2013/08/31

NHÌN VỀ BÊN THẮNG CUỘC: CHỦ NGHĨA ĐÔ HỘ ÊM RU VÀ THẰNG LÍNH ĐÁNH THUÊ (05)

NHÌN VỀ BÊN THẮNG CUỘC

Bài số 5
CHỦ NGHĨA ĐÔ HỘ ÊM RU
VÀ THẰNG LÍNH ĐÁNH THUÊ

HỒ TẤN VINH

Tiếng báo động đến từ nhiều phía. Có người cho rằng sắp mất nước. Có người thì quả quyết rằng nước đã mất rồi.
Tôi xin trình bày ba ý kiến của ba tác giã có ba vị thế khác nhau để mỗi người trong chúng ta có dữ kiện tổng quát để tự lấy kết luận của mình. Nước đã mất hay chưa?
I.- Bài nghiên cứu của Giáo Sư Nguyễn Xuân Vinh THEO DÒNG LỊCH SỬ rất công phu và đầy đủ. Ông nêu ra bốn sự kiện quan trọng sau đây:
1 – ‘Trước hết là kế hoạch khống chế hai nguồn nước Hồng Hà và Cữu Long của hai vựa lúa lớn cho cả nước. TC đã đắp nhiều đặp ngăn nước trên thượng nguồn cả hai con sông chính của VN. Với dòng sông Hồng sau khi các đập thủy điện trên thượng nguồn sông Đà và sông Hồng bên kia biên giới đóng lại thì toàn vùng lúa gạo đã bị kiệt nước nhiều tháng. Các con đập trên thượng nguồn sông Mekong phía TQ đã làm lượng nước phù sa giảm đi nhiều khiến nước biển tràn vào cửa sông Cửu Long làm nước ở cửa biển bị nhiễm mặn. Một khi con đập cuối cùng tại Lào đắp xong thì Trung cộng có thể vắt kiệt nước sông Cửu Long. Hiện nay đang có sạt lở khắp nơi tại Cà Mau, là vùng đất phù sa bồi nhiều trăm năm trước. Thêm vào nữa, vì TQ kiểm soát lượng nước ở thượng nguồn nên ngoài việc hạn chế được sự sản xuất của hai vựa lúa ở những đồng bằng sông Hồng và sông Cửu Long, còn làm cho cuộc sống của người dân Việt làm nghề chài lưới càng thêm khốn khổ.’
2 – ‘Các rừng đầu nguồn, từ Bắc chí Nam đã cho quân Trung cộng âm thầm chiếm đóng trong kế hoạch cho thuê rừng đầu nguồn dài hạn 50 năm. Các làng TQ mọc lên khắp nơi tại VN cũng như kế hoạch khai thác Bô Xít tai cao nguyên Gia Rai và các công trình trúng thầu xây cất nhà máy ở khắp nước mà công nhân được tuyển dụng tại TQ, và khí cụ được chuyển sang từ phương Bắc. Việt cộng đã bị ép buộc phải bỏ chiếu khán nhập cảnh cho Trung cộng và điều này làm cho cuộc di dân TQ tràn ngập sang VN.’
3 – ‘Khởi đầu trong kế hoạch di dân để thành lập “đạo quân thứ Năm” trên toàn quốc. Trung cộng đã cho quân sang làm thường dân tiến qua biên giới, từ xa lộ huyết mạch Hoa Nam nối với Đường Trường Sơn vào tới Bình Dương nơi lập ra Đông Đô Đại Phố là một trung tâm kinh tế lớn với kiến trúc hoàn toàn đặc trưng văn hóa Hán Tộc. Các làng TQ đã mọc theo, người TQ tự làm, tự quản không tiếp xúc với người Việt mà chỉ xử dụng Đường Trường Sơn qua xa lộ Hoa Nam để về nước.’
4 – ‘Quân Đội Nhân Dân Việt Nam không còn được bố trí đề phòng ngừa một sự tấn công qua biên giới phía Bắc nữa vì chiến thuật của Trung cộng là dùng hỏa tiển tầm trung đặt tại Quảng Đông để cảnh cáo Việt cộng.’
Từ những nhận xét nêu trên, GS Nguyễn Xuân Vinh kết luận rằng:
‘Vấn đề hiện nay không còn giới hạn  là “cảnh giác” nữa, cũng không còn ở mức “hiểm họa” nữa mà thật sự đất nước Việt Nam đã mất vào tay Trung cộng .’

II.- Bài nghiên cứu của một chuyên gia ngoại quốc
Ông Trần Văn Thưởng giới thiệu một đóng góp ý kiến của một chuyên gia ngoại quốc ẩn danh:

From: Vanthang Le <levanthang10@gmail.com>
To: GoiDan@yahoogroups.com; phonang <PhoNang@yahoogroups.com>; nguoivietquocgia@yahoogroups.com; diendanviahe2@yahoogroups.com; PhungSuXaHoi@yahoogroups.com; Daploisongnui@yahoogroups.com
Sent: Friday, July 26, 2013 8:52 AM
Subject: [Daploisongnui] Một Bài Viết Có Tầm Vóc Chiến Lược

