính trị ngoại giao trong khi vẫn giữ nguyên chủ quyền của đất nước”
(It referred to the decision of a country not to challenge a more powerful neighbor in
foreign politics, while maintaining national sovereignty.)
Khai Dân Trí | Đào Văn Bình |
No comments:
Post a Comment