Trung Quốc kềm chế Việt Nam ở những lãnh vực sau đây:
Kinh tế - Trung Hoa có thể làm tê liệt kinh tế của Việt Nam bằng cách đóng cửa biên giới và ngưng giao thương với Việt Nam. Trung Quốc có thể ép các nước khác cũng làm như vậy. Đòn thứ nhứt này sẽ gây ít phản ứng từ cộng đồng thế giới. Việt Nam cần có một nền kinh tế không chỉ dựa vào việc buôn bán với Trung Quốc.
Quân sự - Trung Quốc có sức mạnh quân sự để tiêu diệt Hải quân, Không quân của Việt Nam và tất cả bộ binh và hạ tầng cơ sở trong vòng vài tuần lễ.
Một cuộc xâm chiếm trên bộ khó có thể xẩy ra vì những phản ứng của cộng đồng thế giới. Việt Nam hiện đang mua vũ khí từ Trung Quốc và Nga , nhưng Việt Nam cần những vũ khí tối tân của Hoa Kỳ để tự vệ.
Định cư ở các vùng đất đang tranh chấp – Trung Quốc đã định cư dân của họ ở các vùng đất đang tranh chấp. Việt Nam cũng cần phải làm như vậy và dưới sự bảo vệ của quân đội mình hay của lực lượng quốc tế.
Đánh cá biển – Trung Quốc dùng hằng ngàn tàu đánh cá và tập hợp chúng lại để băng tập thể vào vùng đánh cá của Việt Nam. Các lượn sóng của hạm đội đánh cá của Trung Quốc có thể đánh chìm các tàu đánh cá Việt Nam. Tàu đánh cá Việt Nam bất lực và không nhận được sự giúp đỡ gì từ Hải quân Việt Nam do những thoả ước hiện hành giữa Việt Nam và Trung Quốc.Việt Nam cần tàu tuần hành đánh cá của cộng đồng thế giới để trình báo những vi phạm và xin can thiệp.

China controls Vietnam in these fields:
Economy – China could cripple Vietnam’s economy by just shutting down her border with Vietnam and cease trading with Vietnam. China could coerce other nations to do the same. This 1st trike will get minimum reaction from international community. Vietnam needs an economy not base on trading with China.
Military -  China has the military power to destroy Vietnamese’s Navy, Air Force, and all ground forces and infrastructures within a few weeks. A ground invasion is unlikely due to reactions from international community. Vietnam presently purchased weapons from China & Russia, but needs sophisticate weapons from US for defense.
Habitation in contested territories – China had established habitation for its citizens in these disputed territories. Vietnam needs to do the same and under the protection of its armed forces or international forces.
Fisheries – China used thousands of fishing boats and assembled them to traverse en-mass to Vietnam’s fishing grounds. The Chinese fishing armada could potentially sink any Vietnamese fishing boat by its wakes. The Vietnamese fishing boats are powerless and not getting any support from the Vietnamese Navy due to the standing agreement between Vietnam and China. Vietnam needs fishery patrols from international community for fishery violation report and intervention.

III.- Ý kiến của một sĩ phu trong nước cũng là một đảng viên cao cấp của Đảng Cộng Sản Việt Nam

19/08/2013
Thật là khó hiểu khi Đảng và nhà nước Việt Nam cho Trung Quốc triển khai lực lượng, tuy gọi là dân sự dưới chiêu bài các dự án kinh tế, ở các vùng chiến lược trọng điểm như Tây Nguyên, các vùng rừng núi phía Bắc, miền Trung và đến cả Cà Mau của đồng bằng sông Cửu Long. Họ biến những khu vực đó thành vùng riêng của họ, không cho người Việt Nam bén mảng vào. Một khi có biến, “đạo quân thứ 5” này sẽ là một lực lượng làm chúng ta không kịp trở tay mà kinh nghiệm trong những ngày đầu cuộc xâm lược của bành trướng Bắc Kinh năm 1979 ở các tỉnh biên giới phía Bắc là những kinh nghiệm đầy máu và nước mắt của các chiến sĩ, đồng bào ta. Lê Hiếu Đằng

Tổng hợp ba bài phát biểu trên đây cho thấy Việt Nam hoàn toàn nằm trong tay của Trung Quốc. ‘Nằm trong tay’ có nghĩa là Trung Quốc có nhiều phương tiện (nước ở thượng nguồn sông Hồng và sông Cữu, hạm đội đánh cá ở biển Đông, kinh tế hoàn toàn lệ thuộc vào việc buôn bán với Trung Cộng, đội quân thứ 5 đã phục sẳn trong nước . . .) để uy hiếp Việt Nam lúc nào cũng được. Việt Nam bây giờ còn sống được là vì bàn tay Trung Quốc chưa bốp lại đó thôi. 
Hoàn cảnh thực tế của Việt Nam là như vậy. Rồi tùy mỗi người, muốn cho đó là chưa hẳn bị Trung Quốc đô hộ thì cũng đúng. Muốn cho đó là Trung Quốc đã đô hộ Việt Nam rồi, thì cũng đúng.
Cùng là một tình trạng, nhưng cả hai thẩm định ngược nhau đều cũng đúng vì ý nghĩa của chữ ‘đô hộ’ đã có thay đổi theo thời gian.
Ở thế kỹ trước, các nước theo chủ nghĩa Đế Quốc Thực Dân chẳng hạn như nước Pháp đã dẫn quân chánh quốc đi xâm lăng một nước khác rồi gởi các quan người Pháp qua các xứ thuộc địa để cai trị. Người Pháp thực dân cũng có cái tốt của họ. Họ đem áp dụng nghiêm minh những luật pháp của chánh quốc vào các xứ thuộc địa. Cũng có cả tự do báo chí nữa.
Chủ nghĩa Đế Quốc Cao Bồi của Mỹ thì không cần chiếm đất hay cai trị dân bản xứ. Duy nhứt vì lợi ích của nước Mỹ, có việc cần cho quyền lợi của Mỹ thì Đế Quốc Cao Bồi cứ lấy bôm đạn dội xuống mục tiêu cho nát bét rồi nhảy ra.
Chủ Nghĩa Bành Trướng kín đáo và tinh vi hơn nhiều. Chỉ cần kêu lên một tiếng là Chủ Tịch nước Việt Nam Xã Hội Chủ Nghĩa chạy qua liền. Đưa bản hợp đồng một chiều ra là ký liền! Đó là Chủ Nghĩa Đô Hộ Êm Ru. Không có Sếnh Sáng nào ra mặt cai trị. Không có bôm đạn của Trung Cộng bắn ì xèo. Nhưng đất nước bị xỏ mũi mà người dân đánh cá ngoài khơi nào cũng . .  biết từ lâu rồi!
Tính sổ lại các thành tích của Đảng Cộng Sản Việt Nam mà thấy giựt mình.
Trên bình diện quốc tế, Đảng Cộng Sản Việt Nam có thể huênh hoang rùm beng  rằng đã chiến thắng hai đầu xỏ quốc tế, đế quốc Pháp và đế quốc Mỹ. Cái này thì có thiệt.
Nhưng ở trong nước, thành tích của Đảng Cộng Sản Việt Nam thật là hãi hùng. Cái này cũng có thiệt luôn.
Cộng Sản Bắc Việt đã gạt được dân chúng Miền Bắc. Lúc kháng chiến, kẻ có tiền có lúa thì góp tiền, góp lúa. Kẻ có chút đầu óc thì tính mưu tính kế để đánh thắng trận. Bần cố nông cũng có mấy người. Nhưng làm gì bần cố nông có khả năng thắng trận. Đó là công của giới tư sản và tiểu tư sản hết. Để tưởng thưởng đại thắng Điện Biên Phủ, Cộng sản Bắc Việt đã chụp mũ họ là kẻ thủ của giai cấp vô sản nên thẳng tay giết sạch!
Ở Miền Nam, những thành quả năm 1975 là do phần lớn công của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam. Nhưng khi đạt thắng lợi rồi thì Cộng Sản Bắc Việt đã gạt các người Miền Nam trong Mặt Trận Giải Phóng qua một bên để một mình tóm thâu các chiến lợi phẫm và đất nước luôn.
Rồi đến cả kẻ thua trận cũng bị gạt đi cải tạo một tháng mà phải chờ hoài cho đến mấy năm!
Tất cả thành tích – có cái vẻ vang, có cái bỉ ổi - thâu lượm được trong một cuộc chiến đấu gian khổ hơn nửa thề kỹ qua đã đem lại lợi ích gì cho dân tộc Việt Nam?
Mấy triệu dân lành vô tội đã chết vì bôm đạn của chiến tranh.
Cả nửa triệu người dân Bắc Việt chết vì bị đấu tố.
Mấy trăm ngàn người dân Miền Nam chết khi đi vượt biên.
Cả một dân tộc, Bắc cũng như Nam, mỗi người đều bị gạt bằng những kiểu khác nhau.
Nhưng Độc Lập của Đất Nước, Tự Do của người dân Việt vẫn là ảo ảnh. 

Còn cái Đô Hộ Êm Ru của Trung Cộng là cái có thiệt. Mà cái đô hộ này thì toàn diện, khó mà gở ra. Chẳng lẽ mục đích tranh đấu của Đảng Cộng Sản Việt Nam -  cuộc Chiến Tranh Giải Phóng thần thánh - trong mấy chục năm dài chỉ là để đem Đất Nước dâng cho Trung Cộng sao?
‘KHÔNG CÓ GÌ QUÝ HƠN ĐỘC LẬP TỰ DO’ đâu rồi? Còn cái nhiệm vụ lịch sử của Quân Đội Nhân Dân là gì? Chẳng lẽ  máu của Quân Đội Nhân Dân bấy lâu nay đã đổ ra chỉ là để cầm c. chó đái thôi sao?
Sao kỳ vậy?


HỒ TẤN VINH
Melbourne
31 tháng 8 năm 2013
(còn tiếp)

Những bài viết của tác giả Hồ Tấn Vinh được lưu trữ tại Khai Dân Trí

Khai Dân TríHồ Tấn Vinh

ÔNG LÊ HIẾU ĐẰNG LÀ AI?

Đặng Huy Văn: Tôi chưa bao giờ vào đảng và cũng sẽ không bao giờ vào đảng dù có đảng đối lập sắp ra đời. Tôi chỉ là một công dân Việt Nam bình thường yêu nước và yêu dân tộc mình. Nhưng vài tuần qua, sau khi có lời kêu gọi thành lập đảng đối lập mang tên đảng Dân chủ Xã hội VN của ông Lê Hiếu Đằng, tôi thấy đứa cháu ngoại của tôi thư về nói “Báo lề đảng đã lên án, chửi bới và bôi nhọ ông Đằng hết lời!”. Vì vậy, tôi phải viết bài này gửi cho đứa cháu ngoại đang du học tự túc tại Mỹ để nó có thể hiểu được phần nào sự thật. Theo tôi biết, những năm gần đây, ông Đằng là một đảng viên CS tích cực chống Trung Quốc vì đã cưỡng chiếm Hoàng-Trường Sa, xâm phạm trắng trợn Biển Đông của Việt Nam. Ông cũng là người tích cực bảo vệ những người dân đang bị tù đày oan trái. Nhưng đảng đối lập của ông Đằng có ra đời được hay không? Và nếu ra đời được thì trong tương lai, liệu nó có tác dụng tích cực cho Quốc Gia, Dân Tộc không? Hai vấn đề đó còn phải đợi trải qua một thời gian thử thách thì may ra mới có lời giải đáp.
 
Tôi chỉ biết rằng, những năm trước khi CS Đông Âu sụp đổ 1989, các nước Đông Âu ấy  không hề có đảng đối lập. Thời kỳ đó tôi học ở Đông Âu 4 năm liền, nên tôi biết chính xác. Có lẽ ở các nước cộng sản, khái niệm đảng đối lập hoàn toàn xa lạ, giống như Bắc Triều Tiên, Cu Ba, Trung Quốc và Việt Nam hiện nay vậy. Nhưng tại sao họ đã thành công trong cuộc cách mạng dân chủ 1989 tại Đông Âu? Theo tôi, vì họ đã biết dựa vào sức mạnh của toàn dân tộc. Các đảng đối lập ở Đông Âu chỉ mới ra đời sau khi các đế chế cộng sản sụp đổ. Vậy phải chi, đây cũng là một hướng đi của cách mạng Việt Nam?

ÔNG LÊ HIẾU ĐẰNG LÀ AI?
(Viết trả lời cho một đứa cháu ngoại)
 
       Ông Lê Hiếu Đằng là ai?
Mà báo lề đảng chửi hoài vậy ông
       Hoàng-Trường Sa đã cho không
Nay ông Đằng giữ Biển Đông làm gì?
       Đảng dâng Tàu để phòng khi
Toàn dân nổi dậy còn phi sang Tàu!
 
       Đảng mình đã tính trước sau
Đề phòng có lúc đồng bào đứng lên
       Cho nên tranh thủ kiếm tiền
Khi còn cơ hội chức quyền trong tay
       Tiền nhiều nhưng túi chưa đầy
Ông đòi đối lập lúc này, còn lâu!
 
       Đối lập để cứu đồng bào
Vậy đảng công sản ai vào cứu đây?
       Sao ông Đằng chẳng nhớ ngày
Cùng rơi xương máu đánh Tây hộ Tàu
       Để mà hiểu trước, biết sau
Nhỡ mai hoạn nạn nhờ Tàu cứu ông?
 
       Nếu ông Đằng đã quyết lòng
Có người dọa sẽ giam ông hết đời!
       Đưa ông vào trại nghỉ ngơi
Để xem đối lập ông đòi được không?
       Vào tù mà giữ Biển Đông
Hoàng-Trường Sa với núi sông giống nòi!
 
       Cứ cho đối lập có rồi
Tự do, dân chủ ông đòi kiểu chi?
       Đã quen “đập đứng, hò đi”
Giờ sang đối lập trăm bề khó khăn
       Nên chi đoàn kết toàn dân
Vùng lên lật chúng, may chăng hợp thời?
 
       Đông Âu mấy chục năm rồi
Còn nguyên bài học cho người Việt Nam
       Lật nhào độc đảng gian tham
Mà không hề làm đổ máu người dân
       Ước sao ngày đó đến gần
Ngay trên đất Việt mến thân ngàn đời!

 
Hà Nội, 31/8/2013
Ts. Đặng Huy Văn

Khai Dân TríĐặng Huy Văn

2013/08/28

Báo chí Ba Lan lên án HCM là tên diệt chủng



image
Thời báo Ba Lan 'xếp hạng' Hồ Chí Minh - hạng 3 trong số 13 nhà độc tài đẫm máu nhất thế kỷ 20

Tờ Polska Times tức Thời báo Ba Lan hôm 5/3 vừa đưa ra một bản xếp hạng 13 nhà độc tài đẫm máu nhất thế kỉ 20, trong đó có Hồ Chí Minh. Theo đó, Hồ Chí Minh qua 24 năm cầm quyền của mình đã gây ra cái chết của 1,7 triệu người Việt qua cuộc chiến tranh đẫm máu.

Cũng như nhiều sự bình chọn trước đó của các trang mạng khác, các nhà độc tài thuộc 3 thể chế chính trị: Phát xít, Cộng sản và Quân phiệt.


Những "nhân vật" của Polska Time như sau:
image
 1 – Ismail Enver, Thổ Nhĩ Kỳ, cầm quyền 1913-1918, chịu trách nhiệm về cái chết của 1,1 đến 2,5 triệu người; tội ác lớn nhất: diệt chủng người Armenia
image
2 – Kim Nhật Thành, Bắc Triều Tiên, cầm quyền 1948-1994, chịu trách nhiệm về cái chết của 1,6 triệu người; tội ác lớn nhất: chiến tranh Triều Tiên
image
 3 – Hồ Chí Minh, Việt Nam, cầm quyền 1945-1969, chịu trách nhiệm về cái chết của 1,7 triệu người; tội ác lớn nhất: chiến tranh Việt Nam
image
4 – Pol Pot, Campuchia, cầm quyền 1975-1979, chịu trách nhiệm về cái chết của 1,7 – 2,4 triệu người; tội ác lớn nhất: diệt chủng ở Campuchia
image
 5 – Saddam Hussein, Irad, cầm quyền 1969-2003, chịu trách nhiệm về cái chết của 2 triệu người; tội ác lớn nhất: diệt chủng người Kurd
image
6 – Yahya Khan, Pakistan, cầm quyền 1969-1971, chịu trách nhiệm về cái chết của 2 đến 12 triệu người; tội ác lớn nhất: diệt chủng ở Bangladesh
image
7 – Hideki Tojo, Nhật Bản, cầm quyền 1941-1944, chịu trách nhiệm về cái chết của 4 triệu người; tội ác lớn nhất: hành quyết thường dân trong chiến tranh thế giới thứ II.
image
8 – Vladimir Lenin, Nga, cầm quyền 1917-1924, chịu trách nhiệm về cái chết của 4 triệu người; tội ác lớn nhất: nội chiến ở Nga
image
 9 – Hoàng đế Hirohito Nhật Bản, cầm quyền 1926-1989, chịu trách nhiệm về cái chết của 6 triệu người; tội ác lớn nhất: thảm sát ở Nam Kinh
image
 10 – Tưởng Giới Thạch, Trung Quốc, cầm quyền 1928-1949, chịu trách nhiệm về cái chết của 10 triệu người; tội ác lớn nhất: thảm sát tại Đài Loan vào năm 1947
image
 11 – Adolf Hitler, Đức, cầm quyền 1933-1945, chịu trách nhiệm về cái chết của 17-20 triệu người; tội ác lớn nhất: Holocaust
image
 12 – Joseph Stalin, Nga, cầm quyền 1924-1953, chịu trách nhiệm về cái chết của 40-62 triệu người; tội ác lớn nhất: Trại tập trung Gulag
image
13 – Mao Trạch Đông, Trung Quốc, cầm quyền 1943-1976, chịu trách nhiệm về cái chết của 45-75 triệu người; tội ác lớn nhất: nạn đói lớn và Cách Mạng Văn Hóa.

Cũng cần nói thêm, Polska Times là tờ báo có số lượng truy cập khá lớn. Theo Alexa Ranking, lượng người đọc của tờ này đứng hạng thứ 30.000 trong số hàng chục triệu trang mạng trên toàn thế giới.

Nguyên bản tiếng Balan
http://www.polskatimes.pl/artykul/775659,trzynastu-najbardziej-krwawych-dyktatorow-w-historii-n

2013/08/27

Xin Lỗi Tháng Tư !

Xin Lỗi Tháng Tư !
Bình Ngọc

Thời trai trẻ, gác bút nghiên, gác mọi ước mơ ...lên đường " đánh Mỹ!"
Cây súng trên vai, máu đỏ trong tim!
Mụ lí trí! Hùng hục vượt Trường Sơn.
Đêm nghỉ, ngày đi, giày vẹt gót , áo sờn vai thấm lạnh!
Mẹ còng lưng vắt kiệt sức, mỏi mòn, thao thức đợi con về!
"Ba mươi tháng Tư" Bên Thắng cuộc, hả hê!!!
Con trở thành kẻ "kiêu binh!" trong đoàn "quân Giải phóng!"
Nhưng! Ba mươi tám năm sau con vô cùng thất vọng!
Không hiểu mình đi Giải phóng cho ai???
Chỗm trệ trên cao, toàn những kẻ bất tài!
Đáy xã hội, nhiều "dân oan!" mất đất.
Những nghịch lý, tai ương...chồng chất!
Khoảng cách "sang, hèn" cứ rộng mãi ra.
Người ở "quê" không còn tha thiết với "ao nhà".
Tràn vào Miền Nam "ngoạ, chiếm, xâm canh...từ núi, rừng, chợ búa, thị thành, lầu cao, gác tía ....!"
Ngay như nhà ta thôi!
Chỉ có mình tôi "gọi là : góp công giải phóng".
Chẳng tước quan gì! Mà cũng cả xóm kéo vào.
Người thì bán rau, lượm ve chai, giặt ủi, bán thịt chó, thuốc Lào ...
Thậm Chí! Có cả lừa gạt, bảo kê, hút chích, đĩ điếm, bụi đời...
Đi đâu, ở đâu cũng gặp toàn người "ngoài ấy".
Còn! đố ai tìm thấy bóng dáng người "miền trỏng!" hiện diện trên quê hương mình đấy?
Nhà cửa, ruộng vườn ngoài ấy họ bỏ hoang???
Quê Hương tôi, tên thật đẹp (làng Vàng).
Cũng có đình, chùa, bờ xôi, ruộng mật!
Không hiểu vì sao nhiều người "bỏ tất ?" để vào Nam chen lấn, đua đòi ?

Riêng tôi!
Đã hơn sáu mươi năm, đang ở cuối cuộc đời .
Vẫn cháy bỏng! Muốn được về nơi mình "chôn nhau, cất rốn!"
Đã mấy năm nay, tôi đã làm kẻ "chạy trốn!"
Trốn khỏi "sai lầm !" những năm, tháng ...đã đi qua!
Trở về quê hương, cất lại một nếp nhà!
Tập làm nông, ngớ ngẩn tìm những mảnh gốm xưa, và "Hoài niệm!" thuở ấu thơ ....
Bỗng choàng tỉnh! Đôi khi tìm thấy mình trong đó.
Cửa, cổng nhà tôi cứ mở toang! Kể cả khi trời đang nổi giông, nổi gió ...
Mỗi tháng Tư về tôi lại nhớ vào Nam!
Xin lỗi ! "tháng Tư!"
Xin lỗi ! Miền Nam, những việc tôi đã làm!
Xin lỗi tất cả!
Cả những người "bên thua cuộc!"
Biết sao được !
Mọi người chúng ta sinh ra, đâu có thể chọn được thời cuộc
Nhưng! Lẽ đời, Đen, trắng phải phân minh!
Xin lỗi! "tháng Tư!"
Hãy tha thứ cho mình! Rất chân thành, chứ không phải lời giả dối.


BÌNH-NGỌC

Khai Dân TríBình Ngọc

2013/08/26

ÔNG ƠI, HÃY SỬA ĐỔI MAU!

ÔNG ƠI, HÃY SỬA ĐỔI MAU!
 
(Gửi một người bạn học cùng trường
 nhân ngày quốc khánh 2/9/2013)
 
       Hồi xưa cả ông và tôi
Bị tay “cha nội” đười ươi nó lừa!
 
       Quả cau nó bảo quả dừa
Đói quanh năm bảo dư thừa cái ăn
       Con rắn thì bảo con trăn
Thấy con thằn lằn lại bảo khủng long
       Đáng thằng nó bắt gọi ông
Trí thức yêu nước xiềng gông tù đày!

       Ruột rà lại gọi giặc ngoài
Kẻ thù truyền kiếp bảo người anh em
       Nam Bắc chia cắt đôi miền
Nồi da xáo thịt liên miên nối đời
       Làm dân chết mấy triệu người
Ngộ xưng “lịch sử một thời vẻ vang”!

       Hoàng -Trường Sa trót trao dâng
Theo bức Công Hàm Năm Tám gửi trao(1)
       Biển Đông giờ mặc giặc Tàu
Nghênh ngang chiến hạm kéo vào nước ta
       Lập nên “thành phố Tam Sa”
Ngay trên biển đảo quê nhà mến yêu!
 
       Chúng ta nay tuổi xế chiều
Chắc ông đã biết mọi điều đúng sai
       Xin đừng mắc tội lừa ai
Như xưa “cha nội” học loài Marx-Le
       Dối lừa tuổi trẻ si mê
Rằng “Cờ đỏ búa liềm kia” cứu đời!(2)

       Đớn đau thay tuổi lên mười! (3)
Ngây thơ, trong sáng bị người gạt ta
       Chúng mình giờ tuổi đã già
Đã thành ông, đã thành cha cả rồi
       Nay xin ông chớ lừa người
Như xưa mình đã một thời đớn đau!
 
       Ông ơi, hãy sửa đổi mau!
Kẻo phường bán nước rước Tàu cộng vô
       Hại muôn dân, phá cơ đồ
Chắc gì ngôi báu chúng chờ đợi ông
       Mà làm đau đớn núi sông
Khiến dân nước Việt hận ông kiếp đời!

 
Hà Nội, 26/8/2013
Ts. Đặng Huy Văn


(1). Bức Công Hàm ngày 14/9/1958 của cố thủ tướng Phạm Văn Đồng gửi chính phủ TQ.
(2). “Cờ đỏ búa liềm kia” là Quốc Kỳ của Liên Xô trước đây (1917-1991).
(3). Hai chúng tôi đều sinh năm 1944, đều học cùng trường Đại Học Tổng Hợp Hà Nội.

Khai Dân TríĐặng Huy Văn

2013/08/24

NHÌN VỀ BÊN THẮNG CUỘC: GIỌT NƯỚC TRÀN LY (04)

NHÌN VỀ BÊN THẮNG CUỘC

Bài số 4
GIỌT NƯỚC TRÀN LY
HỒ TẤN VINH

QUYẾT ĐỊNH ĐÁNH MIỀN NAM
Kế hoạch đánh chiếm Miền Nam có từ trước năm 1959. Tại Đại Hội Đảng Cộng Sản kỳ III tháng 9 năm 1960, Hồ Chí Minh chỉ công khai quyết định đánh chiếm Miền Nam.
Người dân Miền Nam trong khoản thời gian 1975-1980 dưới sự chỉ huy của Đổ Mười đã nếm Xã Hội Chủ Nghĩa qua những lần ‘Đổi Tiền’, ‘Đánh Tư Sản Mại Bản’, ‘Cải tạo công thương nghiệp’. Tất cả các hãng xưởng đều bị tịch thâu, các chủ nhân một số bị đưa đi cải tạo, một số bị đuổi đi ra các vùng rừng núi hoang vu hẻo lánh để làm ‘kinh tế mới’. Kết quả là toàn dân nghèo khổ. May là nhờ có bo bo viện trợ, chớ không thì chết la liệt.
Nhưng cái khổ của dân Miền Nam sau 1975 không bằng một góc của cái khổ mà Đảng Cộng Sản đã đem đến cho người dân Miền Bắc. Ngoài cái tội ác giết người, diệt chủng, cuộc Cải Cách Ruộng Đất đã tàn phá kinh tế Miền Bắc gấp mấy lần hơn, tàn phá triệt để. Tất cả phương tiện sản xuất đã bị phá banh. Các người tư sản, các người sản xuất lương thực, tạo ra của cải vật chất đều đã bị giết hết. Dân chúng không còn gì để ăn bắt đầu nổi loạn thì Hồ Chí Minh mới ra lệnh ngưng giết. Đó là năm 1956.
Năm 1960 lại là năm mất mùa lúa. Người dân Miền Bắc gọi đó là những ‘năm rách’. Chữ ‘rách’ ở đây có đúng nghĩa của nó vì ai cũng rách tả tơi. Người nào có chừng hai bộ quần áo để giặt giũ và thay đổi đã là nhà khá giã rồi.
Không cần phải là một kinh tế gia cũng dư biết rằng từ năm 1956 đến năm 1960 là 4 năm đào khoai mà ăn cho đở dạ. Với tình trạng kinh tế như vậy  thì lấy cái gì mà đi đánh Miền Nam?

ViỆn trỢ nưỚc ngoài

Khối lượng hàng quân sự Liên Xô, Trung Quốc và các nước xã hội chủ nghĩa (bao gồm Tiệp Khắc, Ba Lan, Hungary, Bulgaria, Romania, Đông Đức, Bắc Triều TiênCuba) viện trợ từ năm 1955 đến 1975, qua từng giai đoạn như sau:
·  Giai đoạn 1955-1960: tổng số 49.585 tấn, gồm: 4.105 tấn hàng hậu cần, 45.480 tấn vũ khí, trang bị-kỹ thuật; trong đó, Liên Xô: viện trợ 29.996 tấn, Trung Quốc viện trợ 19.589 tấn.
·  Giai đoạn 1961-1964: tổng số 70.295 tấn, gồm: 230 tấn hàng hậu cần, 70.065 tấn vũ khí, trang bị - kỹ thuật; trong đó, Liên Xô: 47.223 tấn: Trung Quốc 22.982 tấn, các nước xã hội chủ nghĩa khác: 442 tấn.
·  Giai đoạn 1965-1968: tổng số 517.393 tấn, gồm: 105.614 tấn hàng hậu cần, 411.779 tấn vũ khí, trang bị-kỹ thuật; trong đó, Liên Xô: 226.969 tấn, Trung Quốc: 170.798 tấn, các nước xã hội chủ nghĩa khác 119.626 tấn.
·  Giai đoạn 1969-1972: tổng số 1.000.796 tấn, gồm: 316.130 tấn hàng hậu cần, 684.666 tấn vũ khí, trang bị-kỹ thuật; trong đó, Liên Xô 143.793 tấn, Trung Quốc 761.001 tấn, các nước xã hội chủ nghĩa khác 96.002 tấn.
·  Giai đoạn 1973-1975: Tổng số 724.512 tấn, gồm: 75.267 tấn hàng hậu cần, 49.246 tấn vũ khí, trang bị - kỹ thuật; trong đó, Liên Xô: 65.601 tấn, Trung Quốc: 620.354 tấn, các nước xã hội chủ nghĩa khác: 38.557 tấn.
Như vậy, qua 20 năm, các nước xã hội chủ nghĩa đã viện trợ cho Việt Nam Dân chủ Cộng hòa tổng khối lượng hàng hóa là 2.362.581 tấn; khối lượng hàng hóa quân sự trên quy đổi thành tiền, tương đương 7 tỉ rúp. Việc tự lực sản xuất vũ khí của Quân đội Nhân dân Việt Nam chủ yếu hướng vào quân trang quân phục và vũ khí cá nhân, còn vũ khí hạng nặng phụ thuộc phần nhiều vào viện trợ từ các quốc gia đồng minh.
Trung Quốc, lúc đó đang cạnh tranh vai trò lãnh đạo phe Xã hội chủ nghĩa với Liên Xô, cũng không muốn vai trò của mình kém hơn đối thủ cùng tư tưởng. Họ viện trợ cho Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, trong giai đoạn này, còn nhiều hơn Liên Xô. Họ khuyến khích Việt Nam Dân chủ Cộng hòa chiến đấu giải phóng miền Nam mà không sợ quân đội Mỹ tham chiến.
Mùa hè 1962, Trung Quốc gửi cho nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa súng đạn đủ để trang bị cho 200 tiểu đoàn. Trung Quốc đồng ý gửi tình nguyện quân vào Bắc Việt Nam nếu quân Mỹ vượt qua vĩ tuyến 17. Tính từ 1956 đến 1963, Trung Quốc đã chuyển cho miền Bắc số lượng vũ khí trị giá khoảng 320 triệu nhân dân tệ. Tháng 12-1964, bộ trưởng quốc phòng Trung Quốc thăm Hà Nội và ký Hiệp ước hữu nghị hợp tác quân sự Việt-Trung.
Nguồn: (CHIẾN TRANH VIỆT NAM: Miền Bắc 1954-1959). Wikipedia.

hẬu quẢ liên hoàn cỦa Trung cỘng viỆn trỢ
Trong chiến tranh Đông Dương, nước Pháp có nhờ Mỹ viện trợ. Nhưng đem so số tiền viện trợ của Mỹ với tài sản của nước Pháp thì không có gì đáng kể, nên nước Pháp không bị lệ thuộc nước Mỹ.
Miền Bắc năm 1960 là một nước kiệt quệ. Muốn đánh Miền Nam thì phải hoàn toàn nhờ ngoại viện, lúc đầu có Liên Sô, về sau chỉ có một mình Trung Cộng.
Khi nước Việt Nam còn bị chia đôi, Trung Cộng không có cách gì áp bức Miền Bắc hay đánh lấy Miền Nam. Nhưng khi Hồ Chí Minh quyết định đánh chiếm Miền Nam mà lại hoàn toàn nhờ Trung Cộng viện trợ thì Trung Cộng có cơ hội lấy trọn Việt Nam.
Sự chiếm lấy Việt Nam gồm có hai giai đoạn rõ ràng.

Giai đoạn thứ nhứt là từ năm 1960 đến năm 1975 đó là những năm Hà Nội cần Trung Cộng chi viện đủ mọi mặt (từ súng đạn, quân cơ giới đến quân trang quân dụng, lương khô, thuốc men v.v. . .) để đánh Miền Nam.
Thực tế là Bắc Việt chỉ có cung cấp nhân lực nghĩa là máu xương của người Việt. Còn tất cả phương tiện chiến tranh đều là của Trung Cộng.
Ở thượng tầng các lãnh tụ hai bên thân thiết ‘môi hở răng lạnh’ như vậy thì ở hạ tầng cuộc sống dân gian, việc người Trung Hoa có qua lại tự do tại biên giới Trung-Việt là tự nhiên. Bắc Việt vẫn tin vào tình nghĩa Xã Hội Chủ Nghĩa: nên nhà của tôi cũng như nhà của anh. Nhưng nếu người Trung Hoa có ý đồ thâm nhập Việt Nam bằng ngã đó thì Bắc Việt không có cách chi trở mặt chống đỡ. Viện trợ của Trung Cộng là vấn đề sinh tử của Bắc Việt. Nên viện trợ của Trung Cộng đã đè nặng lên cái ‘độc lập quốc gia’. Trung Cộng có một thời gian dài 15 năm để đưa người thâm nhập các tỉnh ở miền Bắc. Những người lính giả làm dân này sau này sẽ là ‘đạo quân thứ năm’ dẫn đường cho quân Trung Cộng đánh Việt Nam năm 1979.

Giai đoạn thứ hai bắt đầu từ  sau 1975.  Sau khi Đảng Cộng Sản Việt Nam thống nhứt được nước Việt Nam rồi thì sự thâm nhập của Trung Cộng chuyển qua một hướng khác: từ những nhích nhích lấn đất đai và định cư của người Trung Hoa trên đất Việt Nam chuyển sang kế hoạch chi phối chánh trị, kinh tế, quân sự.
Khi Việt Nam đã thống nhứt thì cán bộ tình báo của Trung Cộng có thể đi tới đi lui dễ dàng từ Bắc vào Nam mà chánh quyền không sao kiễm soát được. Các đồng chí Trung Cộng có thể giao lưu với các đồng chí Trung, Nam, Bắc Việt Nam một cách rất là tự nhiên. Tất cả đều là ‘đồng chí’ cả. Nhờ đó họ có thể phân loại ‘ai phe ta’, ‘ai không ưa ta’. Ai phe ta thì được giúp đở tiến thân, giúp đở  lập doanh nghiệp để làm giàu hợp pháp mà không cần ăn hối lộ. ‘Ai không ưa ta’ thì có khi đi ăn tiệc về ngộ độc. Đi máy bay thì máy bay rớt. Đi ra đường thì bị xe đụng . . .
Mấy ông lãnh tụ Đảng Cộng Sản Việt Nam đã từng ám toán các đồng chí của mình từ xa xưa thời Dưong Bạch Mai đến Đại Tướng Hoàng Văn Thái sau này, đều biết món ám toán là đở không được.
Bây giờ đến phiên Trung Cộng cũng là bậc thầy xử dụng ám toán ra tay thì các lãnh tụ Đảng Cộng Sản Việt Nam phải quíu chớ sao.
Từ năm 1975 đến nay, Trung Cộng có một thời gian dài 38 năm để thanh lọc các đảng viên cộng sản Việt Nam, để dựng lên các Thái Thú.
Những năm 1960 đến 1975 Trung Cộng còn rất nghèo khổ. Mao Trạch Đông cũng đã phá banh nền kinh tế Trung Hoa. Phải chờ Mao Trạch Đông chết (1976) thì Trung Hoa mới  khá giả nhờ Đặng Tiểu Bình. Cho nên viện trợ của Trung Cộng thời gian 1960-1975 là một sự hy sinh lớn lao, một thắc lưng buột bụng vĩ đại của người dân Trung Quốc cho Việt Nam.
Hoàn toàn khác với sự mượn tiền giữa hai cá nhân. Nếu ta mượn 100 đồng thì ta trả 100 đồng là hết nợ. Nếu lấy lãi suất 20% thì mượn 100 đồng trả lại 120 đồng là hết nợ.
Nợ của CSVN đối với Trung Cộng không thể chỉ trả lại bằng tiền mà thôi.
Còn phải trả lại bằng tình nữa.
Trước tiên – năm 1958 - Phạm Văn Đồng - để làm quà hữu nghị - đã ngoan ngoản ký thừa nhận hãi phận của Trung Quốc. Sau đó Việt Nam đã phải để cho Trung Quốc thâm nhập bằng hai ngã nêu trên.
Những hô hào chống xâm lăng, đuổi thực dân Pháp để chiếm được Miền Bắc, những hô hào chống đế quốc Mỹ, thống nhứt đất nước, đều là những khẩu hiệu tuyên truyền thay đổi tùy tình thế để thực hiện một mục đích duy nhứt bất di dịch: Quốc Tế Vô Sản.
Tự do của người dân và độc lập cho đất nước chưa bao giờ là mục tiêu của Đảng Cộng Sản Việt Nam.
Hồ Chí Minh đã có cơ hội chọn lựa. Hoặc– như một nhà ái quốc khôn khéo - núp dưới danh nghĩa Đảng Cộng Sản để làm việc nước, hoặc núp dưới danh nghĩa Đất Nước để làm việc cho Đảng. Ông đã chọn rồi.
Hồ Chí Minh và Đảng Cộng Sản Việt Nam khi nhận viện trợ của Trung Cộng để đánh Miền Nam - giọt nước tràn ly -  đã chịu bán mình cho Trung Cộng từ khuya rồi.

HỒ TẤN VINH
Melbourne
24 tháng 8 năm 2013
(còn tiếp)


Những bài viết của tác giả Hồ Tấn Vinh được lưu trữ tại Khai Dân Trí

Khai Dân TríHồ Tấn Vinh